Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 172
Vậy là ngày mai mọi chuyện sẽ đến với mình và nhóc như thế nào đây ta? Con Quyên vừa mới nhắn tin nhắc nhở mình hồi trưa nữa, nhóc của mình ngây thơ và đáng yêu làm sao, mình không muốn nó rơi vào tay ai cả, phải làm sao đây? Mà dù gì ba của Tuấn cũng thoát nạn rồi giờ mình trở mặt đại thì có sao không ta? Giấy tờ đất coi như bố thí cho ba con nhỏ Quyên luôn cũng được mà… Ôi thà đừng để mình gặp thằng ôn hoàng hột vịt lộn Tuấn này chứ gặp nó thì không bao giờ muốn dứt ra được. Yêu nó quá!
Quân vừa suy nghĩ vừa chồm qua hôn cái chóc vào mặt tên nhóc Tuấn vẫn còn đang ngủ say bên cạnh mình. Cái mỏ hắn chóp chép trông thật đáng ghét. Ối còn cái tay thì khỏi nói luôn để ở một chỗ mà ai cũng biết là ở đâu…
Nhạc chuông bài Roo Suek Barng Mhai vang lên làm Quân giật mình, mẹ của nhóc gọi:
– Quân hả con? Thằng Tuấn đêm qua ngủ ở dưới àh?
Quân lễ phép:
– Dạ! Để con gọi nó dậy gặp cô!- Không cần đâu, con cứ để nó ngủ đi, khi nào nó dậy thì kêu nó về cũng được!- Dạ con biết rồi! Có chuyện gì nữa không cô?
Mẹ Tuấn im lặng một lát rồi nói:
– Quân nè chuyện của con và thằng Tuấn cô không biết phải như thế nào cho đúng nữa, nhưng mà giờ đây cái thai trong bụng con Quyên là có thật đó Quân àh, cô không hiểu tại sao nữa…
Quân cố gắng không tin:
– Tại sao lại là thật hả cô?- Cô biết với con chuyện này khó chấp nhận lắm, cô cũng không tin lắm nữa, nhưng mà chính cô dẫn nó đi đến bác sĩ khám chứ không phải cô nghe lời nó nói đâu!
Quân nằm đó im lặng, không thể nào có chuyện đó được:
– Alô… Quân… con còn đó không?- Dạ… con vẫn còn nghe nè cô. Nhưng con thấy vô lý quá cô ơi! Quyên có thai trong bao lâu rồi hả cô?- Bác sĩ nói khoảng năm tuần rồi! Cô biết chỉ có con mới khuyên được thằng Tuấn thôi, bây giờ ba con Quyên đang rất căng thẳng vì dù sao ổng cũng là một nhà làm ăn lớn có tiếng tăm…
Quân một lần nữa trấn an mẹ nhóc Tuấn dù rằng trong đầu nó bắt đầu xuất hiện bất ổn:
– Dạ con biết mà cô!- Ừh vậy cô cúp máy đây! Chào con!- Dạ con chào cô.
Năm tuần? Cái thai năm tuần khớp y ngay cái ngày mình gặp nhóc Tuấn với con Quyên hẹn hò trong quán, tụi nó còn hôn nhau nữa, sau đó là… tự nhiên quá khứ như cuộn phim chiếu chậm hiện về một cách đen tối nhất. Quân kéo tay thằng Tuấn ra khỏi quần và kêu nó dậy:
– Tuấn! Dậy! Sáng rồi!- Uhm… cho tui ngủ chút nữa đi!
Mắt nhắm mắt mở thằng Tuấn theo thói quen lần bàn tay vào chỗ cũ, Quân xoay người dùng chân tống nó một cú rớt xuống đất:
– Dậy anh có chuyện muốn nhóc khai thật nè!- Chuyện gì, để một chút không được nữa sao, ông đá một cái trẹo ba sườn tui rồi nè!
Vừa ngáy ngủ, vừa gãy đầu thằng Tuấn te te đi qua nhà bên kia làm vệ sinh buổi sáng… chuẩn bị cho một ngày mới nhiều phong ba bảo táp:…
Quân kéo tay nó nhanh ra vườn, thái độ khá bực đọc, gút mắc trong đầu càng lúc càng lớn lên, một thằng Quân bản lĩnh đã biến đi đâu mất thay vào đó là cơn hờn ghen không kiểm soát được:
– Gì vậy cha già, từ từ, ông bị mắc sùng bố hay gì là lôi tui đi dữ vậy? Bộ hôm qua tui làm không đã hả?
Quân hất tay nó ra khi cả hai đã dừng lại:
– Giờ cậu nói đi, cái thai của con Quyên năm tuần tuổi mà cách đây khoảng thời gian đó cậu vừa thân mật với nó trong quán cà phê rồi… rồi…
Tuấn tỉnh bơ cười hề hề:
– Bữa đó tui dụ nó để cứu ba tui ra tù đó cha ơi!- Dụ thì có cần phải hung nó không?- Hung hồi nào cha già, nghĩ sao mà tui hung nó, nói ngọt với nó mà da gà, óc o của tui còn nổi lớp lớp rùi nè…
Tuấn cười khì. Chính mắt Quân thấy từ xa nhóc Tuấn chồm qua hung mà còn chối. Mắt thằng Quân đỏ ké đục ngầu:
– Chắc là nó kêu ngủ với nó một đêm để nó giúp chứ gì? Đúng không? Nếu có vậy thì nói thiệt cho anh nghe có chết thằng Tây nào đâu?
Tuấn nổi nóng lên:
– Ông khùng rùi hả? Nếu có thì tui nói có mắc gì tui xạo ông? Tui tính chút dẫn ông lên đi bác sĩ khác kiểm tra nè… tui chả tin ai ở nhà tui và nhà nó cả.
Nghe lời thằng Tuấn nói, Quân xìu cảm giác xuống như một quả bóng xì hơi, có lẽ nó đã hơi nóng vội. Tuấn cầm cái điện thoại lên và gọi:
– Quyên hả? Chút « em » có rãnh không? Anh qua chở em đi chơi?
Bên kia điện thoại con Quyên trả lời cộc lốc:
– Tao không rãnh!
Tuấn xụ mặt xuống thất vọng còn thằng Quân khi nghe Tuấn kêu con Quyên là « em » thì lườm lườm ánh mắt. Tuấn định cúp máy thì bổng nhiên con Quyên đổi giọng:
– Gặp ở đâu?
Tuấn mừng quýnh lên nói ngay địa điểm mà nó nghĩ trong đầu:
– Đi An Đông Plaxza chơi đi em!.- Tùy…
Tuấn cúp máy làu bàu:
– Con quỷ đó sao hôm nay nói chuyện cộc lốc vậy ta? Tui rũ đi chơi khoái chết bà mà còn bày đặt làm giá! Rồi tui với ông đi lên trển, kiếm xe ai mượn rồi chở tui đi!…
Đối diện An Đông là một bệnh viên phụ sản tư, thằng Tuấn lôi ngay con Quyên vô đó. Thấy thái độ phản đối của cô ta Tuấn mừng như mở cờ trong bụng, thằng Quân đi bên cạnh cũng an tâm phần nào, con Quyên thì không ngớt kêu gào:
– Thằng khốn, hai tụi bây đối xử với tao như vậy đó hả?
Tuấn gầm gừ:
– Tao phải vạch mặt mày ra mới được, đừng có hòng đem mấy cái chiêu này ra lừa thiên hạ nữa.
Quân can thằng Tuấn:
– Tuấn, đừng kéo tay cô ta như vậy, bình tỉnh lại đi!
Quyên quay qua thằng Quân nó làm dữ:
– Còn mày nữa thằng kia, mày tin tao đốt giấy tờ đất của mày hết không hả? Mày hứa cái gì đã bây giờ sao mày còn tò tò đi theo nó là sao? Biết thế tao cho thằng ba Tuấn tù mọt gông luôn cho bỏ ghét!
Tuấn kéo vai con Quyên về phía mình:
– Cô.. cô nói cái gì? Giấy tờ đất gì?
Quân gạt phắt lời thằng Tuấn đi:
– Thôi bỏ đi, Quyên tới lượt cô vô khám kìa, nếu là có thai thật với Tuấn thì việc gì phải lo sợ!- Tao mà sợ hai đứa bây hả? Được rồi chờ đó đi!
Nói xong nàng xăm xăm bước lại bàn tiếp tân. Tuấn chau mày nhìn thằng Quân:
– Giấy tờ đất gì ở đây vậy ông Quân?
Quân lấy tay quẹt mũi khụt khịt:
– Không có gì đâu! Hơi đâu nghe lời nó!- Ông đừng có xạo, ba con nhà nó dễ dàng gì tự nhiên giúp ba tôi ra tù mà không có đòi hỏi nào chứ, bấy lâu nay tôi thắc mắc hoài thì ra bây giờ tôi đã hiểu, nhưng tại sao ông lại không nói ra cho ba mẹ tôi biết để…- Thôi nhóc đừng nói nữa, chả có gì đâu! Chuyện không đáng! Bỏ qua đi! Ba nhóc không sao là được rồi!- Nhưng tại sao…- Vì anh yêu nhóc, gia đình nhóc là gia đình của anh, được chưa?
Quân nắm lấy bàn tay thằng Tuấn bóp thật chặt và vỗ vai nó vài cái trong khi thằng Tuấn thì lại tức giận giậm chân xuống sàn.…
Quân cầm lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm và nghe vị bác sĩ dặn dò mà… như thể nó vừa nghe lời tuyên án của tòa. Con Quyên đang có thực sự có trong người giọt máu của thằng Tuấn? Nghĩ tới đó là bầu trời trước mặt nó bổng nhiên u ám.
Ba đứa dẫn nhau ra đường và bắt đầu la hét. Thằng Quân thì thấy bước chân mình nặng trĩu, nó cứ nghĩ cứ tưởng tượng mãi về cái cách mà thằng Tuấn làm sao để con Quyên có được đứa bé 5 tuần tuổi. Thằng Tuấn thì chửi con Quyên không ngớt lời:
– Con kia, mày ăn nằm với thằng nào đã rồi vu oan cho tao hả?
Tuấn xông tới, nó chả biết nên làm sao với con này nữa, nó quê quá chả dám nhìn mặt thằng Quân. Nhưng nhất định đó không phải là lỗi của nó. Nó không làm chuyện đó. Phải cho con này biết tay mới được, đê tiện quá mà, nhưng Tuấn còn biết lôi nó đi đâu và làm gì bây giờ?
– Cậu thôi đi Tuấn! Cậu buông cô ấy ra đi, dù sao đó cũng là con của cậu đó!
Quân hét lên, thằng Tuấn định quay qua cãi lại hay chửi một điều gì đó như thấy mắt thằng Quân ướt nhem tự nhiên nó qíu lại.
– Không phải là của tui mà… ông không tin tui sao? Con quỷ này biết nó ăn nằm với…- Cậu im đi! Đủ rồi, tôi nghe cái câu « ông không tin tui sao » của cậu đến nhàm cái lỗ tai rồi nè, tin cậu nên bây giờ nó như vậy nè, tại sao cậu lại có thể thốt lên những lời tàn nhẫn như vậy chứ hả?
Tuấn nhìn lén thằng Quân một cái rồi làu bàu:
– Tui làm gì tàn nhẫn chứ? Mới nói yêu tui cho đã tự nhiên giờ trở quẻ là sao?- Cậu làm gì với người ta đã rồi bây giờ chối bỏ trách nhiệm là sao hả? Còn nhục mạ người ta..
Tuấn đứng xê thằng Quân một tí nó cãi bướng, nó cảm giác chuyện này đáng cười hơn là đáng khóc:
– Tui nói lại lần nữa là từ khi quen ông tui chỉ « làm gì » với ông thôi, chả có đụng tới ai khác! Còn con này nhục mạ nó thì thấm gì, nó bị tửng đó, ông chưa biết hả?
Quân không cảm thấy những lời nói của thằng Tuấn là tức cười nữa, mà với nó đó chỉ là những lời chống chế vụng về. Nó không hiểu sao thấy kết quả và nghe những lời khuyên của bác sĩ dành cho con Quyên mà nó cảm giác như mình vừa bị thằng Tuấn đưa lên đỉnh núi cao nhất rồi từ đó nó đẩy xuống vậy.
– Thế tối đó cậu hôn người ta giữa quán cà phê rồi dẫn người ta đi đâu nữa?
Tuấn hơi bị sốc, nó cà khịa lại:
– Ê! Ê, giỡn chơi chút xíu thì được chứ đừng có nóng nha bạn, tui không có hung nó hồi nào nha, ông nghe thằng Kỳ Trương yêu dấu của ông nói rồi đổ tội cho tôi hả?
Quân tức giận và thật sự thất vọng:
– Chính mắt tôi thấy nè, chả nghe ai nói cả! Cậu đừng có chối nữa!- Nhảm nhí, giờ ông đem ở đâu cái chuyện tui hung nó ra để làm khó tui vậy?
Quân bắt đầu tin vào những cảm nhận của nó là đúng:
– Cậu có thể chối chuyện cậu hôn cô ta, thì cũng có nghĩa là cậu có thể che dấu chuyện hai người… ôi trời ơi!- Ông bị khùng rồi, không thèm nói với ông nữa!
Thật không có gì đau hơn điều mà Quân đang cảm thấy, nhóc yêu của nó có em bé với người khác. Đây đúng là một sự lừa dối trắng trợn và cay đắng nhất mà nó Quân phải hứng chịu.
Con Quyên đứng yên theo dõi cuộc cãi nhau nãy giờ mà không hiểu gì hết, nó chửi bâng quơ:
– Hai thằng điên! Alô! Kỳ Trương hả? Tới rước em về đi sẳn coi hai thằng khùng đang có chiến tranh nè!
Mắt thằng Tuấn sáng rỡ lên:
– A! Tao biết rồi! Thằng Kỳ Trương! Mày có con với thằng Kỳ Trương đúng không? Thế mà tao không nghĩ ra! Được rồi, chờ nó tới đây đi!
Quân đang hăng tiết cũng cố gắng buông ra một câu:
– Bây giờ tới lượt cậu bán cái qua cho người khác sao? Hay nhỉ? Nhưng xui cho cậu, thằng Kỳ Trương là GAY.
Tuấn cũng không vừa:
– Tui cũng là Gay vậy?- Nhưng cậu đã từng quan hệ với con gái…- Đó là quá khứ, ông tính bới móc nó lên àh?
Quân hét lên:
– Nhưng cậu thật vô lý khi mà đổ thừa cho thằng Kỳ Trương!- Ông biết gì về nó mà nói chứ?
Con Quyên hình như vừa nghe được câu gì đó, nó hơi choáng một tí:
– Hai đứa bây vừa nói gì đó? Ai là Gay?
Tuấn chẳng thèm để ý tâm trạng của con Quyên cũng như chuyện gì đang xãy ra, nó đốp:
– Ai Gay liên quan gì tới mày! Kìa… chủ nhân cái thai tới kìa! Tao nói có đúng không?
Thấy Kỳ Trương máu điên thằng Tuấn sôi lên:
– Êh! Thằng kia tới nhận vợ con đi mày!
Kỳ Trương cụp mắt xuống khi thấy thằng Quân quay đi nơi khác lúc nó vừa xuất hiện, chả lẽ thằng Quân còn giận nó sao? Quyên nhìn thằng Kỳ Trương trân trối, Quân nuốt lấy bình tĩnh rồi nói:
– Kỳ Trương! Thằng Tuấn nói đứa con trong bụng con Quyên là của mày đúng không?
Kỳ Trương ngơ ngác nhìn thằng Quân như nó là người vô tội nhất trên đời, nó nhăn mặt trả lời một cách khá khổ sở như thể chung đụng với con gái là điều gì đó mà nó rất xa lạ và gớm ghiếc:
– Xin lỗi, tao không có cảm giác với con gái như thằng Tuấn!
Tuấn giận quá nó hét vào mặt con Quyên:
– Con kia, mày nói coi, con mày là của thằng nào?
Quyên đang nhìn thằng Kỳ Trương bằng đôi mắt hình viên đạn pha trộn thêm hàng ngàn câu hỏi trong đó, Kỳ Trương quay qua con Quyên trừng mắt một cái rồi quay trở về vẻ mặt khổ sở nhất như ban đầu.
– Mày muốn sống với thằng Tuấn thì đâu cần phải gán ghép độc địa như vậy cho tao hả Quân? Dù gì mày cũng biết là tao với mày đã từng…..
Tuấn gầm lên:
– Im mồm mày lại đi thằng kia, đừng sủa nữa! Mày lừa được ông Quân chứ không lừa được tao đâu! Chỉ có mày chứ không ai khác! Còn con kia mày khôn hồn thì nói nhanh ra cho tao!
Tuấn cầm tay thằng Quân:
– Ông quay qua coi nó trả lời kìa?
Quân chả buồn để ý nữa, thằng Kỳ Trương bổng nhiên gợi lại chuyện cũ khiến nó cảm thấy bản thân mình thật gớm ghiếc, sao lại để chuyện đó xãy ra, và chuyện của thằng Tuấn với con Quyên chắc còn đi xa tới đâu nữa. Con Quyên nhìn mặt thằng Kỳ Trương như được tiếp thêm sức mạnh nó quay đi:
– Mày cút đi Tuấn! Con tao không có người cha hèn nhát như mày! Tao không cần!
Đủ. Con Quyên đã nói như vậy đủ để cho thằng Quân biết sự thật là như thế nào, nó đùng đùng lao đi qua bên kia đường, thằng Tuấn xách xe chạy theo! Còn nơi đây con Quyên và thằng Kỳ Trương:
– Anh là Gay?
Con Quyên nhìn thằng Kỳ Trương đầy thất vọng khi hai đứa kia đang đứng khá xa bên kia đường. Kỳ Trương cộc cằn, nó mong tình hình của hai thằng kia sẽ thật tồi tệ:
– Ừh, tôi là Gay!- Vậy tại sao anh gạt tôi?- Tôi gạt cô? Tôi gạt cái gì?- Anh làm tôi nghĩ anh thích tôi!
Kỳ Trương cười khẩy:
– Cái đó là do cô nghĩ! Từ đầu tôi đã nói chúng ta hợp tác với nhau, đôi bên cùng có lợi mà!- Còn đứa con trong bụng này thì sao? Không yêu tôi thì làm sao anh có thể làm chuyện đó với tôi được…- Xin lỗi, nếu không có nó thì làm sao cô kéo thằng Tuấn về phía cô được? Tôi đã nói rõ ràng là đôi bên cùng có lợi kia mà!
Quyên hét lên:
– Nhưng mà Kỳ Trương ơi! Em yêu anh mà! Anh bỏ mẹ con em sao?
Thấy cô ta bắt đầu chuẩn bị khóc, thằng Kỳ Trương hơi lo mọi chuyện sẽ đổ bể ra, nó gắt lên:
– Được rồi! Tôi bỏ cô hồi nào? Bây giờ chuẩn bị làm đám cưới với thằng Tuấn đi, mọi chuyện sau đó tôi lo!- Còn đứa con này thì sao?
Kỳ Trương cay độc:
– Hãy luôn nghĩ nó là của thằng Tuấn nếu như cô muốn gặp tôi lần nữa!- Em phải cưới nó sao?- Ừh! Cưới rồi bỏ nó để trả thù, hiểu chưa!
Quyên gật đầu thật ngoan:
– Dạ!
Còn thằng Kỳ Trương thì quay đi với suy nghĩ trong đầu: “Tội nghiệp, con này điên má ơi!”…- Cậu cút đi! Và đừng bao giờ gặp tôi nữa! Về với vợ con cậu đi!
Tuấn bây giờ biết là mọi chuyện không phải là giỡn chơi nữa, ông Quân… tin lời hai đứa kia và giận nó thiệt rồi, khổ thật phải xuống nước năn nỉ, giọng nó kéo dài ra:
– Ông Quân… ông nói vậy mà nghe được hả?
“Tại vì ông là ông Quân thôi nha, nếu ông là thằng khác thì không có chuyện đó đâu. Thằng Tuấn này từ đó giờ chưa biết quỳ lụy ai cả.”
– Tốt nhất là cậu hãy quay về làm tròn bổn phận người cha đi! Tôi đã chẳng phải nói với cậu là tôi không thích những người có lối sống bừa bãi sao? Tại sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy hả?
Tuấn nghĩ mình chẳng thể nhịn được lâu, nó sửng cồ lại:
– Tôi sống bừa bãi hồi nào? Tôi đối xử với ông ra sao? Ông có thấy ông vô lý và mù quáng không vậy? Ông có phải là thằng con nít đâu!- Phải rồi, tôi mù quáng nên mới bị cậu xỏ mũi nè!
Tuấn hậm hực:
– Ông bị thằng Kỳ Trương với con kia xỏ mũi thì có, chả trách hèn chi bị “hấp diêm”. Đáng đời!
Quân không tin vào tai mình nữa:
– Cái gì? Cậu vừa nói cái gì hả? Có gan thì nhắc lại đi?
Tuấn bực bội:
– Phim hay không chiếu lần thứ hai!- Tuấn cậu quá đáng lắm! Cậu dám nhắc lại chuyện đó hả?
Tuấn bắt đầu ngang ngạnh:
– Mắc gì không dám, tui chả tức thì thôi mắc gì ông tức! Đồ của tui xài mà nó dám léng phéng tui chưa đập nó chết là may!
Quân mất hết bình tĩnh:
– Cậu khá lắm! Phải rồi, tôi chỉ là một món đồ cho cậu xài thôi mà đúng không?
Biết nói hơi hớ thằng Tuấn chống chế:
– Thì tui tức quá tui ví von như vậy cho nó dể hiểu vậy thôi! Mà ông không là của tui chứ là của ai?
Quân mỉm cười, nó quay đi:
– Chuyện này tranh cãi mãi cũng chả tới đâu! Chấm dứt tại đây đi! Cậu quay về và sống sao cho có trách nhiệm đi! Tôi thà chấp nhận thằng Kỳ Trương chứ không bao giờ có thể chấp nhận một thằng đã có con với người khác đâu!
Tuấn hả hốc mồm ra, nước mắt nó muốn ứa ra khi có hai từ « Kỳ Trương » trong tuyên bố của thằng Quân:
– Ông nhớ những lời ông nói nhé! Hy vọng sau này ông không bao giờ hối tiếc. Ông có biết là những lời cay độc khi ông nói ra thì không bao giờ có thể rút lại không? Ông có biết trái tim tôi bây giờ đang như thế nào không hả ông Quân?- Cút đi!
Quân vừa bật ra hai từ đó. Đường phố bổng nhiên có tiếng xe máy gầm lên thật lớn, thằng Tuấn nẹt hết pô xe và mất hút ngay sau đó. Quân lủi thủi leo lên xe buýt. Mọi thứ không còn quay lại được nữa rồi.
Tất cả đã kết thúc rồi Quân ơi!Tuấn ơi! Cầu mong nhóc phải thật hạnh phúc. Không bao giờ có một kết thúc đẹp dành cho GAY cả