Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 114


Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 114

Ha ha vậy là tình hình đang diễn ra khá thuận lợi thì phải, mình đánh vô ba nó là đúng hướng rồi, thật không ngờ thằng Tuấn lại có thể dể dàng bị khuất phục đến như vậy dù chỉ là mới trong chiêu đầu tiên. Chắc con Quyên giờ này đang ngất ngây hạnh phúc rồi nên mới không thèm điện thoại báo cáo gì cho mình hết nè chứ nếu không chắc đã điện thoại bù lu bù loa với mình rồi quá! Giờ thì tới lượt mình ra tay thôi. Cứ nghĩ là gặp phải đối thủ không hà, cứ tưởng là bị chống trả quyết liệt lắm chứ ai dè tình hình im ắng như vầy thì kể ra cũng chán! Nghe tin đồn là thằng Quân phen này cuốn gói về quê ở luôn thì đúng là thuận lợi cho mình quá rồi! Người ta đã nói là: “Nhất cự ky, nhì tốc độ.” mà lị. Cự ly thì mình đã ô-cơ (OK) rồi, bây giờ chỉ việc tăng tốc và về đích mà không cần chướng ngại vật nào hết. Khỏe quá!

Kỳ Trương vừa huých sáo vừa ngó nghinh ngó ngông cho xe quẹo vào cái hẻm nhỏ quen thuộc. Nó dựng xe tuốt ở đầu ngỏ và lơn tơn đi vào nhà thằng Quân. Theo như nó được biết thì thằng Quân hay ngủ ở căn chòi lá sát bên nhà thì phải, nó mỉm cười, tay cầm theo hai hộp cơm tấm mới mua ngoài chợ, hắn ta ló đầu vào cửa vì tin chắc giờ này thằng kia chưa có dậy…

Hai hộp cơm rớt xuống đất! Kỳ Trương thấy mắt mình hoa lên, nó run bần bật và quay đi. Nó leo lên xe như bị ma đuổi. Chỉ tội cho cái mặt nạ của xe bị dzọng lên đó không tiếc tay.

– Quyên! Hổm rày em làm sao rồi? Tại sao tình hình tồi tệ như vậy mà em không điện thoại báo cho anh biết tiếng nào vậy hả?

Quyên ngơ ngác:

– Anh nói gì vậy? Tình hình gì tồi tệ? Mọi việc đã đang diển ra suôn sẽ mà…

Sau đó nàng còn hạnh phúc khoe:

– Hôm qua hai gia đình ăn tối với nhau rất vui vẻ nữa, ảnh còn chở em vô kén chơi nữa!

Kỳ Trương điên tiết lên:

– Cái gì? Đã cô kén chơi hôm qua rồi àh? Sao em không điện báo cho anh biết? Trời ơi, em làm hư bột hư đường hết rồi…


Quyên im lặng một lúc rồi nói:

– Em thích vô đó chơi với ảnh cho lãng mạn thôi! Báo anh mắc công anh làm rùm lên hai đứa lại mất vui! Em…

Kỳ Trương tức tối gầm lên:

– Trời ơi! Giờ này mà em còn mộng mơ với lãng mạn, em phải xác định việc trước mắt là phải tách hai thằng đó ra trước, sau đó tha hồ mà hưởng thụ lãng mạn, em làm việc không dứt khoát là em mất nó chắc. Thế mà anh tưởng em đang vui vẻ với nó, thiệt tức chết đi được!

Quyên chưng hửng:

– Ủa vậy đó hả, cho xin lỗi nha, em đâu có biết đâu! Vậy bây giờ phải làm sao? Chứ em thấy đuối quá hà, anh tính sao cho nhanh gọn đi, em chờ không nổi nữa đâu!

Kỳ Trương quê phắt vụ việc hiện tại, nó chán nản hỏi thêm:

– Vậy cái thuốc anh đưa em có cho nó uống chưa?

Quyên hí hửng trả lời, nó hy vọng mình cũng lập được một tí công trạng:

– Dạ có, em pha vô ly nước cho ảnh uống rồi! Mà thuốc đó là thuốc gì vậy anh?

Kỳ Trương cười nham hiểm:

– Sao? Cảm giác của em sao?

Quyên ngạc nhiên:

– Sao là sao anh? Anh nói em không hiểu?

Kỳ Trương mới khà khà cười trả lời, mãi nói chuyện mà nó dường như quên mất điều mình mới vừa chứng kiến:

– Ý anh nói là em thấy tác dụng của thuốc đó sao?- Anh nói gì kỳ vậy? Em đưa ảnh uống sao em biết tác dụng của thuốc đó?


Tới phiên thằng Kỳ Trương ngạc nhiên:

– Ủa chứ nó uống thuốc xong em không thấy nó phản ứng gì khác lạ hả? Nó nóng hừng hực lên hay gì đó không?

Quyên gật đầu:

– Dạ có, đúng rồi, uống xong ảnh bực bội cái đuổi em về…

Kỳ Trương hoảng hồn:

– Đuổi về là sao? Sao không ráng bám theo nó? Mà cho nó uống khi nào?

Quyên vô tư:

– Thấy ổng cộc cằn quá ai mà dám níu kéo, em mới đưa ổng uống hồi tối này nè, sau khi đi kén về, mời ổng uống rồi… chia tay? Mà thuốc đó là thuốc gì vậy anh?

Kỳ Trương hét lên:

– Trời ơi! Uống hồi tối này hả? Uống xong rồi em với nó chia tay? Có thật không vậy hả?

Nghe tiếng thằng Kỳ Trương chát chúa trong điện thoại con Quyên cũng hoảng hồn:

– Chuyện gì mà anh làm dữ vậy? Có chuyện gì àh?


Thằng Kỳ Trương muốn khóc tiếng tàu luôn:

– Trời ơi, cô hại chết hai đứa chúng ta rồi…. cô biết giờ này thằng Tuấn đang ở đâu không?

Nó thay đổi cách xưng hô với con Quyên và hình ảnh nó vừa thấy trong nhà thằng Quân lại đập vào mắt nó với những liên tưởng khủng khiếp hơn.

– Anh nói gì? Em không hiểu gì cả?- Thằng Tuấn đang ngủ với thằng Quân ở dưới quê đây nè! Cái thuốc đó là thuốc kích dục cực mạnh tôi gởi người ta mua ở Thái Lan về đó! Tôi đã dặn là khi nào đi chung với nó thì đưa cho nó uống! Trời ơi! Má ơi! Chưa từng thấy ai hậu đậu như cô cả… Tôi vừa mới thấy hai thằng đó đang quấn xà nẹo với nhau như hai con rắn trong nhà kìa, thì ra trong đó có cả sự tiếp tay của cô nữa… cô xuống đây mà coi liền đi!- Ảnh… ảnh đã làm gì chứ?

Kỳ Trương cười khẩy:

– Làm gì? Cô chịu khó suy nghĩ thử coi nó đã làm gì sau khi uống thuốc đó! Thôi không nói nữa, bây giờ cô làm ơn đừng có tự ý làm cái gì nữa hết nếu không muốn mọi thứ banh chành như tô bánh canh. Làm ơn làm cái gì cũng phải suy nghĩ và chịu khó nghe theo hướng dẫn của tôi. Thiệt là tức muốn lộn gan trên đầu luôn.

Quyên sụt sụt:

– Em đâu có biết đâu, ai kêu anh không nói đó là thuốc gì chi, em tưởng là thuốc ngủ giống lần trước rồi… nên em…- Thôi bỏ qua đi, giờ tui rõ đẳng cấp của cô rồi, tui đã dặn đi dặn lại là chừng nào đi chơi với nó thì tìm cách đưa nó uống, không lẽ uống thuốc ngủ để cho nó ngủ rồi… mà thôi! Giờ cô chịu khó nghe kĩ lời tôi đây nè…

Trời ơi, loại thuốc đó mà thằng Tuấn uống vô tối hôm qua không biết là giữa hai đứa nó có chuyện gì xãy ra không nhỉ? Khá lắm Tuấn, coi như mày hên đi, nhưng không thể nào hên hoài đâu! Mày làm cái gì được với nó tao cũng sẽ phải có được cái đó. Hãy chờ xem! Mới chỉ làm bước khởi động thôi! Xem ra mình đã khinh thường đối thủ, đúng là sai lầm thật rồi! Phải cẩn thận hơn với thằng này mới được. Tuấn! Hãy đợi đấy!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.