Đọc truyện Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé? – Chương 5: Căn tin
Gập cuốn sách trên tay, nó uể oải xoay người thả lỏng gân cốt. Lúc này nó mới chú ý, bọn con gái trong lớp đang chăm chú nhìn xuống chỗ mình.
Quay đầu 90 độ, trước mặt nó là khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, mũi cao, môi mỏng, làn da trắng sứ. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài rủ xuống. Một bức tranh tuyệt đẹp!!
Nó nhìn hắn một lúc, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Vốn không mê trai đẹp nhưng tên này đúng là quá đẹp.
Reng….reng….
Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ đã đến. Nó cất sách vở, nhỏ quay xuống, giọng nũng nịu:
– My ới ơi!! Xuống căn tin với taoo!
– Không! Mày rủ cái tên ngồi cạnh đó, hắn đang rảnh mà. – nó chỉ cái tên ngồi cạnh nhỏ
Đôi mắt chuẩn bị ngấn nước, nó thấy tình hình không ổn, hạ giọng
– Ok, tao đi với mày. Thôi dở chiêu ” Cô dâu 8 tuổi” đi.
– Hu ra! My tuyệt nhất!
Nhỏ lôi nó xềnh xệch xuống căn tin.
Nhìn cái căn tin mà nó chán nản, dòng người xô đạp, chen lấn xô đẩy không khác gì dân tị nạn. Nhỏ kéo nó vào góc khuất của căn tin, dí nó ngồi xuống. Nhỏ bắt đầu hòa nhập với dòng người đông đúc kia.
5 sau
Đi ra với đống đồ ăn trên tay, không cần hỏi cũng biết đống đồ này nhỏ chả tốn xu nào để mua.
– Mày thấy tao siêu hông, 5.- nhỏ quệt mũi, tự hào với chiến công của mình
Quá quen với chuyện này, nó với tay lấy gói bim bim trong đống đồ ăn ngồi gặm nhấm, nhỏ thì ăn hùng hùng như bị bỏ đói lâu ngày.
Bỗng…
– Aaaa, mấy anh ấy kìa!!- lũ con gái trong căn tin bắt đầu bắc loa vào miệng
– Bộ đôi hotboy kìa!- ns1
– Đẹp trai quá!!- ns2
– Anh Phong của tui đẹp trai nhất!- ns3
– Anh Minh đẹp trai hơn!- ns4
…….
Lũ con gái cãi nhau om tỏi lên, riêng bọn hắn vẫn ung dung đi vào căn tin, mỗi người tay khoác một đứa con gái. Đứa khoác tay hắn chính là Trâm Anh, dáng đi thướt tha ra dáng con nhà quý tộc, đứa khoác tay anh là hotgirl khối 12.
Hắn đưa đôi mắt đẹp mê hồn của mình nhìn vào góc khuất của căn tin có hai cô gái đang chăm chú làm nhiệm vụ cao cả ( ăn đó m.n). Bọn hắn đi gần đến bàn của nó, anh lên tiếng:
– Chúng tôi có thể ngồi đây được không, trong căn tin hết bàn rồi.
– Ừm, tự nhiên.- nhỏ nhồm nhoàm.
Nó không nói gì, nhường chỗ cho bọn họ
– Ừm, trước sau gì cũng là bạn, chúng tôi sẽ giới thiệu lại, tôi là Nguyễn Nhật Minh.- anh lên tiếng mở lời.
– Dương Hàn Phong- vẫn gu lạnh lùng
Nhỏ hưởng ứng
– Mình là Bùi Hạ Linh, còn đây là Trần Hạ My.
– Chào.- nó không hứng thú lắm, mắt không thèm liếc nhìn bọn hắn
– Cậu có vẻ ít nói nhỉ- anh thắc mắc.- mà hai người là bạn thân à?
– Con này nó ít nói từ bé rồi. Bọn tôi phải nói là hơn cả mức bạn thân, nhưng đừng có hiểu nhầm nha.- giọng nhỏ oang oang
– Con gái con đứa, ăn nói vô duyên. – lúc này Trâm Anh ngồi cạnh hắn, lên tiếng như nhắc nhở mình đang ngồi ở đây.
– Ô, nãy giờ cô ngồi ở đây à.- nhỏ giả nai.
– Cô..cô…
Bọn hắn ngồi cạnh xem kịch hay, ánh mắt bắt đầu tập trung nhiều vào bàn của nó, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên:
– Hai hotgirl đang đối đầu nhau kìa- boy1
– Im, họ mà nghe thấy thì không có chỗ cho mày học đâu- boy2
……
Vốn không thích chỗ đông người cộng thêm tiếng xì xào, nó kéo nhỏ đứng dậy, giọng nói mang đầy tính sát thương. Ông cha ta thường nói “một mũi tên trúng hai đích”, nó chơi hẳn trúng bốn đích.
– Mấy người làm ô nhiễm bầu không khí trong lành của chúng tôi. Đi ăn mà cũng bị mấy người ám. “Trời đánh tránh miếng ăn”.
– Ê, cô bỏ từ “mấy người” đi, chúng tôi đâu phải loại đó.- anh phản bác
– Đi cùng họ rồi cũng nhiễm thôi.
Hắn im lặng nãy giờ thấy nó nói thế, cất giọng lành lạnh, mang đậm tính sát thương:
– Xin lỗi.
– Việc gì tôi phải xin lỗi, mấy người không ngồi chỗ này thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì
– Xin lỗi.- hắn gằn giọng, tay nắm chặt tay nó
Nó khá bất ngờ, tay hắn lạnh quá, cả đôi mắt cũng vậy có thể đóng băng bất cứ thứ gì.
– Bỏ tay anh ra.- nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn sử dụng thuần thục đòn khóa tay. Hắn bất ngờ thả tay nó ra, nắm lấy tay nhỏ hai đứa đi ra khỏi căn tin náo nhiệt, đám đông giải tán.