Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 28
Tự nhiên thằng Tuấn thấy bụng dạ nó nôn nao và lo lắng quá? Lẽ nào thằng Quân biết nó bị theo dõi trong chuyến đi? Lẽ nào… ôi sao mà đủ thứ chuyện có thể xãy ra thế này? Không lý nào được! Vậy mà nó tưởng bở, tưởng thằng Quân qua nhà chở nó đi chơi, ai dè dẫn nó đi hỏi tội… biết đâu thằng Quân dẫn nó tới một nơi nào đó lãng mạn để tỏ tình thì sao nè? Vì nó đã làm gì nên tội đâu cơ chứ? Xe thằng Quân dừng lại dưới đít một cây cầu kiểu lạ, xung quanh có tráng xi măng dọc bờ sông thành vòng tròn như dạng hồ bơi, ở giữa thì bị chặn lại bởi hai cánh cửa sắt lớn. Nó hỏi:
– Đây là đâu vậy?- Kén!- Tới đây chi vậy?- Hỏi tội nhóc!- Hỏi tội gì?- Chờ xí đi!
Quân móc điện thoại ra… má ơi, nó kêu đồng bọn tới hay gì vậy trời? Hu hu giỡn mặt hả trời. Nhưng mà hình như không phải vậy. Tiếng thằng Quân đang vui vẻ nói với ai đó:
– Lớp trưởng hả? Đem vô kén dùm tui 1 két bia với 10 chai xá xị nha! Ừ… ừ… vô đem vô đây! Có quà cho vợ chồng bà nè! Nhớ cho mượn thêm cái bếp gas nữa nha!
Ủa, nó kêu bia làm gì vậy trời? Nhậu hả? Vậy sao nói là… Thằng Tuấn hỏi:
– Hỏi tội gì tui!
Quân hỏi:
– Ngày hôm kia…- Sao? Hôm kia sao?- Ai kêu nhóc ghé nhà anh…- Rồi sao?- Làm anh đi chơi xui quá trời chứ sao! Nên hôm phải bắt nhóc đền tội!- Trời! Tưởng gì, đền tội sao?- Là vầy nè…
Bất thình lình thằng Quân nhào tới, ẳm nó lên và quăng nó xuống dòng nước, nó hét lên:
– Ông nội, tui không biết bơi đó!
Nó giãy giụa dưới sông la hét um sùm:
– Cha già, tui không có biết bơi! Cứu cứu…
Nó chìm dần, còn thằng Quân ngồi trên yên xe cười khẩy, nó vẫn kinh hoàng giãy giụa, gào thét không thôi:
-… Cứu… tui ặc.. ặc… tui không có biết bơi… ặc ặc…
Bổng thằng Quân chạy tới sát mé bờ nhìn nó chăm chú, gãy đầu:
– Vậy mà thằng Điệp lại nói cưng biết bơi! Ha ha ha! Có trách thì trách nó, đừng trách anh nha!
Mẹ bà, cái thằng Điệp, bán đứng anh em. Biết không thể qua mặt được thằng khốn Quân nó bèn tát nước và quăng một bụi lục bình về phía thằng ác ôn đó rồi lóp ngóp lội vô bờ. Thằng Quân chạy đi mất còn giả bộ nháy lại động tác chết đuối rồi kêu cứu khi nãy làm cho nó… sượng chết đi được. Thằng Quân nói:
– Đóng kịch dỡ quá bé ơi!- Mệt! Ướt đồ tui hết rồi nè, tính sao đây!- Đợi khô rồi về?- Đợi làm sao? Biết chừng nào khô?- Cởi ra, phơi trên đá nè, chút khô chứ gì! Ha ha ha!- Cha già… mắc dịch!
Có tiếng xe honda lịch bịch chạy tới. Đó là một người phụ nữ khá to con, vừa khệ nệ ôm kết bia nàng ta vừa hỏi:
– Đâu! Nghe đồn đi Vũng Tàu mới về vậy khô mực của vợ chồng tui đâu cha?
Để đáp lại thằng Quân hỏi:
– Có đem bếp gas cho tui hôn?- Có cha nội, tui đem đủ đồ chơi cho ông hết ah, nước đá nè, cái ca lớn nè, cái ly nhỏ nè… đậu phộng nè, bánh snack nè…- Wao lớp trưởng lúc nào cũng chu đáo hen! Cho bà một con khô mực nè!- Giỡn mặt hoài cha nội! Một con rồi vợ chồng tui ai ăn, ai nhịn! Một kí mới chịu! Còn không thì đừng hòng bước ra khỏi đây!
Thằng Quân đưa một cái bịch đen cho con bạn để nó sửa soạn đi về, sau đó cô ả te rẹt đạp xe, nổ máy, không quên nói với lại:
– Vậy mới được chứ! Cần gì cứ điện thoại cho tui, miển có tiền boa đầy đủ là được! Sao có hai đứa mà nhậu tới một két lận!- Về đi! Nhiều chuyện quá má ơi!
Tiếng xe con đó nhỏ dần thì thằng Quân bắt đầu lục lục bỏ bia và nước ngọt vô thùng đá. Nó nói:
– Phụ anh coi nhóc!- Làm gì vậy?- Ướp lạnh bia chút nhậu!
Sau khi công tác chuẩn bị xong, nó nhìn thằng Quân hỏi:
– Giờ làm gì?
Thằng Quân tỉnh bơ nói:
– Tắm chứ làm gì!
Rồi anh chàng tự động cởi áo, cởi quần ra, chỉ còn độc nhất cái… quần lót nhỏ xíu trên người. Cơ thể thằng Quân thật sự hấp dẫn. Thằng Tuấn mặt đỏ như gấc, quay đi chỗ khác, cố gắng không nuốt nước bọt (tệ thật cái phản xạ kỳ cục này)… thằng Quân chồm tới kéo cái áo thằng Tuấn lên:
– Cởi đồ ra đi nhóc, phơi lên đá nè cho nó mau khô!- Thôi mặc vầy được rồi!- Kêu cởi ra có nghe không? Hay muốn anh lột hả?- Ông tránh xa tui ra àh!
Thằng Quân chả thèm để ý tới nó mà nhảy tùm xuống kén. Chắc chắn rằng thằng Quân không để ý nữa nó mới mon men cởi đồ ra và phơi lên phiến đá đang nóng hừng hực vì cái nắng trưa muộn màng. Nó nhanh chóng nhảy ùm xuống kén để thằng Quân không thấy cảnh *** của nó. Oh, xem ra về quê lội sông cũng vui ghê nhỉ? Thằng Quân bất ngờ nổi lên trước mặt nó nói:
– Wao.. quần lót của nhóc đẹp quá hen!- Cha già vô duyên!
Thằng Quân tỉnh bơ:
– Làm gì mà như con gái vậy trời! Sao mà trước con gái thì bạo dạng thế? Còn con trai với nhau lại mắc cở là sao?
Nó muốn hét lên là: “Tui chỉ mắc cở với cái bản mặt của ông thôi!”. Nhưng vì thấy kỳ kỳ nên nó chỉ im lặng. Hai đứa tắm táp, đùa giỡn một tí cho đến lúc phải bước lên bờ… Thằng Quân đúng là khốn nạn thật. Cái áo được yêu thích nhất của thằng Tuấn đã chưa kịp khô thì nó đã nhào tới lau lấy lau để, lau vào ngay cả chổ-đó. Chỉ một lúc sau nó quăng lại trên đá với một trạng thái nhăn nheo, nhàu nát, ướt nhem như chưa từng được khô ráo. Thằng Tuấn chưa kịp trả đũa bằng cách chạy tới chụp cái áo của thằng Quân để lau thì hắn đã nhanh tay hơn choàng cái áo của mình vào người rồi cười hì hì chọc tức:
– Chậm tay mất rồi! Wao, áo nhóc thơm ghê nha!- Ông chơi chó vậy? Áo ướt sao tui mặc bây giờ…
Thằng Quân nhún vai:
– Thì khỏi mặc!- Nói vậy mà nghe được!- Còn muốn lau khô thì.. lấy quần anh lau đở kìa… ha ha ha
Tuấn tức giận nhăn mặt:- Nham nhở quá!
Tự nhiên thằng Quân cứ nhìn vô chỗ-đó của nó hoài khiến nó quê độ:
– Nhìn gì vậy cha già…
Thằng Quân chỉ mỉm cười nói:
– Ha ha ha, có ý đồ gì với anh không mà anh thấy thằng-nhỏ của nhóc nó… kì kì kìa!
Tuấn giận tím gan:
– Kỳ cái đầu ông đó, đê tiện!- Thôi, lấy quần anh mặc vào đi, mắc công…- Còn khuya! Mắc công gì…- Không mặc thì anh mặc àh…
Nó không còn lựa chọn nào khác phải nhanh tay chụp lấy cái quần jean của thằng Quân mà mặc vào. Coi như một thằng mặc quần không mặc áo và một thằng mặc áo và quần-xì lui cui nướng khô mực rồi lấy mấy chai Sài Gòn đỏ ướp lạnh pha với xá xị nhậu. Thằng Quân nói:
– Ở dưới quê, nhậu Sài Gòn đỏ ướp lạnh là sang lắm đó nha!
Tuấn chỉ im lặng, răng nó kêu lộp cộp vì gió ở đây lạnh quá, đã thế còn mới tắm lên đã nhậu, chưa kể chuyến theo dõi vừa rồi ở Vũng Tàu đã khiến nó mệt nhoài. Thật sự tự nhiên nó cảm thấy rất vui, chưa bao giờ hai đứa nó lại gần gũi đến như vậy cả. Thằng Quân uống rất nhiều, nó định lợi dụng lúc thằng Quân xỉn để khai thác thêm:
– Êh! Ông kể cho tui nghe chuyến đi Vũng Tàu của ông đi!
Thằng Quân cười lớn, nó đang rất phấn khích thì phải:
– Nhóc muốn nghe gì nè!- Đi với ai vậy?- Bạn!- Mấy người?- Một!- Ghệ hả?
… Quân khựng người một cái rồi ngập ngừng gật đầu:
-… ừh…- Wao, hạnh phúc nha!- Dzô!- Sao không chở chị ấy về quê mà… chở tui?
Ánh mắt thằng Quân trở buồn hơn bao giờ hết:
– Chắc là hết rồi! Thôi dzô đi nhóc!
“Hừ” thằng Tuấn làu bàu trong bụng: “Vậy là nó xác nhận thằng Tài là ghệ nó rồi chứ gì!” Bất chợt nó lại hỏi tiếp điều mà nó đang thắc mắc nhất:
– Sao mà hết? Cãi nhau vì chuyện gì àh?
Quân rầu rĩ, nhún vai nói:
– Anh không biết nữa, thôi nhóc đừng hỏi nữa, dzô tiếp đi!
Tuấn không muốn buông tha, nó phải làm cho ra lẽ:
– Sao tự nhiên qua nhà rũ tui đi chơi vậy?- Vì anh biết chắc là khi anh rủ nhóc sẽ đi!- Hay vậy? Động cơ nào mà ông biết chắc?- Mai mốt anh sẽ nói sau! Khi nào có cơ hội!
Tự nhiên thằng Tuấn lại hỏi cắc cớ:
– Vậy sao không rũ thằng Điệp, thằng Tân?- Àh… anh rũ hai thằng đó trước đấy chứ, nhưng tụi nó đi thác Giang Điền cắm trại gì đó chưa về, thằng Điệp mới kêu anh thử rủ em đi đó…
Nhận được lời giải thích gọn bân của thằng Quân nó quê độ gật gù…
– Ra là vậy…
“Mẹ bà! Hóa ra mình là hàng dzớt dzát, nó rũ hai thằng kia hổng được mới tới lượt mình. Thế mà cứ tưởng mình có giá lắm.”
Quân cũng đang tự hỏi với bản thân là vì sao mình lại đi rủ thằng nhóc Tuấn nhỉ? Có thể nó đang cần một ai đó bên cạnh lúc này. Nhưng tại sao nó không rũ hai thằng kia mà phải là nhóc Tuấn mới được? Hình như thằng nhóc này là lựa chọn duy nhất của nó bây giờ. Nó cũng chả hiểu tại sao nó lại phải nói dối rằng nó rũ hai thằng kia không được nên mới quay sang rũ nhóc. Thực tế nó chỉ điện thoại cho nhóc Tân hỏi nhà thằng Tuấn thôi. Mà sao tự nhiên tên nhóc này mặt mày lại xụ xuống một đống vậy chứ?
– Dzô đi nhóc! Làm gì cái mặt buồn xo vậy nè! Dzô!
Cuối cùng bia cũng hết, thằng Tuấn vẫn còn ấm ức cái vụ bị… rũ đi chơi “thế mạng” vì không có ai, nó nói:
– Mai mốt rũ hai thằng kia mà nó không đi thì đừng có quay qua rũ tui nha, tui không có thích như vậy!
Thằng Quân nói tỉnh bơ:
– Thì anh cũng đâu có thích rũ nhóc đâu!
Nó tức giận hét lên:
– Không thích rũ tui làm chi, về!
Thằng Quân cũng chả buồn đôi co:
– Nhậu hết rồi, ực… ở đây nữa làm chi! Anh chỉ nghĩ là anh rủ nhóc chỉ để cho nhóc có thêm cơ hội thôi, vậy không tốt sao?- Cơ hội gì?
Cơ hội mà thằng Quân nói ở đây chính là chuyện thằng Tuấn đem nó ra làm trò cá cược với đám bạn trong lớp. Tại sao thằng Tuấn lại đối xử với nó như vậy chứ?
Quân bất chợt đặt hai tay lên vai Tuấn và kéo nó sát lại, rồi nhẹ nhàng cho cả người nó ngã lưng dựa vào tường đá, anh ta nhìn nó đắm đuối. Tuấn thấy bối rối và chút hoảng sợ, nhưng một cái gì đó khoan khoái đang dần len lõi lên khắp não bộ. Mặt của Quân tiến sát về nó, anh nghiêng đầu qua một bên còn Tuấn thì run rẫy, tự nhiên theo phản xạ nó nhắm mắt lại… chuẩn bị đón nhận điều mà nó đang phân vân là mình có đang mong muốn và chờ đợi hay không nhưng chẳng bao giờ nó ngờ tới là sẽ xãy ra vào lúc này!
Chưa thấy môi chạm nhau mà tay thằng Quân đã đặt ngay cái nút quần của nó và nhẹ nhàng cởi ra… chả hiểu sao Tuấn không thể phản ứng được gì cả, nó thả nhẹ người vào tựa vào đá và hồi hộp chờ đợi, thằng Quân kéo quần nó sát xuống đất rồi thì thầm:
– Đó, cơ hội đấy nhóc! Ha ha ha! Trả quần cho anh nhóc!
… Quân cay đắng làm như vậy để trả thù. Nó mơ hồ tưởng tượng tới một lúc nào đó thằng nhóc Tuấn kia, đang hiện diện trước mặt nó, sẽ giả vờ làm những cử chỉ “thân mật” như thế “lừa tình” nó nhằm mua vui cho đám bạn trong lớp mà không hề quan tâm tới cảm giác của nó. Vì thế cho nên nó quyết định phải hùa theo nhằm làm thỏa mãn “thú vui” của thằng nhóc mà nó đang mang một hỗn hợp cảm xúc “thích và ghét” trong đầu.
– “Úi”
Quân bổng nhiên nhéo mũi nhóc Tuấn rồi cười khà khà. Nó muốn giữ cho mình hết sức bình tĩnh trong mọi trường hợp và nhanh chóng chôn vùi đi toàn bộ cảm xúc không nên tồn tại dành cho thằng nhóc đó.
Tuấn cũng choàng tỉnh và quê độ vì ngỡ sẽ “bị” hôn hay là “bị” gì gì đó nhưng mà… ai dè. “Thằng khốn Quân này nói gì chả hiểu gì cả? Cơ hội gì? Hay là có khi nào thằng Quân đã phát hiện ra mối bất ổn trong người nó nên chọc ghẹo để trả thù những gì mà nó đã làm trên lớp trước kia?” Vừa quê độ vừa tức tối nó dùng chân hất cái quần jean vô mặt thằng Quân:
– Ông làm cái trò gì đó?
Sao thằng Quân lại có thể đối xử với nó như vậy được nhỉ? Và tại sao nó lại có thể dễ dãi và chờ đợi điều gì đó giữa nó và thằng Quân được chứ? Quân mặc quần áo chỉnh tề vào, phun xuống đất một bãi nước bọt, trông có vẻ cộc cằn. Tự nhiên không hiểu sao thằng Quân lại thay đổi thái độ nhanh như vậy:
– Thằng nhóc này hay thật! Cũng giống lắm đấy! Tốt, anh không phải là thằng ngốc nhé!
Sao hôm nay thằng Quân lại nói nhiều câu vô nghĩa như vậy nhỉ? Hay là thằng Tài đá rồi nó đâm ra lú lẫn… Nhưng mà nó nhận ra không hề, thằng Quân hoàn toàn còn tỉnh táo và trở lại thái độ cà rỡn như ban đầu:
– Không tính mặc đồ vô sao? Tính ***y vậy hoài à? Đồ khô rồi đó nhóc! Tướng của nhóc *** nhìn… thèm quá! Ha ha!
Chết thật, nó quên mất, hèn chi nãy giờ thấy lạnh ghê! Mặc đồ vô thôi! Thấy thằng Quân bắt đầu leo lên xe nổ máy Tuấn ngạc nhiên hỏi:
– Ủa không chở đồ đem trả sao?- Khỏi, chút nó tự ghé rồi dọn. Về thôi nhóc! Anh mệt mỏi lắm rồi!