Đọc truyện Nhóc! Tôi yêu em thật rồi. – Chương 52
CHAP 50
_ Nếu Vương có chuyện j tôi nhất định không tha cho cô…..- Nguyệt Anh trợn mắt nhìn nó.
Phải, là nó sai khi nó không trả lời Vương… nhưng chuyện Vương đỡ cho nó… nó thật sự không biết, nếu biết cho dù có chết nó cũng không muốn chuyện đó xảy ra… Ngồi trong phòng chờ… lòng nó bắt đầu thắt lại… nó không muốn không muốn chuyện này xảy ra đâu… nếu được làm ơn đừng để Vương có chuyện j…
Người nó co rúm lại nó muốn ai đó đỡ lấy nó lúc này… nếu không nó sẽ ngã xuống mất… Làm ơn có ai đó….
Khương wan sát nét mặt của nó, anh cũng bắt đầu thấy đau lòng… biết mọi chuyện là không phải do nó thấy nó tự dằn vặt như zậy… Khương thật không nỡ.. Anh nhẹ bước đến bên nó, vòng tay ôm nó thật chặt… phải, lúc này nó cần có người che chở hơn bất cứ ai… Xin lỗi, không biết làm em yên lòng bằng cách nào ngòai cách này…. Khương tự nhủ với lòng mình bất chấp mọi người nhìn Khương với vẻ ngạc nhiên.
Nó thấy lòng ấm hơn, dường như nó đang được che chở bởi ai đó, nó vẫn cuối mặt xuống, là ai cũng được chỉ cần làm nó yên lòng được nó cũng mặc… thứ nước mặn mặn lại rơi nữa rồi, rơi mỗi lúc một nhiều một nhiều….
Nguyệt Anh đứng yên lặng nhìn Khương ôm Thanh, trong lòng trỗi dậy cảm jác đau nhói… tại sao không phải là cô… lúc trước cho dù cô có làm j… Khương cũng không ôm cô như zậy… tại sao Thanh lại được mà không phải là cô… Nguyệt Anh way đi… nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. Cô mỉm cười nước mắt cứ thế rớt xuống.
2 tiếng trôi wa.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, cả nó và mọi người đều nhìn ông bác sĩ đang bước ra…
_ Con tôi nó sao rồi…- bà Phan lo lắng hỏi.
_ Thiếu gia wa cơn nguy kịch rồi… sẽ không sao đâu… nghỉ ngơi sẽ khỏi thôi…- Bác sĩ nói xong bỏ đi.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm…. thật may mắn Vương không sao…
Bà Phan nhìn mọi người rồi dừng mắt tại nó, trong lòng bà thật tức jận, con bà vì cô ta mà phải nằm viện, dù cố ý hay vô tình đều là tại cô ta…. Bà chầm chậm đi tới chỗ nó.
Mắt nó cũng vì zậy mà nhìn mẹ Vương từ từ bước tới, cô biết cô có lỗi trong chuyện này nhưng kêu cô cuối đầu thì thật là không thể. Nhìn cử chỉ của nó, bà Vương càng tức jận hơn…
CHÁT
5 dấu tay in lên mặt nó, ai cũng hoảng hốt, có người lo lắng có người thờ ơ cũng có người đắt ý… mọi con mắt đều đổ dồn vào nó…
Nó không nói j… chỉ im lặng lãnh nhận cái tát đó, nó biết nó sai…
_ Mong cô đừng bao jờ đến đây cũng đừng xuất hiện trước mặt Vương… đúng là đồ sao chổi… cô xuất hiện anh em tụi nó đánh nhau, bi jờ lại Vương nhập viện… cô định gây ra cho nhà này phiền phức nào nữa… nên cút đi.. .. Cút đi..- bà Phan chỉ tay ra cánh cửa, khuôn mặt bà jận jữ thấy rõ…
_ Mẹ, mẹ đừng wá đáng nữa… chuyện này không phải do Thanh… là chuyện ngòai ý muốn thôi…- Khương lên tiếng đỡ lời nó
_ Mày… điên rồi sao.. không thấy em mày đang nằm trong đó hả…. rốt cuộc nó bỏ bùa mày hay sao mà mày bênh nó…trong nhà không bênh đi bênh người ngòai… mày ….- Bà Phan càng lúc càng tức jận, bả nuôi nấng 2 anh em Vương Khương lớn lên, lần này vì người ngòai mà cãi bà, bà thật không chịu nổi..
Nguyệt Anh đứng nhìn mọi thứ diễn ra, khẽ nhếch môi , cô tiến đến bên cạnh bà Phan.
_ Bác à, bác đừng tức jận nữa… ai cũng biết là mọi sự ngòai ý muốn… bác nể cháu mà bỏ wa cho Thanh đi… dù sao em ấy cũng là học trò cháu… cháu thay mặt Thanh cuối đầu xin lỗi bác..- Nguyệt Anh gập người xin lỗi bà Phan…
_ Chuyện này không liên wan đến cháu… cháu là người tốt… đừng vì hạng người đó mà xin lỗi- Bà Phan dịu mặt nói với Nguyệt Anh.
Nó vẫn đứng đó, không nói j, dường như nơi này không dành cho nó, mọi người ai cũng nhìn nó với cặp mắt lạnh lùng thờ ơ, phải, hình như nó là sao chổi, bên họ hàng **** rủa chưa đủ còn bị người khác chửi… nó đúng là sao chổi mà… Tự cười với bản thân… mặt nó đanh lại… từ từ tiến tới trước mặt bà Phan.
_ Tôi xin lỗi, chuyện này là ngòai ý muốn… xin lỗi.. tôi sẽ ra khỏi đây… về sau sẽ không gặp con của bác nữa…
_ Hừ…tốt nhất là zậy… cô đi đi- bà Phan lườm nó rồi bỏ đi .Mọi người như vừa được xem kịch… cũng cười thầm mà bỏ vào thăm Vương… bên ngòai chỉ còn nó và Khương.
_ Em đừng để tâm lời mẹ tôi… bà ấy không cố ý … chỉ là…
_ Tôi không trách mẹ anh… tôi về đây…
Nó bước thật nhanh ra phòng, đi nhanh đi nhanh rồi cuối cùng nó lao đầu chạy như điên ra bên ngòai … nó xui xẻo đến mức đó sao… nó đã làm j sai chứ…. rốt cuộc nó sai chỗ nào… rớt xuống rồi… mưa lại rơi rồi… sao nó ghét mưa wá… trông nó jờ còn thảm hơn bất kứ ai…..
Đi bộ về nhà, nó cảm nhận được thân nhiệt đang tuột dốc, đầu nó choáng váng.. lấy tay đấm liên tục lên đầu.. ước j có thể đấm nát cái đầu này thì hay wá… Nhưng chóang cỡ nào… nó cũng không thể không nhận ra nhiều chiếc xe đen đang đậu trước nhà nó… lại có chuyện j xảy ra nữa đây???
_ Sao jờ còn chưa về nữa—Bà Đòan đang wì gối lo lắng cho nó. Hôm nay lão ja đến nhà bất chợt…còn kéo cả họ hàng đến nữa… mà jờ Thanh lại không có ở nhà… càng khiến bà hỏang sợ hơn..
_ Đúng là không có ja jáo… đến jờ vẫn chưa chịu về… không phải là lại đi với ai thâu đêm chứ..- Bà dì đanh jọng nói
_ Không phải, không phải… Thanh nó chuẩn bị về rồi… mọi người xin đợi chút.- ông Đòan yếu ớt lên tiếng bênh nó.
_ Hình như chị Thanh về rồi kìa.- Ngân Trúc chỉ ra hướng cửa chính
Mọi người đồng thời way đầu lại nhìn thấy nó một thân ướt sũng… mặt tái mét đang dần dần bước vào…
Nhìn mọi người đang wỳ 2 bên phía trước là lão ja đang ngồi… nó cũng đủ hiểu tại sao. Bước nặng nề về phía lão ja.. nó wỳ xuống thi hành lễ…
_ Con chào lão ja…
_ Tại sao jờ này mày mới chịu lết mặt về… – Bà dì lên tiếng **** nó
_ Tại trên lớp có chút chuyện…- mắt nó không hướng về bà dì mà chỉ nhìn phía trước càng khiến bà dì tức jận.
Lấy gia pháp ra đây… mọi người lúc đó có chút jật mình… ja pháp không phải là chuyện đùa.. đã lấy ra rồi… thì chỉ có nước chịu chết… lần này coi bộ ja đình này khó sống rồi. Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên… mọi người chỉ có mong chờ tiết mục này diễn ra xuông xẻ . Chỉ riêng lão ja vẫn ngồi trên… jữ im lặng… không một ai biết ông đang nghĩ j.
Quản ja tay run run đưa ja pháp cho bà dì… gia pháp jống như một cây roi đầu nối bằng cán… kéo dài là một sợi dây được làm bằng đuôi của lòai cá đuối… bên trên còn dính nhưng gai nhỏ li ti… đây là luật của gia tộc họ Đòan… mỗi nhà đều phải thủ ja pháp nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ thì nhất định không lấy ra…
Bà dì nghiến răng nhìn nó, không nương tay vụt mạnh vào người nó, trán nó nhăn lại… không phải nó chưa từng nếm wa… nhưng trước đó nó dầm mưa… người ướt sũng… cộng thêm roi cá đuối…. khiến đầu dây kéo dài trên lưng nó vệt thành một đường máu thẳng tắp, ai nhìn cũng phải hãi hùng… đánh 1 cái 2 cái vẫn không thấy phản ứng của nó… bà dì way sang wất vào bà Đòan đang ngồi van xin kế bên…
Bà Đòan bất ngờ với đòn roi, không chịu được khụy xuống, bà khóc lên vì cơn rát khắp người… rồi dây roi lại wất xuống người ông Đòan… ông vẫn wỳ đó hứng chịu… lỗi con tại cha… ông bằng lòng chịu hình phạt…
Máu trên người ba nó chảy xuống… nhà nó đã làm cái j mà phải bị chịu những chuyện nà… rốt cuộc nó sai chỗ nào chứ…. Nắm tay thành wuyền… nó thấy như có luồng khí đang chạy dọc trong người nó… thứ khí đó mãnh liệt như ép nó bức ra… chuyện Vương chuyện Nguyệt Anh chuyện Bà Phan cứ lần lượt hiện trong đầu nó… như một thước phim xoay vòng… mắt nó trở nên tím lại… mọi người xung wanh nhận ra sự thay đổi nơi nó, ngay cả lão ja cũng bắt đầu để ý… Nó đứng lên chầm chầm bước tới bà dì… tay bà vô thức bị nó nắm lại dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thóat ra được…
_ Mày… mày buông ra- bà lắp bắp nói
Nó như mất đi ý thức… tứ từ cầm tay bà nhấc lên… chân bà dì đã không còn đụng đất nữa… cứ như vậy mà bị bay lơ lửng trên không… xung wanh đồ đạc cũng bị cuốn mà bay lên… mọi thứ như mất trọng lượng… trong đầu nó chỉ ý thức là phải wang bà dì xuống… nó thật muốn jết bà .
Ngân Trúc đứng đó cũng nheo trán lại… nó cũng nhắm mặt lại… mắt lần lần chuyển sang tím… dùng sức dữ bà dì jành lại phía mình…
Mọi thứ xảy ra wá đột ngột… trong nhà xuất hiện 2 thánh nữ… lần này… ai sẽ thắng đây???