Đọc truyện Nhóc! Tôi yêu em thật rồi. – Chương 4
CHAP 5
Có chút ngạc nhiên khi lại gặp tên đó ở đây, nhưng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi cắm cúi ăn tiếp dường như nó chưa bao giờ quen biết tên đó, ngay cả khăn tay hắn đưa cho nó, nó cũng bỏ lại khu rừng quyết không đụng đến chiếc khăn đó.
_ Này công nhận nha, tuy có chút ganh tỵ với mấy tên đó nhưng tui thấy ai cũng đệp trai hết á- Mi nói
_ Phải đó, tui cũng thấy vậy, mấy bà có để ý không khi mấy tên đó vừa bước vào, giống như căntin này muốn nổ tung ra vậy- Ánh
_ Ừm, tui cũng thấy vậy nữa- Vy nói
_ Nhưng vẫn cảm thấy họ kiêu kiêu thế nào á- Như nói
4 người bạn họ vẫn bàn tán sôi nổi về 4 tiếng đó cho đến khi Vy nhớ tới nó rồi ra hiệu cho 4 đưa bạn im lặng chăm chú nhìn nó.
Khuôn mặt không có gì là lấy làm lạ hay hiếu kì về 4 tên đó, nó chỉ ngồi ăn như chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ.
_ Bà không hỏi tụi tui về 4 người đó hả- Như hỏi
Ngẩng đầu lên mỉm cười nhẹ vơi Như rồi nói như không nói
_ Mình không có hứng
_ KHÔNG CÓ HỨNG- 4 đứa đồng thanh nói to làm cả căntin đều nhìn nó chằm chằm, và rồi cũng có người để ý đến sự có mặt của nó.
_ Mấy bà nói nhỏ thôi, tui không có hứng thiệt – nó ngồi ngụm ly nước nói- thật sự rất chán nếu như hỏi về 4 tên đó.
_ Cậu không biết về 4 tên đó thật hả, ít nhìu gì nữ sinh trên toàn đất nước này đều mơ có được bọn họ đó.
Thanh vẫn im lặng không nói gì giống như chả buồn để tâm đến.
Cộp cộp cộp
Cả căntin nín thở nhìn theo dáng người đang đi, tiếng giày của người đó vang lên rất nhỏ và nhẹ nhưng cũng đủ làm tắt tất cả âm thanh trong căntin. Khuôn mặt tên đó lạnh lùng đến phát sợ chỉ hằn lên nổi mún đánh ai đó.Rồi:
Rào- một thứ nước nhờm nhờm chảy từ trên đầu nó xuống, rớt từng giọt từng giọt trên gương mặt nó, lấm tấm trên đầu nó là những cọng rong biển.
Bàng hoàng trước cảnh vừa rồi, căntin lại càng im lặng đến phát khiếp hơn ngay cả tiếng thở cũng không ai dám thở mạnh chỉ biết ôm miệng lại mà thốt không thành lời.
Nó từ từ đứng lên, quay đầu lại phía người đổ canh lên đầu nó.
Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ gì đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ gì đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó giống như vị thần Apollo.
Người mà nó luôn cho rằng là thiên thần một vị thần rực rỡ nhất, lại đổ canh lên đầu nó.Mắt hắn không còn ấm áp ánh hào quang không toát lên được vẻ như vị thần Apollo, đôi môi không đỏ mọng như trước nhưng lại nhếch lên nhìn nó với vẻ khinh thường.
Chẳng lẽ nó làm điều gì sai?? Có phải những lời nói của nó bị tên đó nghe thấy nên mới đến tìm nó, mà hình như không phải, ánh mắt hắn nhìn nó đầy thách thức giống như cố tình trêu nó thì đúng hơn, nhưng tại sao?? Nó đã làm gì??
4 đứa bạn nó đều không thể nói được câu nào khi chứng kiến cảnh nó bị đổ canh lên đầu.
_ Đúng là đồ thối mà- nhỏ lúc trước tát nó lên tiếng
Sau đó là tiếng cười khúc khích phía sau, cả căntin như bừng tỉnh rồi bắt đầu chế nhạo nó bằng những hành động thô lỗ và khích bác.
_ Con điên này, đáng lẽ phải cho nó thêm cái này mới đúng- một con nhỏ từ từ tiến lại nó rồi úp nguyên một khay thức ăn lên mặt nó.. Cả đám lại tiếp tục đứng cười nó, không chịu được Như quát lên
_ Các người quá đáng lắm
_ Mau xin lỗi cô ấy, nếu không tôi sẽ ko tha các người- Ánh lên tiếng
_ Mau! Xin! lỗi!- Mi gằn từng tiếng nói
_ Nhanh lên- Vy lạnh lùng lên tiếng, giọng nói có sức hăm doạ vô cùng
Một lần nữa, căntin lại im lặng, không ai dám nói tiếng nào vì tụi nó vốn biết, 4 đứa Mi,Như, Vi, Ánh, mỗi khi tức giận thì hậu quả khó lường, có lần đánh đám con trai gần 20 đứa thê thảm, khiến ai cũng sợ nhưng không hề bị đuổi học vì học lực của 4 người đó quá đỉnh, nhà trừong sợ mất nhân tài nên đều bỏ qua.
Khuôn mặt nó vẫn vậy, không một chút thay đổi, bình thường đến mức ngạc nhiên khiến đám học sinh có đôi chút giật mình, giống như đằng sau cặp mắt kính màu đen ấy là cả một uy lực rõ ràng như đốt cháy cả không gian.