Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 107


Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 107

Nhóc Tuấn bỏ mặc hai người lớn đang tính nói tiếp điều gì đó, cởi phăng cái áo, tuột cái quần jean hất bừa xuống sàn và lao vào mưa la hét! Thằng Quân cũng đi vào mưa và đuổi theo. Hai đứa chạy vòng vòng sân la hét um sùm. Mẹ Quân đứng nhìn lắc đầu. Pó tay toàn tập! Vụ này khó xử àh nha! Tụi nó âu ếm kiểu đó thì… mình biết phải làm sao đây! Cản hay là không cản. Cái nào cũng khó! Chả biết có vị phụ huynh nào rơi vào hoàn cảnh oái ăm như bà không nữa? Hãy nói cho bà biết phải làm sao đây? Và.. và liệu giữa chúng nó còn có trò gì nữa không nhỉ? Ôi thôi mệt quá! Không nghĩ nữa. À đài HVT sắp có phim Hàn Quốc rồi, đi coi thôi, không thèm nghĩ nữa.

Hai thằng dịch vật sau gần cả giờ đồng hồ tắm mưa, chúng quăng trước mắt bà một bịch đầy cá rô đang nhoi ngoi lóp ngóp nhảy. Quân cười nói:

– Cá-rô-lên đó mẹ, con mẹ giỏi không? Bắt được quá trời!

Nhóc Tuấn cải lại:

– Xía, tui bắt thì có, cái mặt ông nhát cáy, cầm con cá còn không dám cầm ở đó mà bắt!

Quân không thèm cãi, nó nũng nịu mẹ:

– Kho tiêu ăn đi nha mẹ! Đúng món con ghiền! Giờ để con ra sau hào ngắt mớ đọt rau muống!

Nói xong nó lại lao vào mưa tiếp. Thằng Tuấn nhảy theo, không quên dặn dò:

– Chiên xù ăn nước mắm ngon hơn bác ơi! Con không thích ăn kho tiêu! Cha già Quân mắc dịch chờ tui dzới!

Thật ra nó chỉ muốn chống đối ông Quân thôi. Chứ món nào ăn mà chả được. Bà gom mớ cá đem ra sau đập đầu và chia đôi, một mớ kho tiêu, một mớ chiên xù nước mắm cho hai tên con trai. Mười lăm phút sau cái nhà lại um sùm bởi tiếng la hét cãi nhau ỏm tỏi của hai thằng nhóc. Thiệt là ở nhà thui thủi có mỗi một mình, tự nhiên lâu lâu có tiếng con cái cười giỡn bà cảm thấy ấm lòng làm sao ấy! Bếp lửa lại được phen lên khói. Không biết có phải bà đang mắc tội với ba mẹ thằng Tuấn không nữa… bà thở dài. Thôi thì cũng đành nhắm mắt xuôi tay, để xem con tạo xoay vần tới đâu.

Thằng Tuấn đang hí hoáy ngắt mấy đọt rau muống cho vào rỗ, trò này làm gì có trên thành phố, ngay cả chuyện bắt con cá-lên cũng trở nên quá lạ lẫm với nó nữa. Tự nhiên trời mưa cái cá rô, cá lóc ở đâu nhảy lên nằm phơi bụng giữa đường đi, chỉ việc chụp bỏ vào bịch. Cứ như trong phim hay trong trò chơi hái nấm ấy! Thế gọi là đi bắt cá-lên đấy!

Mấy đứa con gái miền quê lem luốc, áo đã sờn vai che miệng cười khúc khích khi thấy một chàng trai bảnh bao đang chăm chú ngắt từng đọt rau, chúng ghẹo chàng:

– Thò tay em bức cọng ngò, thương anh muốn chết mà giả đò ngó lơ!

Trời, có mấy vụ hát hò, ngâm thơ này nữa hả? Tuấn nhỏm lưng thẳng dậy, cậu hít hơi ráng nhớ một câu gì đó để đối đáp lại chúng. Ba bốn đứa con gái từ xa cũng hồi hộp chờ cậu trả lời, bất thình lình thằng Quân ở đâu xáp lại gần. Nó nhẹ nhàng… tuột cái quần đùi của nhóc Tuấn xuống rồi bỏ chạy. Đám con gái chả biết trong màn mưa có thấy gì không nữa? Chúng la hét hay cười đùa gì đó mà quay mặt chạy đi. Dù sao nó cũng còn cái.. áo giáp nhỏ mà. Cha chả, thằng cha nội Quân dám chơi mình cú này đau đớn quá! Ông ngon lắm đó!


– Quân, tui đố ông dám đứng lại đó!

Chết cha, quên kéo quần lên!

Một tay cầm rổ rau, một tay nó nó kéo quần lên quyết định tìm ông Quân cho ra mới được.

Ầm… ầm…

– Cha già, lạnh quá, mở cửa nhà tắm ra nhanh lên! Bác ơi! Kêu ông Quân mở cửa cho con vô tắm!

Tuấn la um sùm như heo bị cắt tiết. Thằng Quân sau khi thay quần áo mới chịu mở cửa bước ra nhăn răn cười:

– Thò tay anh bứt cọng hành…. thương em muốn chết cũng… đành ngó lơ! Ha ha ha!

Tuấn hậm hực bước vào nhà tắm! Nhưng Quân không ngờ rằng nó đã thủ sẳn sau lưng nguyên một xô nước đá lạnh, sẳn tay nó tát thằng Quân một cái ướt nhem như con chuột lột, lạnh tê tái cõi lòng. Quân la ré lên:

– Thằng quỷ sống, anh hết đồ rồi đó nha! Chơi gì kỳ vậy! Mới thay đồ xong! Á… mẹ ơi! Lạnh quá! Thằng khỉ, nước đá không có uống mà đem đi giỡn hả?

Tuấn ló đầu ra cửa cười ngạo nghễ:

– Hoặc là vô tắm chung hoặc là… đứng ngoài đó chờ nha em iu!…

Mẹ Quân chỉ khẽ mĩm cười trước những trò tai quái của hai thằng. Mùi tỏi phi thơm nức lỗ mũi, thằng Tuấn trong nhà tắm la vọng ra:

– Cá chiên xong chưa mà thơm quá vậy bác?

Tới phiên thằng Quân:

– Mẹ không kho cá hả? Con giận luôn đó!…

Lần đầu tiên bữa ăn có thêm một nhân tố mới, ấm cúng làm sao! Bà đã cố ý bỏ thêm mấy miếng lá dứa vào nồi cơm làm cho mùi thơm càng thêm phần hấp dẫn. Cái miệng thằng Tuấn nói chuyện mà nước miếng như muốn rớt ra ngoài.

– Trời ơi! Bác ác quá, trời mưa mà cho ăn cơm nóng với cá chiên xù nước mắm và rau muống xào tỏi điệu này… nhức cái nách chịu làm sao nổi.

Quân lấy đũa khỏ lên tay nó:

– Êh! Cá kho là của anh ai cho gắp hả? Biến!

Lâu lâu trong bữa ăn lại có tiếng la hét lên:

– Ông nội nãy không cho tui ăn cá kho sao ông dám gắp con cá chiên hả? Trả lại đây!- Xì… con cá này hồi nãy anh bắt chứ bộ! Anh có quyền!- Xạo! Ai làm chứng cho ông hả?- Mấy con nhỏ con gái hồi nãy đó! Hí hí hí!…

Đặt chén cơm xuống bàn, mẹ thằng Tuấn khẽ nói:

– Tuấn này! Chuyện của gia đình con…


Tuấn đang ngoàm mớ rau muống xào, nó giơ đũa lên, nói bằng một họng đầy rau muống:

– Dạ con biết rồi! Bác khỏi lo, con không có nghe lời ông già con đâu!

Mẹ Quân lắc đầu:

– Như vậy thì không được con àh, con cái thì phải…- Dạ… cái nào đúng thì con làm thôi bác ơi! Con làm như vầy hổng chừng mai mốt ba con biết con làm đúng ổng còn cảm ơn hổng hết!

Nó lại giành nói nữa. Quân dùng đũa gõ vào mỏ nó:

– Hổn hả thằng kia! Không để cho người lớn dạy hả? Quen thói rồi phải không?

Tuấn xụ mặt xuống. Mẹ Quân mới tiếp lời:

– Hay là Tuấn này! Con…- Mẹ! Để con nói cho! Bây giờ ăn xong rồi về trển, không được cãi lại lời ba mẹ nữa. Tạm thời nhịn ổng bả đi! Nhưng nhớ đừng.. có chịu cưới con Quyên nha! Ráng sống sao cho tốt, cho ngoan để ổng bả thương, biết đâu ổng bả thay lòng đổi dạ thì sao?

Tuấn trề môi cả thước:

– Cái mặt ông nói chuyện cũng nhảy đùng đùng vô họng bác chứ ở đó mà nói tui hả?

Nói xong, nó dùng đũa gõ vô mỏ thằng Quân lại rồi mới chịu nói tiếp:

– Ông nghĩ thời buổi này là thời nào mà tu tâm dưỡng tính cái ổng bả thay đổi vậy? Khó lắm! Tui nói rồi chỉ còn cách…

Tuấn chưa kịp nói ra thì Quân đã trợn mắt ra hiệu cho nó: “Cầm mồm! Cấm ăn nói linh tinh!” Mẹ Quân hỏi:

– Cách gì hả Tuấn?

Tuấn lắc đầu:

– Dạ không có gì!- Ăn xong chưa để bác dọn chén nè!


Quân la lên:

– Mẹ… kỳ quá! Để con dâu nó dọn chén đi!

Tuấn ngơ ngác nhìn, Quân dùng đủa gõ đầu nó:

– Dâu! Con, dọn chén!

Tuấn đùng đùng đứng dậy:

– Mở hả kưng? Ai làm dâu nhà này hồi nào?- Không làm dâu thì về trển đi! Biến!

Tuấn le lưỡi:

– Tui làm rễ đó được không? He he he! Ông là dzợ, ông dọn chén! Tui đi uống nước! Dù sao tui cũng là khách nha!

Rồi cu cậu ngoe ngoẩy bỏ đi. Thằng Quân bất đắc dĩ không muốn mẹ động tay, động chân nữa phải tức tối đem đống chén ra đằng sau bếp. Nó nói với lên:

– Thằng quỷ nhỏ? Không dọn chén thì xuống rữa chén nè!

Tuấn ở nhà trên cười ha hả:

– Kêu tui là chồng đi tui xuống rữa.

Đáp lại chỉ là âm thanh của im lặng. He he! Kệ, ngoan cố thì rữa chén một mình đi nha em! Mình đi vòng vòng chơi! Mẹ Quân hoàn toàn á khẩu trước hai thằng con trai. Đúng là đời này nó loạn lên thật rồi. Mọi thứ loạn tới mức mọi rối loạn bổng trở nên bình thường một cách đáng sợ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.