Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 48: Lại Bị Em Thu Hút Lần Nữa


Bạn đang đọc Nhóc Lười Kết Hôn – Chương 48: Lại Bị Em Thu Hút Lần Nữa


49.

Lại bị em thu hút lần nữa.
Dự án không phải ở bản địa mà là một hòn đảo phía nam.
Tuần đó, Tần Lĩnh dẫn đội đi công tác trên đảo, đi khảo sát thực địa, nhân tiện gặp đại diện thường trú của bên công ty Pháp.
Lần này đi theo có hai phiên dịch, một là sếp Thẩm, một là Đông Bối Bối.
Lần này Đông Bối Bối lấy thân phận nhân viên gia nhập đội, đương nhiên không được đeo hào quang vợ của sếp — lên máy bay cậu ngồi chung với sếp Thẩm mà không phải cùng Tần Lĩnh.
Bên cạnh Tần Lĩnh là Lý Mông.
Vừa lên máy bay, trợ lý Lý đã thấy ánh mắt của sếp mình lướt qua hai hàng ghế, như có như không rơi vào sếp Thẩm đang câu được câu không nói chuyện với Đông Bối Bối.
Lý Mông thầm ho trong lòng.
Một lúc sau, sau khi máy bay ổn định ở độ cao 1000m, Tần Lĩnh đứng dậy đi đến hàng ghế đầu.
Lúc này Đông Bối Bối đang nghiêng đầu nhìn mây trắng như bông bên ngoài cửa sổ, vừa quay lại, sếp Thẩm không thấy đâu, Tần Lĩnh lại đang cởi nút áo vest bệ vệ ngồi xuống.
Đông Bối Bối:?
Tần Lĩnh nói rất đường hoàng: “Sếp Thẩm có việc muốn nói chuyện với trợ lý Lý.”
Đông Bối Bối cười, thấu rõ nhưng không nói gì.
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối: “Vừa rồi nói gì với lão Thẩm vậy?” Nói đến hăng say.
Đông Bối Bối: “Ảnh nói ảnh tốt nghiệp đại học D, cũng học tiếng Pháp, tụi em nói vài chuyện thú vị về việc học tiếng Pháp khi còn là sinh viên.”
Tần Lĩnh bắt chéo chân, hơi nghiêng người về phía Đông Bối Bối, hỏi: “Chuyện thú vị gì, kể anh nghe xem.”
Đông Bối Bối: “Có vài cái chỉ dân học tiếng Pháp mới hiểu.”
Tần Lĩnh hỏi được một sự cô đơn.
Nhưng không sao, anh qua đây cũng không phải để nghe những chuyện này.
“Bà xã.”
Tần Lĩnh hạ giọng, vươn tay qua muốn nắm tay người bên cạnh, nhưng lại bị Đông Bối Bối đẩy đi chỗ khác, đang đi công tác, nghiêm túc chút đi, giờ làm việc là sếp và nhân viên.
Bây giờ đang trên đường đi công tác, đương nhiên cũng là giờ làm việc, làm việc thì nào có sếp lại nắm tay nhân viên?
Đông Bối Bối nhắc nhở Tần Lĩnh: “Nói hết rồi đó.”
Lần này là nắm tay cùng sự cô đơn.
Tần Lĩnh khó khăn thu tay lại, cũng không biết nên để tay ở chỗ nào, cuối cùng rút ấn phẩm trên máy bay ra, lật đại vài tờ.
Đông Bối Bối ở cạnh lặng lẽ nhìn Tần Lĩnh dò xét.
Mặc dù đang ở hoàn cảnh hoàn toàn khác với nhiều năm về trước, cậu cũng không biết hồi còn trẻ Tần Lĩnh đi công tác sẽ như thế nào, nhưng Đông Bối Bối thật sự muốn thông qua lần này, hồi tưởng lại công việc mình làm thêm năm đó.
— Xem như thỏa mãn lòng riêng của bản thân.
Sau khi xuống máy bay, bên A bên Pháp thường thú ở trên đảo tự mình dẫn theo đoàn đội đến sân bay đón, cực kỳ nể mặt nhau.
Hai đội hai bên gặp mặt, bắt tay, lãnh đạo đi trước, phiên dịch hai bên theo sau.
Bên Lộc Sơn vốn là sếp Thẩm phiên dịch, nhưng sau khi lên xe, Tần Lĩnh ngồi xuống cạnh Đông Bối Bối, nên thành ra phiên dịch đổi thành Đông Bối Bối.
Ban đầu cũng không có gì, hai bên trò chuyện khá suôn sẻ, Đông Bối Bối phiên dịch cũng rất trôi chảy, không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Trò chuyện một lúc, Tần Lĩnh chợt chú ý tới đại diện bên công ty Pháp thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Đông Bối Bối, Tần Lĩnh cảm thấy lạ, cho là có vấn đề gì nên quay sang hỏi Đông Bối Bối: “Em hỏi xem sao anh ta cứ nhìn em mãi vậy.”
?
Đông Bối Bối hỏi bằng tiếng Pháp.
Đại diện bên Pháp hơi sửng sốt, nhìn Đông Bối Bối rồi cười đáp: “Vì anh rất đẹp trai.”
Câu tán thưởng thẳng thắn phối hợp với tiếng Pháp thanh lịch, lại được nói ra từ một người Pháp nổi tiếng lãng mạn, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Đông Bối Bối lễ phép cười trả lời, rồi quay lại nói nhỏ với Tần Lĩnh bằng tiếng trung: “Không có gì.”
Tần Lĩnh cũng quay qua nói nhỏ, “Anh nghe hiểu nhé, anh ta không nói không có gì.”
Đông Bối Bối yên lặng nhìn Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh nói năng rất đường hoàng: “Em nói cho anh ta biết, em là vợ anh, bảo anh ta lịch sự chút đi.”
Đông Bối Bối: “…”
Sếp Thẩm ở phía sau suýt chút cười phì ra.
Câu tiếng trung này đại diện bên Pháp vậy mà nghe cũng hiểu đôi chút.
Anh ta nhìn phiên dịch của mình, lại nhìn Tần Lĩnh, rồi dùng tiếng trung bập bẹ hỏi: “Vợ? Vợ gì?”

Đông Bối Bối lễ phép dùng tiếng Pháp nói: “Không có gì, chúng ta tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi.”
Tần Lĩnh thì trực tiếp bão tố bằng tiếng anh, chỉ Đông Bối Bối, rồi chỉ mình, nói nghiêm túc: “Wife, my wife.”
Người Pháp ngạc nhiên: “Oop~ sorry.”
Cảnh tượng khó xử mất một lúc.
Lý Mông và sếp Thẩm ngồi phía sau nín cười muốn chết, phiên dịch bên Pháp cũng không nhịn được bật cười.
Đông Bối Bối lặng lẽ thụi cùi chỏ cho Tần Lĩnh một cú, Tần Lĩnh nghiêng đầu, nói đầy hiên ngang, “Anh ta nhìn em chằm chằm, anh không thể không tỏ thái độ được.”
Đông Bối Bối chỉ muốn đưa tay đỡ trán.
Cậu mím môi thì thầm: “Bây giờ anh xem em như đồng nghiệp bình thường đi.”
Tần Lĩnh: “Đồng nghiệp thì em cũng là vợ anh.”
Đông Bối Bối: “…”
Nói tới nói lui ồn ào một trận, mọi người cũng lâm vào xấu hổ.
May mắn Tần Lĩnh và bên Pháp lại nhanh chóng nói chuyện về dự án, không làm cho tình cảnh phải xấu hổ thêm.
Nhưng khi đến khách sạn, bên Pháp bắt tay với Tần Lĩnh, lúc tạm biệt nhau, Tần Lĩnh nói bằng tiếng Pháp: “Lần sau đừng nhìn chằm chằm vợ tôi nữa.”
Người Pháp nói bằng tiếng trung bập bẹ: “Xin lỗi.”
Đông Bối Bối: “…”
Điều này thật sự là khác xa tám trăm dặm so với những gì cậu đã tưởng tượng khi làm việc cùng nhau.
Có màn mở đầu như thế, đến khi chia phòng khách sạn, trong đội nhiều người, tất cả đều ngầm thừa nhận Tần Lĩnh và Đông Bối Bối một phòng.
Tần Lĩnh cầm thẻ, cũng xem như chuyện đương nhiên, anh kêu Đông Bối Bối đi cùng mình.
Đông Bối Bối vừa đi vừa hỏi: “Đã nói làm đồng nghiệp mà?”
Có đồng nghiệp nào lại ở chung với sếp chứ.
Tần Lĩnh đáp lại: “Yên tâm, ngoài anh ra không ai dám ở chung với em.”
Đông Bối Bối dở khóc dở cười.
Vào phòng, Tần Lĩnh đè Đông Bối Bối lên giường hôn tàn bạo một trận, còn nghiến răng nói: “Biết vậy đã không cho em theo.”
Đông Bối Bối đánh Tần Lĩnh: “Không phải như vậy mới bình thường hả?”
Dậy thì thành công đương nhiên là phải nhìn rồi.
Người ta nhìn lén chứ có nhìn thẳng đâu mà hỏi.
Còn chàng đây lại nhất định một hai hỏi ngược lại cho ra lẽ, còn nhấn mạnh my wife.
Giờ thì hay rồi, gặp nhau là làm người ta lúng túng khó xử.
Bên A người ta còn phải dùng tiếng trung để nói Xin lỗi.
Tần Lĩnh cũng phát hiện vấn đề: “Đáng lẽ vừa đến anh nên giới thiệu em luôn, nói em là người anh yêu.”
Đông Bối Bối nghe xong cũng phát hiện vấn đề.
Cậu khựng lại, hỏi Tần Lĩnh: “Vậy sao giờ?”
Tần Lĩnh hôn cái chóc xuống môi Đông Bối Bối, xoay người đứng dậy: “Mackeno*.” (Chỗ này tác giả dùng tiếng lóng)
Buổi chiều khi đến khu dự án để kiểm tra thực địa, Đông Bối Bối thành thật lẫn trong đám người, sếp Thẩm đi theo sau Tần Lĩnh làm phiên dịch.
Nhưng mọi người bên đại diện bên Pháp đều biết Tần Lĩnh dẫn vợ theo, buổi chiều lại không thấy cậu đi cùng nên ai cũng hỏi, mà người ta hỏi thì đương nhiên Tần Lĩnh phải đáp.
Thế là Đông Bối Bối lẫn trong mọi người vẫn phải đi lên trước.
Ngay khi cậu vừa bước đến, bên công ty Pháp kia đã đối xử với cậu vừa nghiêm túc vừa lịch sự.
Cộng thêm cậu còn biết tiếng Pháp, có đôi khi bên kia nói gì, thậm chí còn trực tiếp nhìn Đông Bối Bối để nói.
Thế là một tới hai đi, người phiên dịch lại thành Đông Bối Bối.
Nhưng hiển nhiên, một phiên dịch viên bình thường không có đãi ngộ như cậu.
Và điều này cũng hoàn toàn khác với kiểu cộng sự mà Đông Bối Bối đã tưởng tượng lúc ban đầu — Sếp chẳng những không dạy đời cậu, công việc cũng chẳng có mấy khó khăn, ngay cả công ty A cũng rất lịch sự.
Có chỗ nào giống cái làm chung mà cậu muốn đâu chứ?
Tối đến, Đông Bối Bối đứng ở ban công, chống hai tay lên lan can chống cằm, vừa yên lặng thở dài nhìn về phương xa vừa được gió biển mát mẻ mơn man.
Tần Lĩnh từ phía sau đi tới: “Sao vậy?”
Anh đi đến bên cạnh, đưa tay ôm lưng Đông Bối Bối, hỏi đầy thân thiết: “Bận bịu cả ngày, mệt lắm phải không?”
Đông Bối Bối ngước mắt nhìn Tần Lĩnh, im lặng.
Một lúc sau cậu mới nghiêng người sang nhìn anh, cảm khái: “Ngày đi làm hôm nay khác xa những gì em dự định.”
Thật ra Tần Lĩnh vẫn luôn không rõ vì sao Đông Bối Bối nhất quyết muốn gia nhập tổ phiên dịch trong dự án lần này.

Điều này đi ngược lại với thái độ sống lười sống khỏe của bạn đời nhà anh.
Tần Lĩnh chống tay lên lan can, nghiêng đầu hỏi: “Em tưởng tượng thế nào.”
Đông Bối Bối nhớ lại công việc năm đó: “Có lẽ là trong lúc làm việc, có thể em biểu hiện tốt hoặc có thể không tốt, tốt thì anh khen em, không tốt anh sẽ mắng em, dạy em.”
Tần Lĩnh bật cười.
Đông Bối Bối nghi hoặc: “Sao vậy?”
Một tay Tần Lĩnh choàng lên vai Đông Bối Bối: “Trước hết, nếu em không làm tốt, anh cũng sẽ không mắng em.”
Tần Lĩnh: “Thứ hai, em làm rất tốt, anh rất thưởng thức, rất vui, và cái loại biểu dương này hẳn cũng không dùng được với em.”
Đây là điều cấp trên dành cho cấp dưới, xem biểu dương thành một loại khen ngoài miệng.
Đông Bối Bối dựa vào lan can, gió biển phất phơ: “Em biết anh không xem em như đồng nghiệp.”
Tần Lĩnh ôm vai Đông Bối Bối, trấn an: “Đây không phải là vấn đề có xem em như đồng nghiệp hay không, mà đây là hiện thực.”
Tần Lĩnh: “Hiện thực chính là em là vợ anh, về mặt công ty, em không phải là nhân viên bình thường, mọi người cũng sẽ không cách nào xem em như đồng nghiệp bình thường, và anh cũng vậy.”
Tần Lĩnh: “Về mặt dự án, bản thân dự án đã ổn rồi, đến giai đoạn đôi bên gặp nhau, với thân phận vốn có của em thì ai cũng sẽ rất lịch sự với em.”
Tần Lĩnh: “Em muốn trải nghiệm kiểu đi làm bình thường này, với em mà nói, bây giờ thật sự là không thể được.”
Đông Bối Bối hiểu rõ.
Cậu cảm thán: “Được rồi.”
Nếu đã không được, vậy cũng chỉ có thể bình thản đón nhận.
Tần Lĩnh chuyển đề tài: “Nhưng vợ này, anh không hiểu, vì sao em lại muốn kinh nghiệm này?”
“Lúc đầu em tham gia vào, anh còn tưởng em có hứng thú với công việc phiên dịch.”
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ là không phải.
Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh, nhìn sâu vào mắt anh, nhất thời không biết phải nói chi tiết thế nào, nhưng cậu hiểu tâm tình của mình.
Đông Bối Bối giải thích: “Thật ra em chỉ muốn xem, nếu em dùng thân phận đồng nghiệp bình thường làm việc cùng anh, thì sẽ có cảm giác gì.”
Cũng giống như lúc làm thêm năm đó.
Nhưng cũng không giống.
Hoặc là nói, tiến thêm một bước so với lúc làm thêm…
Thực tập?
Gió mát vi vu, sóng biển rì rầm.
Đông Bối Bối dứt khoát đứng ở ban công tự do tưởng tượng giả thuyết này với Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối: “Nếu như năm nay em hơn 20, phỏng vấn vào bộ phận phiên dịch tiếng Pháp của Lộc Sơn và thực tập thì sao?”
Tần Lĩnh suy nghĩ theo ý tưởng này: “Bộ phận phiên dịch không nhận thực tập sinh, em vào thì chỉ có thể làm nhân viên chính thức.”
Đông Bối Bối gật đầu: “Ok.

Vậy em tốt nghiệp đại học, thi vào Lộc Sơn, phụ trách phiên dịch tiếng Pháp ở bộ phận phiên dịch.”
Suy nghĩ rồi nói tiếp: “Cứ xem như giờ em đang thử việc đi.”
Tần Lĩnh và Đông Bối Bối tiếp tục biên soạn giả thuyết này.
Anh nói: “Thử việc phiên dịch khá dài, anh nhớ là năm sáu tháng.”
Đông Bối Bối: “Vậy thì em là nhân viên mới vừa thử việc hai tháng.”
Tần Lĩnh: “Sau hai tháng thử việc, hẳn là cũng nắm được những từ chuyên ngành kiến trúc, nếu lão Thẩm muốn bồi dưỡng em, với những dự án thế này thì ngoài một phiên dịch viên chính thức anh ta cũng sẽ dẫn em theo.”
Suy nghĩ: “Ừm, bây giờ em gần như là trợ lý phiên dịch.”
Đông Bối Bối tiếp lời: “Trợ lý phiên dịch sẽ không được phiên dịch trực tiếp bên cạnh anh đúng không?”
Tần Lĩnh: “Ghi chép bản tóm tắt về nội dung cuộc trò chuyện, đồng thời phiên dịch một số văn bản không quá phức tạp.”
Đông Bối Bối: “Với năng lực của em khi tốt nghiệp đại học, những điều này không tính là khó.”
Tần Lĩnh gật đầu: “Cho nên về phía sếp Thẩm, tương lai em sẽ trở thành một phiên dịch làm việc với hầu hết các quản lý cấp cao trong công ty.”
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối: “Vậy thì tranh thủ lúc rảnh của chuyến công tác này, sếp Thẩm sẽ giới thiệu em với anh.”
Tần Lĩnh: “Về phần anh, anh xem lý lịch của em, cộng với sự hiểu biết của sếp Thẩm về em.”
“Xét thấy em dậy thì quá thành công, nên ngay lập tức anh có ấn tượng và nhớ đến em.”
Đông Bối Bối buồn cười.

Tần Lĩnh: “Em thì sao? Em có ấn tượng gì với anh?”
Đông Bối Bối suy nghĩ: “Tùy giai đoạn.”
“Nếu là lúc mới quen, anh là sếp, chúng ta chưa làm việc chung với nhau bao nhiêu, hẳn là em cũng chỉ ấn tượng với anh như đồng nghiệp bình thường.”
“Nếu anh đã mắng em…”
Tần Lĩnh: “Được, ví dụ bây giờ em dịch tài liệu không tốt, anh mắng em.”
Đông Bối Bối: “Nghe mắng xong thì thành thật đi dịch lại cái khác thôi.”
Tần Lĩnh: “Không ý kiến với anh à?”
Đông Bối Bối lắc đầu: “Giai đoạn này còn chưa để ý đến chuyện đó đâu, chỉ nhận thấy trình độ phiên dịch của mình dở tệ, tranh thủ sửa lại bản thảo và cải thiện nhanh chóng.”
Nói xong thì nhìn qua Tần Lĩnh: “Sau đó —”
Tần Lĩnh: “Sau đó, ấn tượng của anh về em từ một nhân viên bình thường trở thành trình độ chuyên môn của người này còn cần được nâng cao.”
Đông Bối Bối: “Ấn tượng tệ hơn?”
Tần Lĩnh lắc đầu: “Không đâu.

Ai cũng phải đi từng bước một, không ai vừa làm là đã có thể có được kết quả công việc hoàn hảo.

Em vừa tốt nghiệp đại học, cần phải tiến bộ là chuyện bình thường.”
Đông Bối Bối tiếp tục: “Sau đó, em phiên dịch vẫn còn nát, bị mắng, bị la, rồi tiếp tục dịch, dịch xong lại bị mắng cứ tuần hoàn.”
Năm đó làm thêm gần như là thế.
Tần Lĩnh gật đầu: “Cũng có thể.”
Ở một ngày nọ của sau đó, nhân viên phiên dịch bình thường tên Đông Bối Bối thành công vượt qua giai đoạn thử việc khó khăn.
Vào ngày chuyển thành chính thức, sáng sớm cậu nhận được bó hoa mà sếp lớn sẽ tặng cho mỗi nhân viên khi chuyển thành chính thức.
Đông Bối Bối: “Lúc đó hẳn là em sẽ rất vui.

Cũng sẽ âm thầm động viên mình trong lòng, tiếp tục cố gắng, tiếp tục kiên trì.”
Tần Lĩnh nói theo giả thuyết: “Sau đó có một ngày, sếp Thẩm thấy em có thể đảm đương được một phía, cũng muốn rèn luyện em, nên sếp Thẩm đưa em vào một dự án do anh dẫn dắt, để em làm leader team phiên dịch, em lại gặp lại anh.”
Đông Bối Bối bước tiếp theo nội dung vở kịch, suy nghĩ rồi nói: “Sau đó, cùng đi công tác?”
Tần Lĩnh gật đầu.
Đông Bối Bối đang nghĩ ngợi thì Tần Lĩnh đã nói: “Khi đi công tác cùng nhau, vừa xuống máy bay đã thấy một người Pháp luôn nhìn em chằm chằm.”
Đông Bối Bối gật đầu: “Em vẫn sẽ bình tĩnh hoàn thành công việc phiên dịch một cách suôn sẻ, chỉ cần vị kia không có hành động gì thêm thì em sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.”
Tần Lĩnh: “Nhưng anh thấy, anh sẽ cân nhắc một chút.”
Tần Lĩnh: “Sau đó anh sẽ thông báo cho những đồng nghiệp khác, cố gắng không để em tách đoàn.”
Đông Bối Bối mỉm cười, hỏi: “Không phải lúc này nên có bước ngoặt hở?”
Tần Lĩnh nói theo: “Nhưng mà, bạn phiên dịch trẻ tuổi đẹp trai vừa thành nhân viên chính thức nào đó, vẫn lạc.”
Đông Bối Bối: “Vị kia…”
Tần Lĩnh cắt ngang: “Lạc đoàn, ở một mình với sếp.”
Đông Bối Bối nhướng mắt.
Tần Lĩnh cực kỳ ngay thẳng: “Sếp mời bạn đồng nghiệp trẻ tuổi của bộ phận phiên dịch đi ăn tối cùng.”
Đông Bối Bối nói nhàn nhạt: “Đồng nghiệp trẻ tuổi từ chối.”
Tần Lĩnh: “Tại sao?”
Đông Bối Bối: “Bởi vì…!Lúc thử việc bị mắng nhiều quá nên trong lòng vẫn còn sợ sếp.

Cộng thêm chưa bao giờ chung đụng riêng với sếp nữa.”
Cũng giống như thái độ khi làm thêm năm đó.
Cậu nhướng mày với Tần Lĩnh: “Sếp có hung dữ vậy không?”
Đông Bối Bối trả lời rất đương nhiên, cực kỳ khẳng định: “Có!”
Được.
Tần Lĩnh tiếp tục kịch bản: “Thông qua chuyến công tác này, bạn phiên dịch trẻ tuổi nào đó được khẳng định.

Sếp cũng bắt đầu thay đổi ấn tượng với bạn đó trong công việc.”
Sau đó…
Đông Bối Bối còn tự hỏi sau đó sẽ thế nào.
Tần Lĩnh chợt nói: “Một ngày nào đó sau này, sếp phát hiện ra mình với cậu bạn nhỏ phiên dịch ở cùng một khu.”
Đông Bối Bối ngắt lời: “Chẳng phải anh không ở khu Kim Hằng à.”
Tần Lĩnh cong môi: “Em cũng đã đến Lộc Sơn làm rồi, thì sao anh lại không thể ở khu Kim Hằng.”
OK luôn.

Tiếp tục tưởng tượng —
Tần Lĩnh nói tiếp: “Sau đó, sếp bắt đầu để ý đến cậu bạn nhỏ phiên dịch này.”
Đông Bối Bối:?
Để ý?
Để ý tới cái gì?
Tần Lĩnh kéo tay Đông Bối Bối nắm lấy, ánh mắt cũng nhìn cậu chăm chú: “Để ý đến cậu bạn nhỏ ấy lái một chiếc xe màu xanh, ra ra vào vào cùng một người phụ nữ trung niên có mắt mày giống cậu.”
Đồng tử của Đông Bối Bối co lại, vẻ mặt sững sờ.
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối thật sâu thật chăm chú: “Thấy rằng khi cậu bạn nhỏ này không mặc đồ đi làm sẽ thích mặc hoodie.”
“Nhất là hoodie trắng, mặc lên người rất trẻ trung và đẹp trai.”
“Thấy được tình cảm của hai mẹ con rất tốt, quan hệ của cả hai với gia đình cũng rất hòa thuận.”
“Vào cuối tuần, đứng ở ban công sẽ hai mẹ con vừa đi xuống nhà vừa cười đùa vui vẻ mua hoa.”
“Cậu bạn nhỏ cũng không lạnh lùng ít nói như lúc đi làm.

Lúc đi chơi cùng bạn bè sẽ luôn cười nói.”
Đông Bối Bối cảm động trước một phần tươi đẹp mà Tần Lĩnh đã tạo ra cho cậu.
Tần Lĩnh nghiêng đầu, hôn Đông Bối Bối đầy trìu mến: “Còn anh, cho dù là lúc nào,” dù chỉ là một vở kịch đầy hư cấu, “cũng sẽ giống thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị em thu hút.”
Đồng tử của Đông Bối Bối ánh lên tia sáng.
Tần Lĩnh: “Khi làm việc anh sẽ vô thức để ý đến em, khi tan tầm về nhà cũng sẽ tạo cơ hội để gặp em.”
Tần Lĩnh: “Anh sẽ bị em hấp dẫn, muốn gặp em, muốn nhìn thấy em, muốn nghe em nói.”
Tần Lĩnh: “Anh sẽ mượn cớ công việc để đến gần em hơn.”
Tần Lĩnh: “Lúc thấy em sai sẽ không đành lòng mắng em, sẽ kiên nhẫn với em hơn, cũng sẽ chỉ dẫn em nhiều hơn trong công việc.”
Tần Lĩnh: “Chờ đến khi thời cơ chín mùi…”
Tần Lĩnh trán kề trán với Đông Bối Bối, nói đầy lưu luyến.
“Anh sẽ tìm cơ hội, bày tỏ cùng em.”
Trong đầu Đông Bối Bối hiện lên những hình ảnh sống động, những hình ảnh kéo dài như khi làm thêm năm đó, cho dù là giả, nhưng dường như chúng vẫn tồn tại sống động ở một thời gian không gian song song khác.
Đông Bối Bối hiểu rằng, Tần Lĩnh đang nhân cơ hội này để nói cho cậu biết tấm chân tình của anh.
Cậu vừa cảm kích lại vừa cảm động, nhìn lại Tần Lĩnh với đôi mắt sáng ngời, đôi tay cũng không tự giác siết chặt eo Tần Lĩnh, vùi đầu vào trong cái ôm của anh.
“Như vậy anh cũng sẽ thích em chứ*?” Đông Bối Bối hỏi.

Tần Lĩnh ôm cậu, vuốt ve mái tóc mềm mại của người trong lòng.
“Đương nhiên.”
“Anh thích em, anh yêu em.”
“Dù là ở trong hoàn cảnh nào, anh cũng sẽ bị em thu hút lần nữa.”
Trong số những giả thiết hư cấu đó, Tần Lĩnh thật lòng hy vọng Đông Mộng Hi vẫn còn sống, Bối Bối của anh sẽ không mất mẹ, còn có thể có một công việc ổn định mà mình thích.
Giọng Đông Bối Bối nghẹn ngào, Tần Lĩnh ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ về.
Một lúc sau, Đông Bối Bối vẫn chui trong lòng Tần Lĩnh, trầm giọng nói: “Nhưng tình yêu văn phòng có phải không được tốt lắm không.”
Tần Lĩnh hôn lên tóc Đông Bối Bối: “Nói thật với em, anh còn chưa nghĩ tới bước đó.”
Hửm?
Tần Lĩnh: “Nếu thật sự là thế, vậy thì chắc chắn người theo đuổi em sẽ rất nhiều, không riêng gì mình anh.”
Tần Lĩnh thở dài: “Cạnh tranh khốc liệt.”
Đông Bối Bối buồn cười ngẩng đầu.
Nhưng tất cả chỉ là giả thiết hư cấu mà thôi, anh thở dài đến chân tình chân ý như thế, có phải là nhập diễn sâu quá rồi không?
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối chăm chú, ôm mặt cậu, giọng điệu cũng sâu như ánh mắt.
“Cho nên ở hiện thực, em chỉ có thể chọn anh.”
“Phải thích anh, phải yêu anh.”
Tần Lĩnh hôn Đông Bối Bối: “Anh thích em, anh yêu em.”
“Thịch thịch —”
Con tim của Đông Bối Bối lại lệch nhịp, theo đó cũng là một cảm giác tê dại lạ thường.
___________
Rêu:
“Như vậy anh cũng sẽ thích em chứ*?”
Câu này gốc là “那样你也会看到我妈?” = “Như vậy anh cũng sẽ nhìn thấy em chứ?”
Không biết là do tui không hiểu được hết thâm ý câu này của tác giả, hay thật sự là phải thoát nghĩa, nên trước mắt lấp liếm thế đã =.= Chờ cao nhân đi ngang qua.
P/s: Cái truyện này làm tui rất đau não!!! Đọc chữ nào cũng hiểu nhưng nhìn vô ngữ cảnh thì ủa gì kỳ dạ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.