Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 37
Mọi chuyện kể từ sau ngày đó cũng chẳng khá hơn chút nào, Quân vẫn giữ khoảng cách nhất định với nó, tuy nhiên chỉ khác là lỡ như hai đôi mắt chạm nhau thì thằng Quân chỉ cười tươi chào hỏi, có vậy thôi, thằng Tuấn viện cớ hỏi này nọ thì nó cũng nhiệt tình hướng dẫn, thế là hết. Nhưng nó không muốn chỉ có như vậy, nó muốn một cách gì đó hơn như thế nữa. Nhưng sao khó quá….
– Anh Tuấn, mình gặp nhau đi anh!- Trời, anh mệt quá, hay em qua nhà anh chơi luôn đi, anh thật tình đi không nổi. Kiếm quán nước nào gần chỗ anh…
Con Hiền im lặng cúp máy, cũng tội dạo này con nhỏ không dám hó hé hay đòi hỏi gì cả…
– Em có tin quan trọng nè, một tin động trời!
Tuấn hờ hừng:
– Liên quan tới ai?- Anh Quân?
Mắt nó sáng lên, chỉ có giọng nói là đang cố làm ra vẻ không quan tâm:
– Sao? Chuyện gì?- Ờ mà cũng không phải là trực tiếp liên quan tới anh Quân. Chuyện của anh Tài…- Thằng đó sao?- Hai tuần nữa có vợ!- Oh… sao em biết?- Nhỏ em gái nó nói cho em nghe, nghe đâu nó cưới cô giáo dạy đồ họa cho nó hồi đó…- Quân biết chưa!- Em nghĩ là chưa? Ổng nghe chắc ổng sốc lắm anh ha… em tính nói cho ổng nghe…- Đó… thấy chưa, cái tật làm chuyện bao đồng không bỏ…
Con Hiền lại sáng mắt lên, liếc thằng Tuấn:
– Quên nữa, con quỷ cái Quyên điện thoại, nhắn tin cho anh hoài hà…- Bởi vậy anh mới tắt máy và đưa sim cho em đó… mà có chuyện gì không?- Dạ cũng không có gì, bữa nó nhắn tin cho em cái em nhắn tin lại chửi nó quá trời… hi hi vui ghê!- Trời, em thiệt tình…- Nó đâu có hiền anh, nó lấy điện thoại bàn gọi lại chửi lộn với em.- Trời, rồi sao nữa…- Cũng chả có sao hết, khuya đó 2h em điện thoại tới nhà nó, ông nào bắt máy em không biết, em nhờ ổng dạy lại con ổng thôi… ha ha ha, em chửi mà cấm không cho ổng tắt máy luôn…. vui ghê.- Em dữ quá!- Mới biết hả…- … Anh sợ em thiệt!…- Anh…
Hiền nhìn nó đá lông nheo một cái, giọng như van xin, hiểu ý, nó lắc đầu:
– Thôi mà em…
Nó nhớ lời thằng Quân là sẽ không sống bừa bãi nữa dù rằng nếu sống như vậy nó cũng sẽ chả được cái gì từ phía thằng Quân, nhưng dù sao cũng vui! Tuấn thật thà nói:
– Xin lỗi em, anh nghĩ anh sẽ tu lại, không sống bừa bãi nữa…
Hiền chỉ im lặng….