Đọc truyện Nhóc! Tôi yêu em thật rồi. – Chương 1
Chương 1: ngày 20 tháng 3năm 1995
Một vị phu nhân dẫn theo cô con gái đang mang thai đi tớitrước mặt Thượng tướng Lục quân Hình Phục Quốc thì ông liền hiểu rõ, ông biếtrằng không thể quản được đứa con trai ngang bướng của mình.
Sinh ra trong gia đìnhquân nhân, vả lại mồ côi mẹ từ nhỏ, lại rất là phản nghịch đến không ai nóinổi.
Thời điểm lúc hắn 11tuổi: đùa giỡn cố ý tháo váy bạn học nữ, dẫn đến người nhà của đứa bé gái làmnáo động lên tổng viện Lục quân.
Lúc hắn 12 tuổi: thìtrong lúc Hình Phục Quốc thay xong quân trang chuẩn bị lúc ra cửa, lại pháthiện lá cờ trên xe bị dao gọt bút chì chà xát được thê thảm không nỡ nhìn.
Năm 13 tuổi: hắn kéo bè kéo cánh cả lũ đánh nhau, đem mấyngười trung niên 30 mấy tuổi đánh ngã người ta, khiến mấy gả người thì gãyxương chấn thương sọ não.
Năm14 tuổi: thì hắn ởnhà hút thuốc uống rượu, dẫn tới nhà bị hỏa hoạn, khiến cho bộ đội chữa cháy vàngười dân xung quanh phải hoảng hồn.
Năm 15 tuổi: thì hắnbắt đầu tò mò về thân thể người khác phái, trong phòng ngủ của hắn thì ở dướigiường thì giấu 1 thùng giấy toàn là đĩa phim AV(tự hiểu nha), tạp chí ngườilớn thì chồng chất bên gối…(anh này tư tưởng BT từ hồi nhỏ, không biết lớn lênsẽ sao đây)
Mà giờ đây, khi hắn 16tuổi lại làm cho con gái người ta 18 tuổi có thai!!!!
Là tướng chỉ huy caonhất, thế nhưng Hình Phục Quốc lại không quản nổi được thằng con trai duy nhấtcủa ông
Tiền có thể giải quyếtrất nhiều vấn đề, nhưng không cách nào làm cho thằng con trai này hiểu tâm lývấn đề này.
Vì vậy, sau khi đã suytính, Hình Phục Quốc dẫn 1 cô gái ốm yếu bé nhỏ từ bên ngoài về. Giới thiệu côbé cho Hình Khải biết. Cô là cô nhi, cha me đều là quân nhân nhưng đã qua đờikhi làm nhiệm vụ. Cô bé năm nay 15 tuổi, Hình Phục Quốc đã đặt tên mới cho côlà Hình Dục. Hình Dục chính thức vào ở Hình Gia và cũng là vợ tương lai củaHình Khải.
Trong nhà đều có nhiềucô giúp việc chăm sóc, Hình Phục Quốc cũng yên tâm mà làm việc hơn.
Đừng xem Hình dục sốtuổi không lớn, từ nhỏ cô đã chịu sự giáo dục trong quân đội, cuộc sống rất cóquy luật, thành tích học học tập thì rất giỏi, mọi việc gì đều cũng không làmkhó cô.
Hình Phục Quốc tintưởng năng lực của cô có thể trị được Hình Khải dẫn dắt hắn về con đường tốt.Ông cũng không hiểu vì sao có lòng tin nhất định cô bé sẽ làm được. Chắc có lẽlà câu nói của cô, khi chứng kiến thấy thi thể của cha me cô, thì có lẽ trêngiới này sẽ không có chuyện nào sẽ làm cô thấy sợ hãi nữa.
. . . . . .
Hình Khải không có canđảm để chống đối mệnh lệnh của ông, chỉ có thể lựa cách trầm mặc mà thôi.
Kể từ ngày hôm đó, HìnhPhục Quốc an bài cho Hình Dục và Hình Khải học cùng một trường. Đối với danhphận vị hôn thê này,thì Hình Phục Quốc nói gì cô đều nghe lời. Thậm chí, HìnhPhục Quốc còn đem việc quản lý kinh tế trong nhà giao cho cô. Hình Dục khôngnói nhiều, công việc hằng ngày chính của cô là giám sát việc học hành của HìnhKhải, chăm sóc việc ăn uống hằng ngày của hắn, theo hắn suốt ngày như hình vớibóng.
Rồi cũng có một ngày,Hình Khải thường ngày vung tay quá trán, giờ trên người một xu dính túi cũngkhông có. (đángđời HK)
Cũng không thể nói,Hình Dục là mộ cô gái rất xinh đẹp, có khuôn mặt rất thanh tú và đôi mắt tolong lanh. Nhưng trong đôi mắt lộ ra nát ưu sầu, cô rất ít cười, có đôi môi rấtđẹp nhưng hay khép lại thành một đường thẳng, cô rất là trầm lặng như sớm đãmất đi vẽ hoạt bát của một thiếu nữ. Cô luôn mang đôi giày trắng đã cũ kỷ đểchơi bóng, mặc những bộ đồ màu xanh lá quê mùa, luôn trầm lặng đi theo sau HìnhKhải, vô luận Hình Khải nói có bao nhiêu từ khó nghe, nhục mạ cô, cô cũng chỉbiết cúi đầu, nhắm mắt mà theo sau.
Hình Khải rất ghét HìnhDục, nói chính xác, cực kỳ ghét.
※
Ngày nào cũng vậy, daukhi tan học, Hình Khải cùng bạn thân cùng lớp là Đặng Dương Minh, đứng ở ngõvừa hút thuốc nói chuyện luyên thuyên.
Hình Dục ôm cặp sách bangười bọn họ, đứng ở ngõ chờ đợi.
“Cút!”
“Bảy giờ rưỡitrước phải về nhà.”
“Nghe không hiểutiếng người? Tôi kêu cô cút a!”
“ Bác Hình hôm nay sẽvề nhà ăn cơm. Nếu như anh không muốn phải bị đánh, thì lập tức về nhà”. HìnhDục trước sau vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Hình Khải phiền nhấtHình Dục dùng ông để áp chế hắn, hắn ném cái bật lửa trong tay về phía HìnhDục. Hình Dục nhanh nhẹn đem cặp sách lên chống đỡ, dường như đã doán trướchành động của hắn.
“Hình Khải, cùngnhau trở về đi thôi, ba ngươi nổi giận cũng không phải là chuyện đùa.”Đặng Dương Minh đạp tắt tàn thuốc, đi về phía Hình Dục lấy cặp, hướng về khuđại viện quân đội mà đi .
Đặng Dương Minh có chađang là Bộ trưởng bộ binh hậu cần, cấp bậc cùng Thượng tướng chênh lệch kém bacấp.Hình Phục Quốc kiêm là ủy viên Quốc hội, còn cha Dương Minh là Phó thư kýcấp tỉnh ủy. Hai vị đều có chức vị cao, được mọi gọi là “ cán bộ cấp cao”.
Đặng Dương Minh so HìnhKhải ra đời sớm mấy ngày, hai người từ nhỏ sống cùng khu đại viện. Trong khuđại viện toàn là những căn biệt thự riêng biệt, mặt ngoài thì cổ kính, nhưngbên trong thì nội thất rất là hiện đại. Có sân bóng rỗ, phòng hồ bơi, phòng tậpGym, không thiếu thứ gì… Có thể ví Bắc Kinh xa hoa với khu biệt thự này. Binhlính thì tuần tra 24h. Con cái Con cái cán bộ cấp cao từ khi ra đời, cũng biếtmình cùng bình thường đứa bé có khác nhau. Bọn họ ở trên cao tiểu học trước,căn bản không thể rời đi trụ sở quân đội. Kể từ lên tiểu học, con cái cán bộ doquân nhân hộ tống, trừ lên đại học, học lên không cần điền bảng nguyện vọng,trực tiếp tiến vào bộ binh bộ lệ thuộc trường học. Một ngày ba bữa cũng từ quânđội ban cấp dưỡng xử lý. Nếu như muốn gặp ba mẹ, còn phải được bí thư trưởngcho phép.
Hình Khải thường xuyên gâychuyện thị phi, chính là kìm nén đến quá khó chịu.
Chỉ là, phải nói HìnhKhải rất không nghe lời, Hình Phục Quốc tính khí lại rất nóng, một câu khônghợp giơ tay lên liền đánh, mấy năm nay thỉnh thoảng đánh cho Hình Khải chạytrối chết. Lại nói Hình Khải từ khi ba tuổi thì trở thành đề tài nói chuyệntrong đại viện.
Nếu như nhà ai con cáikhông nghe lời, các gia trưởng cũng sẽ lôi chuyện Hình Khải ra mà nói, biếtHình Khải tại sao ngày ngày bị cũng bị ba hắn đuổi theo đánh ra sao không? Cũnglà bởi vì hắn không hảo hảo ăn cơm; cũng là bởi vì hắn cuộc thi rớt; cũng làbởi vì hắn bài tập không có làm xong. . . . . . Nếu như các con cũng không nghelời nói,chú Hình lãnh đạo tối cao mà biết thì cũng chấp hành hình phạt giốngtên tiểu tử ấy , dạy dỗ không thương tiếc!
Cho nên, trong viện bọnnhỏ nhìn thấy Hình Phục Quốc như là gặp sói xám lớn. Cũng không nguyện cùngHình Khải cùng nhau chơi đùa, chỉ sợ chú Hình sẽ giáng cho một cái tát.
Đặng Dương Minh là ngườiduy nhất chịu làm bạn với Hình Khải làm bằng, có lẽ là tính khí giống nhau đi, điềukhông tốt. Hai nhà trưởng bối thường đi ra ngoài công tác, mặc dù ban cấp dưỡngsẽ đưa cơm và đúng giờ quét dọn vệ sinh, nhưng hai thiếu gia của hai nhà nàynhìn thấy tờ giấy lịch trình của một ngày đến thấy chán, cũng không đúng giờrời giường, cũng không đúng giờ ăn cơm, đánh điện tử đánh cho đến khuya thì mớiđi nằm ngủ, cũng không phân nhà ngươi nhà ta, hai người giống như hai anh emkhông sai biệt lắm.
Chỉ là, kể từ Hình Dụcvào ở Hình gia, Đặng Dương Minh cùng Hình Khải đi học ít lại trễ đến. Hình Dụcđánh thức Hình Khải đồng thời, cũng sẽ thuận tiện đánh thức Đặng Dương Minh,khi hắn hai rửa mặt xong rồi, bánh tiêu cháo đã sớm đặt ở trên bàn ăn. Rấtnhiều người ngộ nhận là có cuộc sống như là Hoang Thái Tử thời xưa, nói như vậythôi, chứ tiền tiêu vặt của bọn họ cũng chỉ nhiều hơn người ta một chút. Nhưngso với con của những gia đình bình, bọn họ cơ hồ không chiếm được tình thươngcủa cha mẹ, thiếu hụt sự quan tâm.
Đặng Dương Minh đạikhái biết rõ thân phận của Hình Dục, anh có lúc cũng rất đồng tình với cô bénày, ở cùng lứa cô gái đi dạo shopping, thì Hình dục lại muốn chui vào ban cấpdưỡng trong chọn món ăn chọn cho họ,chuẩn bị thực đơn ba bữa cơm cho Hình Khải.Không chỉ có như thế, còn phải giúp Hình Khải giặt quần áo xếp chăn, tóm lại,tất cả các việc một vai cô ôm hết. Phụ trách chăm sóc Hình Khải là những ngườigiúp việc cửa ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này, Hình Khải một choàngvai Đặng Dương Minh ôm cổ của anh, cắt đứt Đặng Dương Minh ý nghĩ.
“Cậu đang suy nghĩcái gì đấy?” Hình Khải hướng anh huýt sáo.
“Đối với cô vợ nhỏtốt một chút.” Đặng Dương Minh ít phớt tỉnh nói.
Hình Khải một hồi lạnhđến buồn nôn: “Cậu thật là ghê tởm, người khác không biết chẳng lẽ cậu cònkhông biết? Cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là bảo mẫu của tớ.”
“Vậy cậu dám làmtrái với ba cậu là không lấy cô ấy sao?” Đặng Dương Minh hếch lên mày đắcy nói.
“Này. . . . ..” Hình Khải xoay người trợn mắt nhìn Hình Dục một cái, hướng về Hình Dục nóicho cô có thể nghe thấy, nói: “Tớ điều tra rồi, pháp luật quy định kết hônsố là khi được 20 tuổi, tớ ít nhất còn có thời gian sáu năm để ép cô ấy đi!”
Hình Khải lại quay đầulại bổ túc một câu: “Này! Cách chúng ta xa một chút, nhìn cô giống tên nhàquê chết đi được!”
Hình Dục đi chậm vàibước, vuốt vuốt tóc rũ xuống vai trước bím tóc.
Đặng Dương Minh thanthở một tiếng, càng ngày càng đồng tình cô bé này.
Chương 2: ngày 26 tháng 9 năm 1995
Hình Phục Quốc mỗi lầnvề nhà đều rất náo nhiệt, có quân đội đi trước sau hộ tống, vào viện sau, bọnlính đứng hai bên hành lễ, đồng loạt chào quân lễ, giống như chào đón nhữngngười lãnh đạo quốc gia.
Hình Khải nằm ở hai lầuban công trước hút thuốc lá, kinh thấy ông đã đi vào cửa chính, lập tức dập tắttàn thuốc nhét vào chậu hoa.
Quan hệ của hai ngườibọn họ, giống như chuột với mèo.
Hình Dục đứng ở trướccửa nghênh đón Hình Phục Quốc, nhận lấy áo khoác của Hình Phục Quốc , khomngười lấy dép đưa cho ông.
Hình Phục Quốc mỉn cườivới Hình Dục, ông từ trong đáy lòng rất thích đứa nhỏ này, con bé thật hiểuchuyện.
“Hình Khảiđâu?”
Vừa dứt lời, Hình Khảihùng hùng hổ hổ chạy phía hướng lầu, tiếng hô”Ba” , một cái tay mấttự nhiên bảo vệ lỗ tai.
“Để tayxuống.” Hình Phục Quốc vừa thấy Hình Khải bị thương.
Hình Dục biết Hình Khảilén xỏ lỗ tai, nên cô không nhìn Hình Khải.
Hình Khải theo bản nănglui về phía Hình Dục sau, khẽ đá gót chân cô.
” Chú Hình, ăn cơmtrước đi.” Hình Dục chỉ hướng phòng bếp, đối với Hình Khải nói: “Còncó một tô canh, anh tự đi bưng ra.”
Hình Khải đáp mộttiếng, nhanh chạy đi, lần này coi là cô thông minh, nếu như dám tố cáo anh, thìanh sẽ để con chuột trong túi sách của cô!
Hình Phục Quốc lêntiếng, đối với Hình Dục ân cần dạy bảo nói: “Chú hi vọng con không nêndung túng nó.”
Hình Dục khom người tạlỗi: “Tuần sau có cuộc thi, chú khoan hãy đánh anh ấy.”
Hình Phục Quốc ngớngẩn, vỗ vai Hình Dục, thấy buồn cười: “Bộ chú đáng sợ như vậy sao?”
Hình Dục chậm rãi nói:”Không đáng sợ, là con không biết ăn nói.”
. . . . . .
Trước bàn cơm, HìnhPhục Quốc ngồi ngay trước Hình Khải và trước mặt Hình Dục nói: “Con là tanuôi dưỡng, cũng là con dâu tương lai của Hình gia , con không phải người giúpviệc của Hình Khải, không cần chuyện gì cũng nuông chiều hắn, việc nên dạy thìdạy.”
Hình Dục gật đầu mộtcái, không nhìn nhìn mặt Hình Khải một cái, cô đứng dậy bới cơm cho Hình PhụcQuốc . Hình Khải thầm oán khinh thường, ba thật là khôi hài, nghĩ sao mà một côgái mới có mười lăm tuổi mà có thể quản được mình?
“Hình Khải, chờcơm nước xong, đem các bảng điểm của con đến thư phòng cho ba.”
“. . . . . .”Hình Khải cúi đầu ăn cơm, anh hoài nghi nếu ba không đánh mình thì một phầnkhẳng định là ngủ không ngon giấc.
Quả nhiên, Hình Khảicuối cùng không thể tránh được một kiếp, trong thư phòng truyền đến tiếng thétthất thanh, Hình dục đứng ở phòng bếp, vừa rửa bát vừa nghe lầu hai bên trongthư phòng, tiếp theo là truyền đến tiếng dây lưng quật vang lên.
Hình Phục Quốc đang”dạy đỗ” thì nhận điện thoại của thư ký gọi tới, bởi vì là một cúđiện thoại, Hình Phục Quốc chỉ đành phải trở về phòng làm việc xử lý công vụ,Hình Khải rất may mắn, chỉ bị có mấy lần bị đánh.
Mà Hình Khải cơ hồ làtrở lại phòng ngủ, cảm thấy phần lưng đau rát, chỉ là, anh phát hiện mình nănglực kháng đòn càng ngày càng mạnh, cư nhiên một giọt nước mắt cũng không chảy.
Hình Khải đángthương nằm lỳ ở trên giường, khổ sở cầmcuốn tạp chí lên đọc cho đỡ buồn.
Hình Dục là bưng mộtchậu nước nóng đi vào, ngồi ở mép giường, đem một chai thuốc trị bầm máu đặt ởtủ đầu giường, vén lên áo sơ mi Hình Khải lên, vắt khăn lông nóng, lau sạch nhènhẹ ở lưng đang sưng đỏ mà anh bị đánh.
“Á! . . . . . .Đừng đụng tôi! . . . . . .” Hình Khải ném khăn lông trong tay Hình dục.
“Thành tích họctập khá hơn một chút cũng sẽ không bị đánh.”
“Biết tôi là bịnguyên nhân gì đánh sao? ! Tất cả đều là cô làm hại, thành tích học tập của côkém một chút là không đuọc hay sao? ! Cút, thấy cô là tôi liền phiền!”Hình Khải vốn là vì mặt mũi không muốn nói chuyện này, nhưng Hình Dục hiểnnhiên là được tiện nghi còn ra vẻ.
“Thuốc ở trênbàn.” Hình Dục nhặt lên trên đất khăn lông, bưng lên chậu nước rời đi.
Hình Khải uất ức trừngmắt nhìn về phía bóng lưng, kể từ cô vào nhà của anh, cô tựa như là một ngườilàm anh lúc nào cũng gặp xui xẻo, làm rối loạn cuộc sống của anh!
Anh không muốn ở cùngvới cô cả đời này, tuyệt đối không được!
※※ ※
Ngày thứ hai, đi họctrong lúc Hình Khải nhận được một thư tỏ tình —— anh theo đuổi thật một nữ sinhqua thư từ và hẹn anh gặp mặt. ( cái niên đại gì mà còn lưu hành thư từ liên lạctrờ!! )
Nhưng mà anh trong túikhông có tiền, chỉ có thể tìm Hình Dục xin tiền, cơm trưa thì Hình Dục mang tớibãi tập cho anh.
“Cho tôi íttiền.”
“Bao nhiêu?”
“1000.”
“Dùng làmgì?”
Hình Khải giơ giơ nấmđấm trước mặt: “Ai cần cô lo, mau đem tới.”
“Anh không nói rõràng thì tôi không thể cho anh.” Nói xong, Hình Dục xoay người rời đi.
Hình Khải kéo lấy khuỷutay cô, nói: “Có một người bạn sắp sinh nhật, tôi thế nào cũng phải muachút quà tặng người ta chứ?”
Hình Dục nghi ngờ nhìnanh, từ trong ví tiền lấy ra 100 tệ đưa cho anh: “Anh chỉ là học sinh,không cần thiết mua đồ mắc tiền để tặng quà.” Cô lại từ trong túi móc ramột quyển vở nhỏ, để quyển sổ nhỏ trên vách tường ghi rõ nguyên nhân tríchtiền, nói: “Ký tên nữa rồi mới đưa tiền.”
Hình Khải vô lực thở dài:”Cô phải không phải phụ nữ , tôi sớm đã đánh cô rồi!”
Hình Dục nghiêm túc trởvề: “Anh chưa chắc đánh thắng được tôi.”
Hình Khải liếc mắt xemthường, giơ hai tay lên hướng tới: “Tôi cũng thấy các bạn tôi tặng quà, côcho tôi 100 tệ không phải để cho tôi mất mặt sao?”
“Nam hay nữvậy?”
“Nữ.” HìnhKhải chà xát chà xát tay, quỷ dị cười một tiếng.
Hình Dục nhìn khôngchớp mắt hắn, Hình Khải nhếch đôi chân mày: “Này! Cô cho là cô là vợ củatôi hả? Tôi muốn tìm ai thì kệ tôi, cô còn muốn quản lý cuộc sông riêng của tôisao?”
Hình Dục đem quyển vởnhỏ bỏ vào trong túi: “Tiền có thể cho anh, nhưng là anh phải dẫn tôi cùngđi.”
“Tại sao? Cô…côđừng có quá đáng!”
“Tôi sẽ không làmhỏng chuyện phiếm của anh đâu.” Hình Dục cho là mình có nghĩa vụ bảo vệHình Khải, Hình Khải thân phận của đặc biệt, vừa con trai duy nhất của chúHình, không thể để cho hắn ra cái gì ngoài ý muốn.
Hình Khải quả thật hếtcách với cô, dù sao Hình Dục nắm quyền kinh tế trong tay, xem ra phải làm saokhiến cho Hình Dục không đi theo.
. . . . . .
Bạn nữ trong thư, dùngtên giả Coco, trong thư nói là mình 18 tuổi, hẹn Hình Khải ở MacDonald gặpmặt.
Hình Khải tính tìm vịtrí gần cửa sổ ngồi xuống, thấy Coco còn chưa tới, xoay người nhìn về phía bànở ngoài của Hình Dục, chỉ thấy Hình Dụcđang đi mua chút thức ăn.
Hình Dục từ nhỏ cuộcsống ở vắng vẻ quân đội, chưa từng trải qua tiệm ăn nhanh, cô đi tới quầy thungân phía trước, nhìn về phía thcự đơn có món Khoái Xan (mình ko hiểu từ này lắm),vừa nhìn về phía Hình Khải: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện.”Hình Khải nhìn đều lười phải nhìn cô, một đôi mắt dán chặt ngoài cửa sổ.
Hình Dục chỉ đành phảihướng nhân viên phục vụ mượn thực đơn, để ở trước bàn Hình Khải : “Anh chỉcần chọn, tôi sẽ không nói.”
Đến giờ này, Hình Khảikhông tin còn có người không biết dương Khoái Xan là cái gì, hắn bất mãn ngẩngđầu lên: “Cố tình quấy rối?”
Đang lúc này, một vịvóc người nóng bỏng cô gái hướng tới bọnhắn bên này đến gần, cô gái hướng Hình Khải ngoắc ngoắc tay, thần thái đầynhiệt tình.
Hình Khải vừa nhìn Cococùng gửi tới hình không sai biệt lắm, vóc người lại đẹp, hắn đẩy ra Hình Dục,đứng dậy nghênh đón.
Coco lười biếng ngồixuống thân, chống cằm xem kỹ Hình Khải, mặc dù Hình Khải chưa đủ kinh nghiệm,nhưng nhìn ra được, nàng rất hài lòng Hình Khải bộ dáng.
“Ơ ơ, so với trongtấm hình , thì ở ngoài nhìn đẹp trai đáng yêu hơn . . . . . .” Coco duỗira ngón tay, vừa muốn đụng cằm Hình Khải, lại bị Hình Dục một tay chặn lại.
Coco ngớ ngẩn, chậmrãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên cạnh dân hai lúa chính gốc, Coco ghét bỏrút tay về, không vui hỏi Hình Khải: “Cô gái này người nào vậy?”
“. . . . . .”Hình Khải rất không muốn dính dán đến Hình Dục, nhưng Hình Dục cứ bảo vệ cậuđứng cũng không đi.
“Em gái anh.”
“Em gái anh? . . .. . . Anh thấy có ai gặp bạn qua thư từ còn mang theo em gái không? Các ngườidáng dấp cũng không giống anh em lắm.” Coco thái độ hơi có hòa hoãn, chỉ cần không phảilà bạn gái là được.
Hình Khải thở phào mộtcái, một tay lấy Hình Dục kéo đến chỗ ngồi, im lặng hỏi ông trời.
Hình Dục là nhìn thẳngCoco, không mang theo vẻ tươi cười nhìn tới đối phương.
Coco chưa từng gặp quanhư vậy một loại ánh mắt, không hề có ý định khác nhưng làm kẻ khác rợn cả tócgáy, nói trắng ra là, có điểm giống người Bệnh thần kinh … Phục hồi trạngthái, cô xoa xoa đôi bàn tay cánh tay: “Em gái anh là tự nhiên sao lạimuốn đi chung vậy?”
“. . . . . .”Hình Khải một tay nâng trán, mất hết cả mặt mũi đi.
Bỗng chốc, Hình Dục đembữa ăn đơn hướng Coco mà đưa, hờ hững nói: “Ăn cái gì, tôi đi mua.”
Coco cảm thấy khôngkhí quỷ dị, cô cũng không muốn tham dự cái gì cổ quái ba người ước hẹn:”Không cần, tôi lập tức đi ngay.”
“A, cũngtốt.” Hình Dục rút về bữa ăn đơn, vừa bày ở Hình Khải trước mặt: “ bạn anhqua thư có chuyện muốn rời khỏi, anh còn ăn sao?”
Hình Khải nhìn chăm chúHình Dục với vẻ mặt căm phẫn, tức đến tê dại da đầu, nhặt cặp sách lên, bỏ đira ngoài.
Hình Dục không hề nónglòng đuổi theo, bởi vì Hình Khải đã lên xe taxi, trên người anh không có tiền,chỉ có thể kêu taxi lái về đại viện, đến cửa thì vệ binh tự sẽ giúp anh giaotiền xe. Cho nên, Hình Dục mặt hướng Coco nhàn nhạt cười một tiếng: “Thậtxin lỗi, anh ấy tính khí không tốt lắm.”
“. . . . . .”Coco khoát khoát tay, lần sau hẹn bạn qua thư từ gặp mặt thì còn phải thêm mộtcái, xin chớ mang theo người thân!
※※※
Tiễn bạn nữ sinh kia đixong, Hình Dục một mình ngồi lên xe buýt trở về đại viện, dọc theo đường thưởngthức cảnh đêm Bắc Kinh, ở Trường An Nhai hai bên đường đều tỏa ra ánh sáng lunglinh , phồn hoa lại không mất Trang Nghiêm —— chốn thành thị nàyđều trở thànhquê hương thứ hai của cô.
Mà khi cô mở cửa khóa,phát hiện trong phòng khách đen kịt, cô bên cạnh cửa lục lọi chốt mở đèn, lạibị một lực đánh ngã gục trên mặt đất.
Hình Dục lung lay mờmịt nhìn, thấy rõ bóng người người đè mình .
Hình Khải cưỡi Hình dụctrên người, đột nhiên lại đè cổ tay Hình Dục , dùng lực kéo đồng phục của côra, Hình Dục nhẹ hô một tiếng, phản ứng chống đỡ không cho Hình Khải đánh lén.
Thật ra thì Hình Khảicũng không có ý định gì đối với Hình Dục, chỉ là hi vọng cô không vướng chânvướng tay là được rồi.
Vậy mà, Hình Khải ở mộtbên hôn cô, một bên định sờ soạn, thì Hình Dục lại nói một tiếng”Thật xinlỗi.”
Hình Khải còn chưa cóphản ứng gì, Hình Dục đã nắm một bên tay nện ở sau ótHình Khải , Hình Khảichẳng qua là cảm thấy có hồ như đánh trúng não bộ, nhưng liền cảm giác đau cũngchưa kịp nhận thấy được. . . . . . Trong nháy mắt té xỉu trên đất.
. . . . . .
Chờ anh khi tỉnh lại,người đã nằm ở trong phòng cứu thương, anh rên lên một tiếng muốn đứng lên, ytá lập tức đi tới đè lại bả vai anh.
“Mới khâu 6 mũi,chớ lộn xộn.”
“. . . . . .”Hình Khải sờ sờ cái trán, quả nhiên băng bó một vòng băng gạc. Anh liếc hạ con ngươi, trên ghế treo hắn đồng phụchọc sinh, áo sơ mi trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Chú nói cháubiết, nếu để cho ba con biết con lại đi đánh nhau, chú xem con còn phải đi vàolần nữa.” Trưởng khoa Ngoại cùng Hình Dục đi vào phòng bệnh. Hình Khải là”Khách quen” phòng cấp cứu, nơi này không ai không biết anh.
Hình Khải biết lần nàyhôn mê, chính Hình Dục là kẻ đầu sỏ. Một chữ cũng không dám nói ra.
. . . . . .
Thông qua chuyện này,anh biết cô nàng này chọc không được, xuống tay quá mạnh. Hơn nữa, anh rốt cuộccam tâm tình nguyện chạy đi luyện quyền đạo, nắng mưa cũng phải học.
1 năm sau, Hình Khảimười bảy tuổi một năm này, trong đời nhận được chiếc cúp đầu tiên của môn quyềnđạo.
Hình Phục Quốc biếtđược con giành giải thưởng, vui vẻ kiêu ngạo cười.
Khi Hình Khải lên phátbiểu cảm nghĩ được giải: “ tôi muốn cảmơn một người, là người đó cho tôi biết giáo huấn đến sức đầu chảy máu , để chotôi hiểu có loại võ thuật có thể chống lại “ kẻ địch” mới là vũ khí mạnh nhất!
Hình Dục là ngồi ở dướiđài vỗ tay anh, hướng phía anh nhếch lên ngón tay cái, thật lòng thay anh vuimừng.
Hình Khải trợn mắt nhìnHình Dục một cái, ghét vẫn như cũ.
===============