Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 121
Vừa tới nhà Quân đã nhảy nhào vô hỏi mẹ nó dồn dập:
– Mẹ có chuyện gì hả mẹ? Ba của thằng Tuấn xuống đây nữa hả?
Mẹ thằng Quân nhìn thằng Tuấn và hỏi:
– Tuấn àh, hay là con hạn chế gặp lại thằng Quân lại đi, bác thấy ba con có vẻ không vui…
Tuấn buồn buồn nhìn mẹ Quân hỏi:
– Bác không muốn con xuống đây chơi nữa àh?- Không phải! Chỉ là bác thấy ba con…
Quân liếc thằng Tuấn hăm he:
– Nhóc làm gì thì làm nha, ba nhóc mà xuống đây quậy nữa là anh không nể mặt ai đâu đó! Ba nhóc mà phiền mẹ anh hoài là anh từ nhóc luôn ráng chịu!
Tuấn ôm đầu la lên:
– Chán quá! Sao ai cũng canh vô tui mà công kích vậy? Sao không có ai ủng hộ tui hết vậy? Cả ông nữa, lẽ ra ông phải là người luôn ở bên cạnh mà động viên an ủi tui, đằng này cả ông cũng giống mọi người nữa!
Quân nạt nó:
– Nè! Đừng có trẻ con như vậy nữa, sống đâu phải chỉ có một mình chúng ta, nhóc còn ba mẹ, anh cũng vậy,- Mệt quá! Cái miệng ông dẽo quẹo ai mà nói lại, tui thấy cái gì đúng, tui thích làm là tui làm hà! Giờ cái tui cần là ông nói coi tui phải làm sao đây nè?
Quân cũng rối, dù sao con Quyên mà dám làm vậy chắc nó cũng yêu thằng Tuấn lắm.
– Thôi thì tạm thời chạy về coi nó ra sao đi! Chứ biết sao giờ!
Mẹ Quân hỏi:
– Chuyện gì vậy? Coi ai ra sao là ai?
Tuấn chửi một mình:
– Con quỷ điên kia tự nhiên tự dzận rồi cả nhà con xúm vô đổ thừa con… bác nghĩ coi bực không chứ! Chà già Quân này! Cái miệng thường bữa nói hay lắm mà, giờ chỉ coi tui phải làm sao?
Quân buồn rầu nói:
– Trăng sao gì nữa, lên trển coi nó sống hay chết thế nào chứ sao nữa. Nếu nó còn sống thì nhóc… cưới nó đền bù cho nhà người ta!
Tuấn le lưỡi:
– Nằm mơ đi kưng!
Mẹ Quân nghe vậy cũng hết hồn và hối thúc:
– Thôi thì Tuấn thu xếp đi nhanh đi con! Có gì điện thoại về báo cho bác với thằng Quân hay!
Tuấn ngần ngừ nói:
– Thôi con không đi đâu!
Quân càu nhàu:
– Khùng hả? Dù sao con người ta cũng đứng trước cái chết làm vậy coi sao được! Nhóc vừa phải thôi chứ!- Vậy ông đi với tui đi!
Mẹ Quân cản lại:
– Không được, thằng Quân đi theo ba con lại hiểu lầm thêm…- Dạ thì ổng nằm bên nhà mợ Tám chờ con… ổng không đi con cũng không đi đâu!
Quân sau khi soạn đồ đạc, thưa mẹ rồi lôi nhóc Tuấn đi ra khỏi nhà giọng bực dọc:
– Tự nhiên kêu anh đi theo chi vậy? Lên trển còn rắc rối thêm, đã đang nhức đầu mà nhóc con còn nhỏng nhẽo nữa, chán quá!
Tuấn dừng xe lại, nó nhìn thằng Quân, mắt nó chưa bao giờ buồn đến thế:
– Ông không muốn đi với tôi àh?
Quân cộc cằn, dù rằng nó đã chuẩn bị đồ đạc xong và ngồi chình ình trên xe:
– Không! Đi làm gì? Anh lên trển có làm được cái gì đâu? Hổng chừng tình hình còn te tua hơn…
Tự nhiên thằng Tuấn hất Quân xuống xe, nó gầm gừ rồi xổ luôn một hơi:
– Vậy ông ở nhà đi, tui lên trển một mình! Ông nghĩ tôi chẳng rối ren sao? Ba mẹ tôi thì cấm cản còn mẹ ông không vui, còn ông hở ra thì chỉ biết đòi chia tay, đòi chấm dứt, đòi để dành thời gian suy nghĩ. Tôi không phải là người quen suy nghĩ như ông nên mấy chuyện này làm tôi nhức đầu lắm. Tôi chỉ muốn ông đi theo tôi lên tới nhà mợ Tám thôi mà, dù sao có ông bên cạnh thì tôi sẽ cảm thấy bình tĩnh, dễ chịu hơn. Đơn giản là tôi muốn có một ai đó bên cạnh mình những lúc như thế này thôi! Còn nếu ông thấy tôi làm vậy là nhõng nhẽo thì thôi! Không phiền ông nữa…
Quân há hốc mồm ra trước những lời nói của nhóc, Quân nhào tới ôm chầm lấy nó, nó hất tung ra đầy giận dữ, rồ ga lao đi một mình. Trời bất giác đổ mưa mà chẳng hiểu vì sao?