Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 49
Nói chuyện với con Hiền được một lúc thì cu Tuấn ở nhà đã nhỏng nhẽo, nó điện réo thằng Quân ngay, Quân viện cớ mợ ở nhà kêu về nên cáo từ con Hiền ra về. Tội nghiệp cô nàng dạo này sao mà xơ xác, tiều tụy quá!
Bước vô nhà thì Quân đã thấy mẹ của thằng Tuấn đem mớ trái cây qua và đang hàn huyên tâm sự chuyện trên trời dưới đất với mợ tám nó, có vẻ hai người rất tâm đầu ý hợp. Tội nghiệp chắc mợ tám tối ngày ở nhà với chuyện bếp núc, chồng con lâu lâu có bạn tới nên mừng rỡ thấy rõ. Thằng Tuần lếch xuống nhà, nằm tòng teng trên võng như thể nhà của nó vậy. Đáng ghét! Mợ tám xem chừng cưng nó còn hơn thằng Quân nữa quá. Bổng nhiên mẹ thằng Tuấn nhìn Quân cười khúc khích:
– Hồi nãy cô chạy vô đây, tới đầu hẽm thấy anh Quân nhà mình đang tay nắm chân cầm với cô nào ngoài quán nước nha! Chắc tại có thằng Tuấn ở đây làm phiền nên không dẫn lên phòng được chứ gì…
“Rầm”, tiếng võng đưa bổng nhiên khưng lại làm thanh ngang phía dưới đụng xuống nền phát ra một âm thanh khiến mọi người giật mình. Mặt thằng Tuấn vừa đỏ hoe, vừa tức tối. Thằng Quân nhìn nó le lưỡi rồi cười ngặt nghẽo:
– Dạ không phải ghệ con! Ghệ thằng Tuấn đó ạh, nó không dám lên thăm, nên gặp con để nhờ chuyển lời.
Mợ Tám nó tỏ ra khá rành con cháu:
– Dạ, chị không biết thôi, chứ cháu em, thằng Quân, em rành lắm, không có bồ bịch gì hết áh, chỉ lo học và làm bao nhiêu tiền là đưa mẹ hết àh, hồi đó chỉ thấy có thằng bạn nào hay đậu trước nhà chờ chở nó đi học, sau này mới thấy có mình thằng Tuấn lên phòng chơi thôi hà…
Thằng Tuấn lại cười ngặt ngẽo, khiến thằng Quân nóng mũi, mẹ thằng Tuấn tiếp lời:
– Trời ơi, phải chỉ thằng Tuấn nhà chị được một góc thằng Quân nhà em thì chị đội nó lên đầu. Suốt ngày đi chơi bời, trai gái, nhậu nhẹt, bạn nó chị chả thấy có đứa nào coi được hết, chỉ có thằng Điệp với thằng Tân gần nhà và thằng Quân của em là dễ thương, đàng hoàng thôi.
Quân hếch mũi nhìn thằng Tuấn rồi bỏ lên lầu. Tất nhiên anh Tuấn cũng lếch thếch theo sau….
– Hồi nãy làm gì mà giằng cái võng dữ vậy? Ghen hả?- Tui tưởng ông ra quán hẹn con nào thì ông biết tay tui!- Xía, cái đó là quyền của anh nhóc, chưa là gì của nhau mà nói giọng ông nội rồi hả?- Ừh mà quên, con Hiền nó kiếm ông chi vậy?
Quân thở dài:
– Nó than có thằng chó con nào đó quen nó đã rồi bỏ bê nó…
Tuấn im lặng, một lúc sau cố gắng chống chế:
– Thì… hồi đó tui cũng chỉ nghĩ là quen nó cho vui thôi, nó cũng đâu tử tế gì.. ai dè giờ nó khoái tui!
Quân cốc đầu nó một cái:
– Ha, giỏi quá ha, quen cho vui! Vậy chắc nhóc cũng tính quen anh cho vui chứ gì! Biến về nhà đi đồ vô trách nhiệm!- Ông thì khác! Tui không biết có phải là đang bị “quả báo” bắt phải yêu ông hay không nữa, nên bây giờ tui sẽ… kiểm chứng lại!
Vừa nói xong Tuấn nhe răng ra cười và nhào tới làm thằng Quân la lên chói lói:
– Á… cái thằng này, tay chân tháy máy hả? Lấy tay ra coi! Quýnh chết giờ!- Hì hì… ai kêu ông chọc tức tui chi!- Gớm, lợi dụng hoàn cảnh quá nha! Biết đau không vậy?- Vậy thì… thì… tui sẽ nhẹ tay…
Chát…
– Buông ra coi, hông có giỡn hoài nha!- Hông buông!
(Chán ghê mấy cái cặp mới quen nhau, cứ vậy hoài đó!)
Bổng nhiên thằng Quân nói giọng hơi nghiêm chỉnh một tí:
– Hay là mình… mình đừng gặp nhau nữa nha nhóc!
Tuấn ngổi xổm dậy:
– Ông nói vậy là ý gì hả?- Con Hiền không có lỗi… anh không muốn nhóc là người vô trách nhiệm! Và anh cũng không thích tiếp tục trò chơi này nữa!- Tui… tui bây giờ không có cảm giác gì với nó hết, có chăng là tôi thấy nó tội tội thôi…
Quân cảm thấy nóng giận:
– Nhưng còn anh thì sao? Anh không muốn một ngày nào đó mình trở nên “tội tội” dưới mắt của! Nói tóm lại là sau khi đi Vũng Tàu chơi về thì chấm dứt trò chơi này! Anh không muốn liên quan bất cứ chuyện gì tới nhóc nữa! Tốt nhất là nên hạn chế hoặc là chấm dứt gặp nhau luôn!- Tui đã nói bây giờ tui đang rất nghiêm chỉnh mà, chẳng có trò chơi nào ở đây cả! Tại sao ông không thấy là vì ông mà tui đã thay đổi rất nhiều rồi sao? Cần không? Tui kêu con Hiền qua chia tay trước mặt ông cho ông vừa lòng hả dạ!
Quân quay qua thằng Tuấn nghiêm nghị:
– Hừ… cái đồ con nít! Nhóc vội vã hấp tấp như vậy thế nào sau này anh cũng sẽ là nạn nhân như con Hiền thôi! Đâu phải sống ở đời là mình muốn cái gì là được cái đó.
Mắt thằng Tuấn cụp xuống:
– Chứ ông muốn tui sao?- Anh không biết nữa, nhưng không thể không có trách nhiệm với con Hiền được, hồi nãy nó gặp anh khóc lóc, anh chịu không được đâu!- Mệt tui không quan tâm! Tui chỉ quan tâm tới cái này thôi!- Ái da… cái thằng nhóc này, anh nói đàng hoàng sao cứ giỡn hoài vậy! Ái.. buông anh ra coi!- Hông… ai kêu ông nhắc hoài mấy cái chuyện nhức đầu đó chi…- Anh đi xuống nhà dưới méc mẹ đó!
Tuấn ôm khư khư thằng Quân vào lòng:
– Ông méc đi, cho ông méc đó! Tui méc lại mợ tám ông tính bỏ rơi tui!…
Chuyện có vẻ nan giải đây, trong khi thằng Quân miên man suy nghĩ thằng Tuấn cứ… cứ vô tư như vậy hoài thì biết câu chuyện sẽ đi về đâu?
Hic hic, suốt ngày hai thằng cứ rúc rích trong phòng chả hiểu sao lại thấy thời gian trôi qua nhanh quá. Mới đây mà đã tới chiều. Quân đang lui cui thay đồ chuẩn bị đi học, nó nói với ra trong nhà tắm:
– Chịu khó ở nhà chơi nha cưng, có cần anh kêu bé Hiền qua tâm sự cho đỡ buồn không?- Ông dám kêu, tui dám tâm sự đó!- Thách anh đó hả?
Thằng Quân chỉ quấn cái khăn ngang người, tóc còn ướt mà cũng hăng máu chạy ra chụp lấy cái điện thoại. Nó toan gọi cho con Hiền nhưng chợt hớ ra là mình đang… sụp bẩy. Thằng Tuấn thì chụp lấy cái khăn quấn trên người thằng Quân ra. Quân phải la lên oái oái nhưng mà đã muộn rồi, thằng Tuấn đã chặn ngay cửa ra vào toa lét.
– Giờ sao? Đưa cái khăn rồi tránh ra hay là muốn anh làm lớn chuyện! Đừng thấy anh nhịn rồi làm tới nha, quá đáng rồi đó.
Thằng Tuấn phụng phịu:
– Cho anh nhìn chút xíu đi…- “Anh” cái đầu nhóc áh, muốn nhìn thì tự cởi ra mà nhìn, tránh ra.- Hay là cho đụng một cái đi nha!- Gớm quá, sáng giờ nhóc đụng bao nhiêu chập rồi…- Đi mà… một cái này nữa thôi!
Thằng Quân thô bạo xô mạnh nó lên giường rồi hậm hực vào thay đồ.
– Nhóc còn như vậy nữa là anh kêu con Hiền tới đó nha!
Thằng Quân dù đã mặc đồ chỉnh tề như tên nhãi kia vẫn còn níu kéo:
– Tại sao vậy? Sao em cứ lãng tránh chuyện đó hoài, em không yêu anh thì nói ra một tiếng!
Thằng Quân cốc đầu nó một cái:
– Xin lỗi nha, mình không phải là thứ tạp nham như bạn, đụng cái là bốp xốp đâu nha, mình đang tự hỏi là bạn có tôn trọng mình không nè, đừng làm mình thất vọng nha! Sức chịu đựng con người có giới hạn nha! Coi chừng tui đuổi về bển đó!
Thằng Tuấn ôm đầu:
– Thôi biến đi cha nội ơi, tui quen nhằm ông già hay ca cẩm rồi, ông nói gì tui chả hiểu gì chết áh! Biến, tui ngủ! Tối nay lấy sức… làm công chuyện!- Chuyện gì?- Chuyện gì kệ tui!…
Hồi đó đi học không có thằng Tài thì nó chán ơi là chán, bữa nay thằng Quân mới biết ra đi học không có thằng Tuấn còn chán hơn bội phần. Nó đang suy nghĩ là nó có quá dễ dãi với nhóc đó hay không nhỉ? Từ đó giờ nó có cho ai đụng chạm như thế đâu, nó nghĩ điều đó phải là một cái ghê gớm và thiêng liêng lắm cơ, chứ đâu có thể mà “mọi lúc, mọi nơi” như vậy được chứ! Thằng Tuấn dễ dãi như vậy thì liệu có chán và sẽ bỏ nó không? Liệu nó cũng có phải là một món đồ chơi qua đường không? Liệu có phải thằng Tuấn đang thật lòng với nó không hay là đang bày ra một trò đùa giỡn gì đó nữa… Trong khi nó và thằng Tài quen nhau thì sao? Nắm tay một cái đã ngượng ngùng, bối rối trong khi với thằng Tuấn này thì sao chứ? Trần trụi đến khó có thể tưởng tượng được. Cứ nghĩ đến những gì thằng Tuấn đang làm với nó thì trước kia cũng đã từng làm với những đứa con gái khác thì nó đã cảm thấy rất là khó chịu. Nó không hề ghen tức với hay muốn bới móc quá khứ của thằng Tuấn ra, nhưng mà trong chuyện đó, nó không nghĩ không được. Nói chung là nó không thoải mái lắm với người đã có kinh nghiệm. Nó sợ những cử chỉ yêu thương của người đó không xuất phát sự thăng hoa của cảm xúc mà chỉ là… cái gì đó giống như thú tính đơn thuần ấy!
Ờ mà quên để mình nói thêm, hai thằng đó cũng chưa có làm gì ghê gớm hay quá đáng đâu nha! Chưa hề, chỉ là giỡn chơi chút xíu thôi. Chính xác là chưa từng làm cái gọi là.. là “cái đó đó mà mọi người đang nghĩ đến ấy”, bởi vậy bà con đọc đừng có mà tưởng tượng quá xa. Cái gì tới thì cứ từ từ tác giả sẽ cho tới. Dù sao thằng Quân nhà ta cũng là trai tơ, hàng chưa được khui thùng. Lúc khui thì phải dành ít ra vài chương thật hoành tráng để miêu tả….