Đọc truyện Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé? – Chương 9
Thoát cái đã hết buổi học, nó thu dọn sách vở chuẩn bị hứng cơn mưa xuân do “đầu san hô” tạo ra. Sau 1h “nghe nhạc” nó cũng thoát khỏi phải đi kiểm tra tai định kỳ. Nhỏ đứng trước cổng trường đợi nó, lôi heaphone ra nghe nhạc hai đứa chuẩn bị sánh bước đi về sau lưng nó vang lên giọng nói mang đậm chất tiểu thư không cần quay ra nó cũng biết là ai:
– Đồ hồ ly, Phong mới vào trường được một hôm mà mày dám ve vãn anh ấy là sao?
Nhỏ với nó quay lại, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trâm Anh, sau cô ta còn có fan cuồng mà Trâm Anh lôi kéo. Nhìn ai cũng “tắc kè”, người xịt cả lọ nước hoa.
– Ăn nói cho cẩn thận, chúng tôi chẳng ve vãn ai cả. Tự dưng ruồi bu đến thôi.- nhỏ không kém cạnh đốp lại
– Mày dám gọi hai anh ấy là ruồi- một trong những đứa đó lên tiếng
– Tự mấy người nói thôi- nó lúc này mới tháo heaphone ra, nhún vai bình thản nói
– Tao nhắc lại, mày mà dám lại gần thì đừng trách bọn này không nể tình bạn bè.- Trâm Anh giận dữ lên tiếng
– Tôi là bạn của mấy người lúc nào, mà bọn tôi không tránh thì sao.- nhỏ công kích
Vừa dứt lời, nhỏ nhận ngay cái tát giáng trời của Trâm Anh khiến cho một bên má của nhỏ đỏ ửng. Đến lúc này, nó không chịu được nữa vốn không định ra tay nhưng dám đụng đến nhỏ thì không xong với nó đâu dù người đó có gia thế như thế nào.
– “Chát”
Nó tát lại Trâm Anh khiến cho môi của cô ta rướm máu (t/g: Công lực kinh dị). Bọn đi cùng thấy Trâm Anh như vậy vội xông vào. Hạ nó đâu có dễ như vậy, thế thì mấy năm trời đi học võ của nó đâu cuối cùng cũng có ngày đem nó ra xài. Bọn kia chỉ được vài chiêu “mèo cào” hạ bọn này thì đơn giản.
10 sau, bọn chúng nằm lết xuống chân nó, Trâm Anh đựng cạnh mà run cầm cập nhìn nó bằng ánh mắt sợ hãi vội chạy toán loạn như gà, trước khi đi còn gửi lại câu:
– Chuyện này chưa xong đâu.
– Tôi sẽ đợi xem cô làm gì bọn tôi- nhỏ nói vọng theo
Nó lại gần chỗ nhỏ, nhìn vào vết thương bằng ánh mắt xót xa, đưa tay lại gần vết thương, giọng ân cần:
– Có đau lắm không?
– Không đau. Mày không phải lo, với lại mày cũng đánh hộ tao rồi còn gì.- nhỏ cười trừ trấn an nó. Nhỏ mà xảy ra chuyện gì thì mấy bọn kia chỉ có nước vào viện liệt giường.
Nó ậm ừ, thò tay vào túi áo như tìm kiếm thứ gì đó, nó hét lên:
– Thôi chết, điện thoại tao để quên ở lớp rồi. Tao về lớp lấy đây, mày về trước đi.
– Ừm, nhanh lên trời tối rồi không bảo vệ khóa cửa giờ.
– Mày về một mình có sao không?
– Mày nghĩ tao là ai, không phải lo.- nhỏ biết biết tính nó quý điện thoại hơn cả bản thân nên trấn an nó.
Nó chạy quay lại trường, trời cũng sẩm tối. Nhìn ngôi trường trong ánh hoàng hôn khiến nó không khỏi rùng mình khi nghĩ đến những vụ tự sát oan hồn vất vưởng… Nghĩ đến đây nó chẳng dám nghĩ tiếp, bước chân cũng nhanh hơn.
Đứng trước cửa lớp nó thắc mắc: “Sao lớp mình lại mở cửa, giờ này đáng ra phải khóa rồi mới phải”. Chợt có tiếng động phát ra từ trong lớp khiến nó giật mình ngồi thụp xuống.
– Chắc chắn là ma, trùi ơi Hạ My ta đây trời không sợ, đất không sợ chỉ sợ duy nhất hai thứ đó là ma thứ hai chính là mama.- nó bắt đầu tự kỉ.- Không sợ, ma không có thật mày phải dũng cảm lên.
Nó động viên, tự trấn an bản thân. Ngó nhìn qua lớp cửa kính trong suốt, người trong lớp khiến nó giật mình.
– “Không phải là hắn sao, giờ này mà vẫn còn ở đây. Ý khoan, hình như còn một người nữa..”
Dùng thị lực 2/10 nhìn vào, nó sốc khi thấy hai người đó đang…. hôn nhau.