Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 170


Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 170

Hai thằng hú hí cả buổi trời phía sau vườn thì có tiếng xe, tiếng cười nói chuyện râm ran, tiếng chó sủa inh ỏi đằng trước nhà, Quân xô nhóc Tuấn ra:

– Có người kìa, chạy lên coi đi!

Tuấn vẫn còn hăng máu:

– Kệ người ta đi, ở đây chút nữa đi!- Mệt nhóc quá! Xích ra cho anh đứng dậy coi!

Đoàn khách tới thăm hôm nay hùng hậu tới mức làm mẹ thằng Quân phải ú ớ. Dẫn đầu là con Quyên, sau đó là ông Hùng ba nó, cuối cùng là ba mẹ thằng Tuấn nữa. Mẹ Quân vừa bối rối vừa lúng túng lấy vội cái khăn lau ghế mời khách ngồi và chuẩn bị trà cho họ. Thằng Quân áo thì xốc xếch chưa gài hết nút, cái quần thậm chí còn bị xệ hẳn một bên vừa bước lên nhà trước thấy toàn người quen nó cũng muốn rụng rời. Chết mất rồi, lời cam kết chấm dứt với thằng Tuấn mà nó giao kèo với bố con con Quyên nó đã quên mất… hôm nay họ kéo xuống đông thế để làm gì chứ?

Quân sau khi cúi đầu chào hết một lượt người lớn rồi nhảy vào phòng thọt cái quần Jean vô cho lịch sự. Thằng Tuấn thì í ới đuổi theo chạy vô nhà, miệng nó chí chóe:

– Cha già Quân đâu rồi, chạy đâu cho thoát! Hôm nay tui…

Tám con mắt kia đang tròn xoe nhìn bộ dạng thằng Tuấn! Nó như đóng băng tại chổ, ú ớ:


– Ơ… ba.. mẹ… sao mọi người lại ở đây?

Nó trợn mắt nhìn con Quyên như muốn hăm dọa. Ông Tấn định hét lên điều gì đó nhưng mà Tấn đã nhanh tay cản ông lại. Bà nhỏ nhẹ:

– Con qua đây, chờ chút xíu, mẹ có chuyện nói với mẹ thằng Quân!

Tuấn cảm giác bất an nhiều lắm, nó cằn nhằn, giậm chân:

– Thôi mà mẹ, có chuyện gì thì để con về nhà rồi nói, ở đây không tiện đâu!

Ông Tấn gầm gừ:

– Sao mà không tiện chứ, mày qua đây đứng cho tao!…

Bà Tấn mỉm cười thân thiện nhìn mẹ thằng Quân:

– Chị là mẹ của cháu Quân àh?- Dạ, có chi không cô?

Mẹ thằng Quân run run hỏi, trong bụng bà cũng đang đánh loto, thằng Quân đứng sát bên vịn chặt vai mẹ động viên, nó đang trong tư thế sẳn sàng chiến đấu. Bà Tấn tiếp lời:

– Thằng Tuấn nhà em xuống đây chơi có phiền nhà chị lắm không? Chắc nó quậy phá lắm hả chị?- À… không có gì đâu!

Bà Tấn tiếp lời:

– Thằng Quân với gia đình em cũng là chỗ thân tình, em hy vọng hai đứa nó sẽ là anh em tốt của nhau. Tháng tới gia đình em sẽ tổ chức đám cưới cho thằng Tuấn với cháu Quyên đây, hôm nay gia đình em xuống báo tin vui này với chị và cháu Quân.- Mẹ….

Thằng Tuấn la lên thật không ngờ là mẹ mình sao lại có thể nói như vậy trước mặt ông Quân nữa, bà Tấn thở dài một cái trong khi mẹ thằng Quân chỉ còn biết im lặng lắng nghe:


– Nói ra chị đừng cười chê, chuyện cũng khá là xấu hổ, chẳng qua hai bên gia đình tụi em làm gấp rút như vậy là vì sợ đứa bé trong bụng cháu Quyên càng ngày càng lớn.

Lời này bà Tấn vừa thốt ra khiến thằng Tuấn nhảy dựng lên:

– Mẹ! Tại sao chuyện như vậy mà mẹ cũng có thể nói được nữa hả? Con không có, bác ơi con không có làm chuyện đó mà, ông Quân ông phải tin tui!

Ông Tấn im lặng nãy giờ cũng có cơ hội gầm gừ:

– Thằng nghịch tử, mày im coi!

Mẹ thằng Quân nhìn hết tất cả các vị khách trong nhà một lượt rồi dừng ánh mặt tại thằng Tuấn. Bà không biết phải mở lời như thế nào nữa. Thằng Quân nhìn mà Tấn thăm dò:

– Có chuyện đó thật hả cô? Con không tin!

Bà Tấn mỉm cười thật nhẹ nhìn thằng Quân:

– Cô cũng không tin Quân àh! Nhưng con có tin cô không?

Chờ thằng Quân gật đầu bà mới nói tiếp:


– Cô vừa ở chỗ bác sĩ về với con Quyên đây, Quân có thể không tin cô cũng được, nhưng chắc con phải tin kết luận của bác sĩ mà phải không Quân? Cô hy vọng con luôn là anh em tốt của thằng Tuấn, cô biết con sẽ khuyên nó nên làm cái gì mà phải không Quân?

Quân liếc thằng Tuấn một cái, ánh mắt cu Tuấn cụp xuống nhìn thằng Quân khẩn thiết:

– Ông phải tin tui, hoàn toàn không có chuyện đó được!

Ông Hùng tiến tới bắt tay thằng Quân một cái:

– Cậu Quân chắc cậu nhớ tôi chứ hả?

Thằng Quân đang không biết chuyện gì vừa xãy ra nữa, nó run run đón lấy bàn tay của ông Hùng và nhớ lại chuyện giao kèo cách đây không lâu. Hình như ông vừa nhắc khéo nó. Ông Hùng kết thúc trận đấu:

– Chào cậu tôi về!

Đoàn khách toan kéo ghế đứng dậy và lục đục lẳng lặng ra xe. Ông Tấn định kéo thằng Tuấn về theo nhưng đã bị bà Tấn chặn ý định đó lại. Có lẽ bà nghĩ hai đứa trẻ cần một chút khoảnh khắc cuối cùng để giải quyết vì cái thai trong bụng của con Quyên là có thật. Là có thật chứ không phải giả vờ như thằng Tuấn suy đoán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.