Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 38: Cậu Đã Gặp Được Một Người Tốt Thế Này


Bạn đang đọc Nhóc Lười Kết Hôn – Chương 38: Cậu Đã Gặp Được Một Người Tốt Thế Này


38.

Cậu đã gặp được một người tốt thế này.
Cha ruột của cậu họ Mạnh, tên là Mạnh Bình Vân.
Đã hơn hai năm kể từ khi Đông Bối Bối gặp ông ta lần cuối.
Lúc ấy Mạnh Bình Vân nhờ người truyền lời cho Đông Bối Bối, ý là muốn nhận lại đứa con là cậu, nguyên văn là gọi Đông Bối Bối về nhà “Nhận tổ quy tông”.
Đông Bối Bối không làm, cũng không gặp Mạnh Bình Vân, Mạnh Bình Vân đến tìm Đông Bối Bối ở cửa đơn vị, lúc này hai con mới gặp nhau, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì mấy.
Kể từ đó, Đông Bối Bối cũng không còn liên lạc với Mạnh Bình Vân, còn chặn số của ông ta.
Mạnh Bình Vân vẫn kiên trì liên lạc với Đông Bối Bối, tết năm nay còn lấy số lạ gửi một tin cho cậu, muốn ăn tối cùng nhau, nhưng lại bị Đông Bối Bối kéo vào danh sách đen.
Thái độ của Đông Bối Bối với Mạnh Bình Vân chỉ có hai chữ: Không biết.
Nhưng thế giới quá nhỏ, luôn có thể bắt gặp —
Mẫn Hằng còn đang quỳ thành kính cầu tài cầu đào hoa, thì một tiếng “Bối Bối” vang lên bên tai.
Mẫn Hằng và Đông Bối Bối đang đứng bên cạnh cùng quay qua nhìn, thấy cả nhà Mạnh Bình Vân — Mạnh Bình Vân, vợ hiện tại và hai cô con gái.
Vẻ mặt của Đông Bối Bối trầm xuống ngay lập tức, cậu thu ánh nhìn, coi như không nghe thấy, không nhìn thấy.
“Bối Bối.”
Thấy Mạnh Bình Vân sắp đến gần, Đông Bối Bối quay người đi thẳng ra ngoài.
Mẫn Hằng vội vàng đứng dậy, còn cố tình chen vào khi Mạnh Bình Vân đi qua cửa, đẩy cho Mạnh Bình Vân phải lảo đảo suýt chút ngã xuống.
“Kiểu gì vậy?” Giọng nói sắc bén của con gái vang lên.
Mẫn Hằng bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm tôi thế đấy rồi bước nhanh ra khỏi thiên điện, đuổi theo Đông Bối Bối.
Đuổi kịp, Mẫn Hằng nhìn về phía sau: “Yên tâm, không theo kịp.”
Đông Bối Bối đưa tay lên trán che nắng mặt trời, “Ông còn cầu nữa không? Không thì tớ lên xe chờ nhé?”
Mẫn Hằng cũng đưa tay che nắng: “Không cần nữa, lần sau đi, xui vãi.”
Sau khi lên xe rời đi, hai người không xuống núi ngay mà lái đến khu thắng cảnh gần khu thương mại.
Sau khi đậu xe, vào khu thương mại, hai người tìm một quán kem ngồi xuống.
Sắc mặt của Đông Bối Bối rất nhạt, cậu cụp mắt dùng muỗng múc kem, mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng của cậu đang rất tệ.
Mẫn Hằng dỗ dành: “Kệ đi, cứ xem như thấy kít trên đường, chúng ta tránh đi là được.”
Vỗ tay Đông Bối Bối an ủi: “Đừng giận.”
Đông Bối Bối: “Tớ không giận, chỉ là thấy ông ta thì không vui.”
Mẫn Hằng lắc chân: “Hôm nay cũng thật trùng hợp.”
Mẫn Hằng: “Ài, bây giờ hai người còn liên lạc không? Ông ta có gửi tin hay gọi điện gì cho ông không?”
Đông Bối Bối lắc đầu: “Không có.”
Mẫn Hằng: “Vậy là được.”
Nhưng Đông Bối Bối đoán sau lần đụng mặt này, Mạnh Bình Vân lại dùng số khác nhắn hay gọi cho cậu.
Quả nhiên vào tối đó, một dãy số lạ nhắn tin tới.
Đông Bối Bối mở ra, nội dung rất dài, mở đầu ghi “Bối Bối” ở cuối ghi “Mạnh”.
Đông Bối Bối không đọc một chữ, xóa thẳng rồi kéo vào danh sách đen.
Nhưng Đông Bối Bối không ngờ rằng tiếp theo cậu sẽ nhận được một tin nhắn thế này:
[Nếu con không trả lời ba, ba chỉ có thể liên lạc với ông xã hiện tại của con.]
Tin thứ hai: [Ba biết con đã kết hôn.]
Đông Bối Bối cầm điện thoại hít sâu một hơi, lần này cậu không chặn nữa, đi vào phòng làm việc phụ, đóng cửa, gọi một cú điện thoại qua.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng của Mạnh Bình Vân: “Bối Bối?”
Thái độ của Đông Bối Bối lạnh lùng cứng rắn: “Ông muốn nói gì?”
Mạnh Bình Vân: “Ba chỉ muốn liên lạc với con.”
Giọng Đông Bối Bối khô cằn: “Bây giờ liên lạc được rồi.”
Mạnh Bình Vân thở dài ở đầu dây bên kia: “Đừng vậy mà, Bối Bối.”
Đông Bối Bối cầm điện thoại, im lặng.
Mạnh Bình Vân: “Bối Bối, gặp mặt ba một lần đi.”
Thái độ của Đông Bối Bối rất kiên định: “Không cần thiết.” Cậu không có ba.
Không chờ Mạnh Bình Vân lên tiếng, “Tôi không gặp ông thì ông định làm gì? Tìm Tần Lĩnh?”
Mạnh Bình Vân: “Ba…”
Còn lâu Đông Bối Bối mới chịu chèn ép: “Ông tìm đi, tùy ông.”
Nói xong cậu cúp điện thoại, chặn thêm lần nữa.
“Bối Bối?”
Giọng của Tần Lĩnh từ ngoài cửa truyền vào.
Anh tự hỏi người đi đâu mất rồi, rõ ràng vừa nãy còn ở trong phòng khách.
Đông Bối Bối điều chỉnh lại hơi thở và sắc mặt, kéo cửa ra, “Em ở đây.”
Tối đó Đông Bối Bối yên lặng nằm trong lòng Tần Lĩnh, có hơi ngơ người.
Tần Lĩnh ôm vai cậu vuốt ve, hỏi: “Sao vậy?” Yên lặng thế này?
“Buồn ngủ à?”
Đông Bối Bối tỉnh người lại, nhắm hai mắt, “Không có gì.”
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tần Lĩnh, “Em nhớ mẹ.”
Tần Lĩnh: “Hửm?”
Trí nhớ của Tần Lĩnh rất tốt, anh vẫn nhớ nội dung trong hồ sơ của Đông Bối Bối mà anh đã đọc trước khi kết hôn.
Anh nhớ lại: “Sắp đến ngày giỗ của mẹ à?”
Đông Bối Bối gật đầu: “Sắp đến rồi.”
Tần Lĩnh thơm lên trán Đông Bối Bối: “Ngày đó anh sẽ ở cùng em.”
“Được.”
Đông Bối Bối nằm lại, an tâm nhắm mắt.
Vài ngày sau đó Tần Lĩnh gặp Mạnh Bình Vân.
Lúc ấy anh vừa kết thúc cuộc họp, đang ăn trưa một mình ở tầng nhà hàng của khách sạn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest được chăm sóc kỹ lưỡng bỗng nhiên ngồi xuống đối diện anh.
Tần Lĩnh ngước mắt lên, tay đang cắt bít tết cũng không ngừng lại, giọng điệu kiềm chế xa cách, “Xin lỗi, bây giờ là thời gian cá nhân.

Nếu là công việc, có thể liên hệ với trợ lý của tôi.”
Người đàn ông nhìn Tần Lĩnh: “Tôi là ba của Đông Bối Bối.”
Tay cầm dao nĩa của Tần Lĩnh dừng lại, ngước mắt lên lần nữa.
Mạnh Bình Vân bình tĩnh: “Biết sếp Tần rất bận nên tôi chỉ xin mượn mười phút.”
Dao nĩa lại cắt bít tết lần nữa, thái độ của Tần Lĩnh vẫn không thay đổi.
Anh nói: “Mười phút quá lâu.”

Mạnh Bình Vân: “Vậy thì năm phút.”
Khí thế của Tần Lĩnh rất mạnh: “Ông có thể nói rõ mục đích của mình trong năm câu.”
Mạnh Bình Vân bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp Bối Bối, nhưng nó không muốn gặp tôi.”
Tần Lĩnh vừa ăn vừa nghe.
Mạnh Bình Vân: “Anh là ông xã của nó, chắc hẳn có thể giúp tôi hòa giải và thuyết phục.”
Tần Lĩnh bình tĩnh nhắc nhở: “2.”
Ánh mắt Mạnh Bình Vân nhìn Tần Lĩnh bắt đầu dò xét, đáy mắt cũng dần lộ vẻ đề phòng, nói tiếp: “Anh có thể nói cho nó biết, nó là con tôi, mọi thứ sau này của tôi đều là của nó, còn nhà họ Đông thì nó đừng mơ, một chữ nó cũng đừng mong nhận được.”
“Nó không còn là con nít nữa, nó có thể cân nhắc rõ lợi hại.”
Tần Lĩnh: “4.

Ông còn một câu cuối cùng.”
Thái độ của Mạnh Bình Vân đột ngột dịu xuống: “Tôi biết năm đó tôi có lỗi với mẹ nó.”
Tần Lĩnh nâng mắt ra vẻ “Mời”, Mạnh Bình Vân đứng dậy rời đi.
Tần Lĩnh mất hết cả khẩu vị.
Chủ yếu là lo cho Đông Bối Bối.
Anh để nĩa xuống, lấy điện thoại ra, vừa uống nước vừa gọi.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, bên kia truyền đến giọng của Đông Bối Bối: “Ông xã, sao thế?”
Tần Lĩnh dần nở nụ cười: “Muốn hỏi xem em ăn cơm chưa, bây giờ đang ở đâu ấy mà.”
Đông Bối Bối: “À ~ Em vừa ăn xong, đang ở tiệm hoa của Mẫn Hằng.”
Tần Lĩnh nghe giọng của Đông Bối Bối nhẹ nhàng, đoán hẳn là cậu không gặp chuyện gì xấu, anh cũng yên tâm.
Tần Lĩnh đưa tay nhìn đồng hồ: “Buổi sáng họp vượt tiến độ, hôm nay có thể tan tầm sớm, đến lúc đó anh đến đón em rồi cùng ăn tối nhé?”
“Được.

Đi ăn ở đâu?”
“Nhà hàng.”
“Em chọn?”
“Anh chọn.”
“Được luôn.”
Tần Lĩnh hoàn toàn không nhắc nửa chữ liên quan đến Mạnh Bình Vân, cũng không đề cập đến chuyện Mạnh Bình Vân tìm anh.
Tần Lĩnh rất rõ: Chuyện liên quan đến cha ruột, Bối Bối hầu như không hề nhắc đến với anh dù là trước hay sau khi kết hôn, có nhắc cũng chỉ nói “cha ruột tái hôn, có gia đình riêng” và “không liên lạc”.
Nếu đã “không liên lạc”, vậy Tần Lĩnh không nghĩ anh cần phải đề cập đến Mạnh Bình Vân với Đông Bối Bối, làm cho bạn đời của mình khó chịu.
Xem như không gặp, không có chuyện gì xảy ra là được.
Nhoáng một cái đã đến đầu tháng tám.
Hôm đó Tần Lĩnh dậy sớm đi cùng Đông Bối Bối đến nghĩa trang để thăm viếng.
Sau khi mang một đống đồ lên xe, Đông Bối Bối nhận được điện thoại của Đông Nhị Hi.
Cậu ngồi ở ghế phụ nghe điện thoại.
Đông Nhị Hi ở đầu dây bên kia nói: “Dì còn đang đi công tác, hôm nay không về kịp.”
“Tiểu Truyện còn đang học bù nên dì không để nó qua thay dì.”
“Con có thể nói chuyện với mẹ thay dì, nói với chị ấy, chờ dì đi công tác về sẽ thăm chị ấy.”
Đông Bối Bối: “Vâng.”
Đông Nhị Hi ở đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Chút nữa con gặp mẹ cũng đừng quá buồn.”
Đông Bối Bối: “Vâng, con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, tay của Đông Bối Bối được bàn tay đang để trên hộp kê tay của Tần Lĩnh nắm lấy, mười ngón đan nhau.
Tần Lĩnh hỏi cậu: “Chút nữa sẽ khóc à?”
Đông Bối Bối buồn cười, sao người nào cũng cảm thấy cậu sẽ khóc hết vậy.
Đông Bối Bối: “Không đâu.”
Tần Lĩnh lái xe: “Thật à?”
Đông Bối Bối: “Năm ngoái em không khóc, năm trước cũng không khóc.

Em đâu phải mít ướt.”
Tần Lĩnh trò chuyện với cậu: “Vậy chút nữa em giới thiệu anh với mẹ, hay là để anh tự giới thiệu.”
Đông Bối Bối: “Anh nhé?”
Tần Lĩnh gật đầu: “Ừ.”
Anh vừa nói vừa siết chặt tay Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối: “Sao vậy?”
Tần Lĩnh nghiêng đầu nhìn Đông Bối Bối: “Lần đầu tiên gặp mẹ vợ nên hồi hộp.”
Đông Bối Bối bị chọc cười.
Kết quả khi vừa đến nghĩa trang, hai người vừa đậu xe thì thấy Mạnh Bình Vân từ trong đi ra.
Vẻ mặt của Đông Bối Bối thay đổi ngay lập tức.
Nhưng cậu không biểu hiện điều gì, xuống xe, lấy túi sau cốp, đi thẳng vào trong nghĩa trang xem như không thấy Mạnh Bình Vân.
Tần Lĩnh đi theo.
Mạnh Bình Vân cũng thấy hai người họ, dừng bước đứng không xa không gần nhìn sang.
Đông Bối Bối và Tần Lĩnh chỉ để lại hai bóng lưng cho ông ta.
Đông Bối Bối bước đi hơi nhanh, Tần Lĩnh nhận thấy khác lạ nên cũng đuổi theo mấy bước, anh khoác tay lên lưng Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối quay qua, thấy ánh mắt quan tâm của Tần Lĩnh, lắc đầu: “Em không sao.”
Nhưng chờ khi hai người đến trước mộ của Đông Mộng Hi, nhìn thấy một bó hoa bách hợp ở đó, cảm xúc của Đông Bối Bối sụp đổ ngay lập tức – sắc mặt cậu trắng bệch, tay run rẩy không kiểm soát được.
“Bối Bối.”
Đông Bối Bối buông cái bao trong tay xuống không nói tiếng nào, cậu cắn môi, lấy bó bách hợp trước mộ với tốc độ gần như là giật lấy, vừa quay người ra ngoài.
Tần Lĩnh: “Bối Bối!”
“Sếp Mạnh.”
Tài xế của Mạnh Bình Vân ngồi ở ghế lái, thấy hai bóng người đang đi đến thì nhắc nhở Mạnh Bình Vân ngồi ở ghế sau.
Mạnh Bình Vân ừ, nhìn ra ngoài xe.
Thấy Đông Bối Bối vẫn luôn không chịu gặp ông ta tức giận bước nhanh tới, đến gần trước xe, cậu ném thẳng bó hoa lên kính chắn gió đằng trước, sau đó đi tới sau xe, đưa tay kéo tay nắm, nắm kéo mấy lần chỉ vang lên tiếng cùm cụp.
Tài xế kiêm vệ sĩ xuống xe, giơ tay định kéo Đông Bối Bối thì bị Tần Lĩnh ngăn trước một bước.
Tần Lĩnh giơ tay cảnh cáo tài xế, sau đó xoay lại ôm vai Đông Bối Bối đang suy sụp, đưa cậu rời khỏi chiếc xe này.
Lúc này cửa sau được đẩy từ bên trong ra, Mạnh Bình Vân bước xuống, Đông Bối Bối nhìn qua vai Tần Lĩnh, trừng đôi mắt đỏ hồng, nói gần như là hét: “Ông có tư cách gì mà đến?! Ông đến làm gì?! Ai bảo ông đến!”
“Cút —”
Chiếc xe màu đen lái ra khỏi nghĩa trang, Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối gần như đã sụp đổ, vỗ vai không ngừng an ủi: “Được rồi, không sao, họ đi rồi.”
“Đừng cắn môi, nhé.”
“Không sao cả.”


Đông Bối Bối ngồi trên giường, cong chân, vòng hai tay trên đầu gối, vùi đầu vào giữa tay mình.
Ngoài cửa, Tần Lĩnh vừa nói chuyện với Đông Nhị Hi xong vừa đi vào.
Hôm nay là lần đầu tiên Tần Lĩnh thấy Đông Bối Bối mất bình tĩnh như thế, anh vừa đau lòng vừa tức giận.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để anh giận, Bối Bối đang buồn cần có người ở cạnh an ủi.
Tần Lĩnh ngồi xuống giường, kéo Đông Bối Bối ôm người vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt lưng.
Đông Bối Bối nhắm mắt, yên lặng dựa vào vai anh.
Vừa nãy trong lòng cậu rất rối loạn, bây giờ đã tốt hơn rồi.
Nhưng bản thân cậu chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, không phải là buồn mà là tức giận.
Tần Lĩnh ôm cậu, cho cậu mượn vai, không ngừng vỗ về cậu, Đông Bối Bối hít thở, dần dần cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Cậu giật người chỉnh tư thế, mặt đối mặt ôm Tần Lĩnh, tựa cằm lên vai anh.
Tần Lĩnh để cậu tùy ý, đồng thời anh cũng ôm chặt lấy bạn đời của mình.
Ngực kề ngực, nhịp tim đồng bộ, Đông Bối Bối cảm thấy an tâm.
Một lúc sau, Đông Bối Bối nhắm mắt mở miệng nói: “Em đã đỡ hơn rồi, cảm ơn.”
Bây giờ đã hơn một giờ chiều, từ khi trở về đến giờ Đông Bối Bối vẫn chưa ăn chưa uống gì, Tần Lĩnh hỏi: “Ăn gì không?”
Đông Bối Bối lắc đầu, dựa vào vai Tần Lĩnh, mắt vẫn nhắm.
Tần Lĩnh không nói gì chỉ tiếp tục ôm cậu vỗ về.
Một lúc sau Đông Bối Bối mới thấp giọng nói: “Mẹ em qua đời vì bệnh, trước khi đi ý thức đã không còn rõ ràng, chỉ gọi tên ông ta, mắt cũng không nhắm.”
“Lúc làm đám tang, trước khi hỏa táng, có người lớn tuổi nói đây là chết không nhắm mắt, bảo rằng nên để mẹ em trút hơi thở cuối cùng trước khi ra đi.”
“Em đi xin ông ta, xin ông ta đi gặp mẹ em một chút, chỉ một chút thôi, một chút thôi là được.”
“Ông ta không chịu.”
Đông Bối Bối cuộn người lại, thu mình trong vòng tay của Tần Lĩnh, giọng nghẹn ngào: “Em thật sự rất hận ông ta.”
Tần Lĩnh ôm chặt người vào lòng.
Cuối cùng Đông Bối Bối không ăn không uống gì, cứ thế cuộn mình trong lòng Tần Lĩnh, ngủ thiếp đi khi khóe mắt vẫn còn đọng nước.
Tần Lĩnh đắp chăn, lau nước mắt cho cậu, đau lòng vô cùng.
Anh không đi đâu cả, chỉ ngồi đó trong phòng ngủ, lặng lẽ ở cạnh Đông Bối Bối.
Buổi tối, Đông Bối Bối tỉnh lại.
Sau khi ngủ một giấc, trạng thái của cậu đã tốt hơn nhiều, cảm xúc cũng được khống chế.
Chỉ là ngủ dậy có hơi choáng trong người, cậu chống tay ngồi đó, nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ đã kéo rèm, ngơ ngác không biết bây giờ là mấy giờ.
Tần Lĩnh đẩy cửa đi vào: “Tỉnh rồi à?”
Đông Bối Bối ngồi dậy, dựa vào đầu giường dụi đôi mắt sưng húp: “Mấy giờ rồi.”
Tần Lĩnh: “Hơn bảy giờ.”
Đông Bối Bối: “Em ngủ lâu vậy à?”
Sắc mặt của cậu vẫn còn hơi đờ ra, chưa tỉnh hẳn, vô thức vén chăn trên đùi.
Tần Lĩnh ngồi xuống trước mặt cậu, nhìn thẳng vào, nhẹ giọng hỏi: “Đói chưa?”
Đông Bối Bối gật đầu.
Tần Lĩnh: “Đừng dậy, anh mang cơm vào.”
Khi cơm được mang đến trước mặt, Tần Lĩnh còn không muốn cho Đông Bối Bối động tay, anh trực tiếp cầm muỗng đút cho cậu ăn.
Măm rồi măm, Đông Bối Bối cũng tỉnh người lại: “Để em tự ăn.”
Tần Lĩnh tránh tay cậu: “Để anh đút.”
Đông Bối Bối ăn mấy muỗng đã chớp mắt hỏi: “Hôm nay anh không đến công ty hở?”
Tần Lĩnh vừa đút vừa nói: “Buổi chiều Lý Mông có đến đây.”
Đông Bối Bối vừa nhai vừa gật đầu.
Yên tĩnh ăn bữa tối xong, Đông Bối Bối đã xem như hoàn toàn “hồi máu sống lại”.
Cậu xuống giường đi toilet, kết quả vừa đi xong quay về phòng ngủ, thì thấy Tần Lĩnh từ trong phòng tắm chính đi ra, cầm khăn ấm lau mặt mũi cho cậu, lau mặt xong còn lau tay, lau tay trái xong thì lau tay phải.
Đông Bối Bối ngồi trên giường cứ như thương binh, chờ Tần Lĩnh lau xong cậu ngơ ra hỏi: “Em bị gì hở?”
Nhìn tay nhìn chân vẫn còn mà.
Tần Lĩnh mang khăn bỏ lại vào phòng tắm, đi ra: “Không gì cả, anh chăm sóc em thôi.”
Đông Bối Bối nhẹ giọng: “Em vẫn ổn.”
Tần Lĩnh đứng trước mặt cậu, cúi xuống, đặt hai tay lên vai Đông Bối Bối, nhìn thẳng cậu với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Em chắc chứ?”
Đông Bối Bối yên lặng mấy giây, dời mắt: Được rồi, không ổn lắm.
Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối, vỗ về lưng cậu: “Không sao, có anh.”
Đông Bối Bối ừm một tiếng.
Tần Lĩnh: “Còn khó chịu không? Muốn khóc không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, không muốn khóc.”
Tần Lĩnh: “Chúng ta đang ở nhà, muốn khóc thì khóc, không có ai cười em.”
“Em thực sự không muốn khóc.”
Tần Lĩnh kiên nhẫn: “Vậy có muốn tâm sự với anh không?”
Đông Bối Bối im lặng một hồi: “Ừm.”
Hai người nằm lại giường, tư thế mặt đối mặt giống như trước khi đi ngủ.
Đông Bối Bối nhỏ giọng: “Thời trẻ mẹ em yêu Mạnh Bình Vân, Mạnh Bình Vân là chạn vương*, thấy điều kiện của mẹ em tốt, muốn cưới mẹ, nhưng ông bà ngoại không đồng ý.” (chạn vương = đàn ông lấy vợ giàu)
Nhà họ Đông không đồng ý, cảm thấy Mạnh Bình Vân có tham vọng, không phải là người đáng để phó thác, muốn làm gậy đánh uyên ương.
Nhưng cặp uyên ương này lại vội vàng đơm hoa với nhau, không biết Đông Mộng Hi bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, một hai phải gả cho Mạnh Bình Vân, sau khi ồn ào đến long trời lở đất thì Đông Mộng Hi mang thai, rời khỏi nhà họ Đông.
Mạnh Bình Vân vốn là muốn dựa vào bụng của Đông Mộng Hi để nhà họ Đông gật đầu, nhưng nhà họ Đông nào có ăn chay, thà rằng đoạn tuyệt quan hệ chứ không cần trưởng nữ, cũng không chấp nhận Mạnh Bình Vân.
Cuối cùng Đông Mộng Hi và Mạnh Bình Vân vẫn kết hôn dù đang to bụng hay không có sự chúc phúc của cha mẹ hai bên.
Sau đó, cuộc sống hôn nhân của cả hai bắt đầu va vấp và cãi nhau.
Không lâu sau, Mạnh Bình Vân ngoại tình.
Đông Bối Bối: “Mẹ em sinh em xong thì hai người ly hôn.”
“Một mình mẹ nuôi em, không về được nhà họ Đông nên chịu rất nhiều khổ cực.”
“Về mặt tình cảm bà vẫn ỷ vào Mạnh Bình Vân.

Hồi nhỏ em còn có chút ấn tượng, nhớ là hai người sống chung một thời gian.”
Nhưng Mạnh Bình Vân nhanh chóng trèo cành cao vào một cô gái giàu có khác, bỏ Đông Mộng Hi tái hôn không chút do dự.
Đông Bối Bối: “Từ đó về sau, một mình mẹ nuôi em.”
Tần Lĩnh vẫn lắng nghe, anh đến đây thì anh nói khẽ: “Thật vất vả.”
Đông Bối Bối: “Ừm.”

“Cũng may mẹ em lạc quan.”
“Mặc dù bà được nuôi nấng trong sự giàu có, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi về mặt vật chất, nhưng khi phải tự mình bươn chải, bà vẫn rất lạc quan.”
Đông Bối Bối: “Bà cảm thấy trời nóng không có điều hòa cũng không sao, gió thoảng cũng là gió.”
“Tuyết rơi thì sẽ là tuyết trắng rất đẹp, chứ không phải tuyết đọng trên đường dễ trượt chân.”
Đông Bối Bối: “Bà là người có thái độ sống rất tốt, cười nhiều, dạy em cũng nhiều.”

Đây là lần đầu tiên Đông Bối Bối trò chuyện với người khác về mẹ của mình.
Cậu hoàn toàn không thể liên kết cuộc sống của mẹ và sự trưởng thành của mình với sự nghèo khó và khổ đau, cậu cũng giống như mẹ mình, từ đầu đến cuối luôn yêu cuộc sống.
Có lẽ người khác không hiểu được, nhưng cậu rất muốn thổ lộ hết với Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối: “Sinh nhật lúc nhỏ, những đứa trẻ khác đều có quà, chỉ có em là không có.”
Cũng không có bánh sinh nhật.
Đông Mộng Hi rất áy náy, nhưng bà luôn cười, dỗ Đông Bối Bối của bà, “Bối Bối của chúng ta cũng có quà nè, quà là —”
Đông Mộng Hi vừa hát vừa nhảy một điệu cho bé Bối Bối.
Bé Bối Bối nín khóc mỉm cười.
Đông Bối Bối: “Giáo viên thấy em có năng khiếu, có thể học vẽ, nhưng không có tiền giáo viên cũng không muốn dạy em.”
Đông Bối Bối rất buồn, Đông Mộng Hi cầm bút, hỏi bé: “Con muốn học cái gì? Mẹ dạy con.”
Đông Bối Bối: “Lúc em mới lên đại học học tiếng Pháp muốn đau cả đầu, hối hận khi đã đăng ký tiếng Pháp.”
Thế là Đông Mộng Hi nói một câu tiếng Pháp trôi chảy để cổ vũ cậu.
Còn giới thiệu sách tiếng Pháp cho cậu hàng tuần, luyện khẩu âm, sửa cách phát âm của cậu.

Đông Bối Bối kể rất nhiều, có liên quan đến khi còn bé, có liên quan đến mẹ.
Nói đến khi bản thân cậu đã thấy mệt, nhưng Tần Lĩnh vẫn cẩn thận lắng nghe.
Đông Bối Bối dựa trong lòng Tần Lĩnh thổ lộ hết đủ điều, tâm trạng cậu cũng không còn nặng nề nữa, cậu nhắm mắt lại, dụi mũi vào cổ bạn đời, Tần Lĩnh quay qua, môi dán môi nhẹ nhàng hôn cậu.
Đã muộn lắm rồi.
Đông Bối Bối nhỏ giọng: “Cảm ơn anh đã lắng nghe.”
Tần Lĩnh hơi ngồi dậy, nhìn xuống người trong lòng: “Là anh nên cảm ơn em đã sẵn lòng chia sẻ cùng anh.”
Đông Bối Bối ấm áp trong lòng, cậu ôm Tần Lĩnh: “Anh là ông xã của em, đương nhiên em sẽ sẵn lòng nói với anh.”
Tần Lĩnh lại hôn Đông Bối Bối, nói dịu dàng: “Chúng ta là người một nhà, em là vợ anh, đương nhiên anh sẽ lắng nghe em.”
Đông Bối Bối như nhớ tới gì đó, cậu hơi áy náy: “Hôm nay còn chưa giới thiệu anh với mẹ.”
Tần Lĩnh: “Không sao, sau này còn nhiều cơ hội.”
Anh nói tiếp: “Lúc đầu anh cũng hồi hộp.”
Đông Bối Bối ngẩng cổ lên: “Hửm?”
Tần Lĩnh cười: “Lần đầu tiên gặp mẹ vợ, anh cũng sợ bà ấy không thích anh.”
Đông Bối Bối bị chọc cười.
Cậu dựa vào vai Tần Lĩnh: “Không đâu, anh ưu tú vậy mà, còn tốt với em, khẳng định mẹ em sẽ rất thích anh.”
Tần Lĩnh nói rất chi là đương nhiên: “Không thì đêm nay em hỏi bà trong mơ xem?”
“Nếu bà không thích, hoặc thấy anh có chỗ nào đó không tốt, em lại nói với anh?”
Đông Bối Bối bật cười, cũng nghiêm túc: “Không đâu.”
Nói xong cậu nghiêng đầu nhìn giữa không trung, bắt đầu diễn: “Mẹ, chàng rể này mẹ có thích không? À, à, con biết rồi.”
Cậu qua qua: “Mẹ khen anh đẹp trai.”
Tần Lĩnh cười: “Hóa ra mẹ cũng coi trọng vẻ ngoài à?”
Đông Bối Bối hồn nhiên ngây thơ: “Đúng đó.

Em do mẹ nuôi lớn mà, nên em giống mẹ.”
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối, cúi đầu hôn cậu.
Sau nụ hôn, Tần Lĩnh vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nói: “Anh hứa với em, sau này em sẽ không gặp lại Mạnh Bình Vân nữa.”
Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh: “Có phải ông ta đi gặp anh không?”
Lại hỏi tiếp: “Ông ta nói gì với anh?”
Tần Lĩnh lắc đầu, “Không quan trọng”, nói rồi anh giơ tay lên, nghiêm túc thề thốt: “Anh hứa, em sẽ không gặp lại ông ta nữa, ông ta cũng sẽ không đi quấy rầy mẹ em.”
Đông Bối Bối cảm động đến mức hai mắt đỏ lên, “Cảm ơn.”
Tần Lĩnh bỏ tay xuống, lắc đầu, “Anh không muốn nghe em nói cảm ơn.”
Đông Bối Bối hít hít mũi, “Vậy anh muốn nghe gì?”
Tần Lĩnh dụ dỗ, “Nói cái gì hay hay? Nói gì anh thích nghe ấy?”
Đông Bối Bối suy nghĩ, chớp mắt, hít mũi: “Anh xã tốt quá?”
Tần Lĩnh nhắc nhở: “Giọng điệu phải thế nào.” Sao lại là câu nghi vấn.
Đông Bối Bối đổi giọng: “Anh xã tốt quá, anh xã rất là tốt.”
Tần Lĩnh gật đầu, ra hiệu cậu cứ tiếp tục.
Đông Bối Bối hiểu ý, nắm được điểm chính, giọng mang theo cảm khái: “Anh xã là người tốt nhất trên đời với em!”
Tần Lĩnh: “Còn gì nữa không?”
Đông Bối Bối thầm nghĩ hóa ra Tần Lĩnh thích nghe lời đường mật.
Thật sự thì cậu không biết nói thế nào, nhưng linh hồn như chợt được ban phúc, khai sáng —
Cậu rướn người hôn lên môi Tần Lĩnh, nhẹ giọng kéo âm, “Je taime, love you, yêu anh.”
Tần Lĩnh vui đến híp cả mắt lại, cúi đầu nhìn Đông Bối Bối, hôn cậu rồi dụ dỗ: “Sau này ngày nào cũng nói, nhé?”

Như lời Tần Lĩnh đã hứa, bắt đầu từ sau ngày giỗ, Đông Bối Bối chưa từng gặp lại Mạnh Bình Vân, cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn từ số lạ nào.
Ngược lại là Đông Nhị Hi, sau khi cô đi công tác về thì chạy qua thăm Đông Bối Bối, vừa vào cửa đã lộ vẻ căng thẳng, nắm tay Đông Bối Bối, nhìn từ trên xuống dưới: “Sao rồi sao rồi? Không sao chứ?”
Đông Bối Bối:?
Cậu thì có chuyện gì?
Đông Nhị Hi cau mày: “Nghe nói vệ sĩ của họ Mạnh ra tay với con?”
Đông Bối Bối:?
Đông Tiểu Truyện đi theo Đông Nhị Hi qua đây: “Ở đâu? Bị thương ở đâu? Ông đây đập chết gã!”
Đông Bối Bối: “Con không sao, không có xung đột với người khác.”
Đông Nhị Hi sững sờ: “Không có? Không phải Tần Lĩnh nói con đập…”
Tần Lĩnh: “Khụ.”
Đông Bối Bối dở khóc dở cười: “Không có khoa trương vậy đâu.

Con lấy hoa đập chứ không phải dùng nắm đấm.”
Đông Nhị Hi và Đông Tiểu Truyện cùng quay qua nhìn về phía Tần Lĩnh truyền tin đồn thất thiệt: Còn hét*? Thế này á? (khúc Bối Bối hét vào mặt bảo ông kia cút ấy)
Tần Lĩnh nói với họ: “Là người thân, hai người sang đây thăm chút cũng là chuyện nên làm.”
Đông Nhị Hi gật đầu: “Ừ, thì nên.”
Đông Tiểu Truyện bày vẻ mặt sa mạc lời không phải chứ đại ca: “Chẳng lẽ còn không tới?”
Tần Lĩnh gật đầu, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Ừm, tới là được, ngồi đi.”
Đông Tiểu Truyện và Đông Nhị Hi nhìn về phía Đông Bối Bối: Đây là chồng của con/anh hả? Còn biết hóa lươn.
Đông Bối Bối dở khóc dở cười: “Ngồi đi, ngồi hết cả đi.”
Sau khi ngồi xuống, Đông Bối Bối và Đông Nhị Hi thương lượng chuyện dời mộ cho Đông Mộng Hi.
Đông Nhị Hi suy nghĩ rồi gật đầu: “Dời đi, vừa hay dời mộ về nhà họ Đông.”
“Lần trước đến viện dưỡng lão thăm ông, ông còn nhắc tới mơ thấy bà, bà trách chúng ta không dời mộ cho chị, làm cho chị không thể về bên bà.” (ông bà của Bối Bối, cha mẹ của Đông Nhị Hi)
Đông Nhị Hi quyết định ngay tại chỗ: “Về dì sẽ tìm người tính ngày rồi dời.”
Lại nhắc đến Mạnh Bình Vân.
Nhắc tới người này Đông Nhị Hi đã nghiến răng: “Không phải bảo đã nhập viện một lần vì nhồi máu não à.” Sao còn chưa chết.
Nghe nói trước đó bắt đầu liên lạc lại với Đông Bối Bối, cô cười lạnh: “Ông ta muốn nhận con, già rồi bắt đầu nhớ tình cha con à, hay là bệnh rồi mới nhớ tới đứa con độc nhất này về kế thừa hương hỏa nhà họ Mạnh.”
Mở miệng đã chửi: “Đồ nhà quê!”
Tần Lĩnh: “…”

Đông Bối Bối: “…”
Đông Nhị Hi kịp phản ứng lại, nhìn Tần Lĩnh: “Không nói anh.”
Tần Lĩnh gật đầu.
Vốn Tần Lĩnh không định nhắc đến, nhưng một câu đồ nhà quê của Đông Nhị Hi thành công khơi gợi tâm lý phản nghịch của Tần Lĩnh.
Anh nói: “Lúc trước Mạnh Bình Vân tìm tôi, nói muốn khuyên Bối Bối tìm ông ta, vì nhà họ Đông sẽ không cho em ấy dù chỉ nửa hạt bụi, thật à?”
Đông Nhị Hi: “…”
Đông Nhị Hi bị phản pháo, chửi thầm Tần Lĩnh trong lòng, nhưng miệng lại nói: “Yên tâm, có, có hết.”
Tần Lĩnh gật đầu: “Vậy thì được.”
Đông Nhị Hi hùa theo: “Nghe nói một tháng anh chỉ cho Bối Bối 50 ngàn?”
Tần Lĩnh: “…”
Nhìn thấy hai người sắp tẩn nhau, Đông Tiểu Truyện và Đông Bối Bối vội vàng hỏa giải:
“Mẹ, mẹ, được rồi được rồi, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.”
“Ông xã, đừng nói nữa.”

Ngày dời mộ là một ngày đầy mây hiếm có, hầu như tất cả thành viên nhà họ Đông đều có mặt.
Hỉ, tang đều là chuyện lớn, dời mộ đương nhiên cũng vậy.
Vào ra nhiều người, Đông Bối Bối vừa phải lo việc dời mộ, vừa phải chào hỏi các bên, vốn là không thể lo được hết, nhưng may mà có Tần Lĩnh ở đây.
Chuyện dời mộ không phải chỉ đơn giản là dời tro cốt từ mộ cũ qua mộ mới là xong, mà cần mang tro đến chùa, mời thầy tụng kinh hai ngày, hai ngày này thân nhân phải ở trong chùa ăn chay trai giới cầu phúc, ngày thứ ba mới mang tro cốt mời vào mộ mới.
Nhà họ Đông nhà lớn thế lớn nhưng cũng tin vào những điều này, mời toàn là cao tăng trong chùa.
Vị cao tăng này đã hơn 70, mặt mũi hiền lành, thần thái sáng ngời, đứng trước bảo điện nghi ngút hương khói đã làm lòng người phải kính sợ.
Vị cao tăng này dẫn Đông Bối Bối đến quỳ trước bàn thờ Phật, tiếng tụng kinh trong sảnh vang lên không ngừng, vang vọng bên tai, Tần Lĩnh vẫn luôn ở bên cạnh từ đầu đến cuối.
Nghi lễ và việc dời mộ ít nhiều cũng gợi lên tưởng niệm về mẹ của Đông Bối Bối.
Tâm trạng Đông Bối Bối không tốt, được Đông Tiểu Truyện dẫn về phòng cho khách trong chùa, Tần Lĩnh và Đông Nhị Hi ở lại phụ trách những chuyện tiếp theo.
Đêm đầu tiên ở trong chùa, Đông Bối Bối, người trước giờ luôn ngủ ngon lại liên tục giật mình.
Tần Lĩnh cảm nhận được, anh xoay người ôm Đông Bối Bối vào lòng, vỗ về lên vai cậu.
Ngày hôm sau, Đông Bối Bối vốn tưởng rằng không cần phải làm nghi lễ nữa, thì lại bị Tần Lĩnh dẫn tới.
Đông Bối Bối đứng ở ngoài cửa khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Tần Lĩnh: “Đang làm gì vậy?”
Tần Lĩnh: “Em nói lúc mẹ đi không an lòng, vừa hay lần này dời mộ nên anh mời thầy lập tràng Cáo úy.” (An ủi)
Đông Bối Bối sững sờ, hai mắt lại nhanh chóng đỏ lên.
Cậu khoác tay Tần Lĩnh, im lặng nhìn bạn đời của mình.
Tần Lĩnh ôm vai Đông Bối Bối, dịu giọng nói khẽ: “Không sao, có anh.”
Buổi chiều, người nhà họ Đông đều đến hội trường trai giới.
Đông Bối Bối không có tinh thần lắm, cậu ngồi trong góc uống trà, Tần Lĩnh đứng ra giao thiệp với mấy người nhà họ Đông tới lui.
Đông Nhị Hi đi tới, khuyên Đông Bối Bối: “Hôm nay nhiều người thế này, vực tinh thần lên.”
Cô suy nghĩ thế nào rồi nói: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng có ông xã của con ở đây.”
Đông Bối Bối nhìn sang Tần Lĩnh phía bên kia, thấy anh đang đứng dưới hiên với cậu lớn và cậu nhỏ, chào hỏi xã giao thành thạo khéo léo với những thân thích khác.
Giờ phút này Đông Bối Bối cảm thấy cực kỳ an lòng.
Đông Tiểu Truyện sáp lại gần, thầm thì với cậu: “Ảnh bảo em hai ngày này đi theo anh.”
Đông Bối Bối quay đầu: “Hửm?” Gì cơ?
Đông Tiểu Truyện: “Ông xã của anh á.

Ảnh dặn em từ sớm, bảo hai ngày nay em đi theo anh.

Nói là hai ngày này trong nhà nhiều việc, anh nhớ mẹ nên chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, đến lúc đó người lớn ai cũng có việc, không lo cho anh được, nên bảo em đi theo anh.”
Đông Tiểu Truyện: “Ông xã của anh chu đáo cẩn thận phết.”
Đông Bối Bối quay đầu nhìn về phía Tần Lĩnh lần nữa.
Nhìn một lúc, cậu cong môi cười nhẹ.
Tối đó về phòng trong chùa, Đông Bối Bối chủ động ôm Tần Lĩnh: “Hai ngày nay anh vất vả rồi.”
Tần Lĩnh: “Không sao.”
Anh nói tiếp: “Mai dời mộ xong là xong việc.”
Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh: “Mệt không?”
Tần Lĩnh: “Không, không hẳn.”
Đông Bối Bối lại chủ động hôn Tần Lĩnh: “Cảm ơn ông xã.”
Tần Lĩnh cười, nhắc nhở Đông Bối Bối: “Đang ở trong chùa đấy.”
Đông Bối Bối: “Thực sắc tính dã, Bồ Tát hiểu được mà.”
Tần Lĩnh nghe vậy thì lia mắt nhìn môi Đông Bối Bối, anh cúi đầu hôn xuống.
Sau khi hôn xong,, Đông Bối Bối dựa trong lòng Tần Lĩnh cảm khái: “Anh tốt với em quá.”
Tần Lĩnh thơm trán Đông Bối Bối, bày vẻ mặt đó là đương nhiên.
Đông Bối Bối nằm trong lòng Tần Lĩnh, lúc này không hiểu sao trong đầu lại nhớ đến lời Mẫn Hằng nói trong tiệm kem ngày đó lúc gặp Mạnh Bình Vân.
Cậu chàng nói: “Ông không cảm thấy vì thằng cha khốn kiếp kia mà ảnh hưởng đến quan điểm tình cảm của mình thì rất thua thiệt à?”
Mẫn Hằng: “Ba mươi năm đầu của ông bị hủy vì đồ khốn này thì cũng thôi đi, ba mươi năm sau ông vẫn muốn chịu ảnh hưởng của loại người này?”
Mẫn Hằng: “Nếu tôi mà là ông, tôi kệ mẹ thằng chả, thằng chả ra sao tôi kệ, tôi sướng của tôi, thằng chả làm cho cái chuyện yêu này thành một đống bã, thì tôi lại càng phải yêu điên cuồng, yêu sống chết.”
“Chứng minh rằng tình yêu trên thế giới này đều rất tốt, chỉ có Mạnh Bình Vân ông ta mới xấu xa!”
Đông Bối Bối thầm nghĩ đúng là thế, ý tưởng mở lối đi riêng này của Mẫn Hằng làm mạch suy nghĩ của người ta cũng thông suốt hơn.
Yêu…
Đông Bối Bối nằm trong lòng Tần Lĩnh, chợt nghĩ: Cậu và Tần Lĩnh….
Yêu Tần Lĩnh ư?
Đông Bối Bối ngước mắt, yên lặng nhìn anh.
Tần Lĩnh: “Hửm?”
Đông Bối Bối lắc đầu.
Cậu nghĩ thật đáng tiếc, cậu không yêu Tần Lĩnh, cậu cũng không biết sau này có thể yêu hay không, tình cảm có thể vun đắp đến mức nào, nhưng cậu cảm thấy Tần Lĩnh thật sự rất tốt.
Cậu gặp được một người tốt thế này, trở thành chồng chồng bạn đời của anh, cậu quả thật rất may mắn.
May mắn thế này cậu nhất định không thể bỏ lỡ, nhất định phải vun đắp cho tốt cuộc hôn nhân này, cùng sánh bước dài lâu bên cạnh Tần Lĩnh.
Ngày hôm sau việc dời mộ kết thúc, người nhà họ Đông cũng lần lượt rời chùa.
Đông Bối Bối đứng ở bãi đậu xe, còn đang tự hỏi vừa mới thấy Tần Lĩnh đây sao chớp mắt một cái đã biến mất.
Đông Bối Bối thấy Đông Tiểu Truyện, cậu gọi: “Tiểu Truyện, thấy Tần Lĩnh không?”
Đông Tiểu Truyện chỉ cổng chùa: “Không phải ảnh đi vào lại hả? Có phải rơi đồ gì không?”
Tần Lĩnh bị mất thứ gì đó, anh quay lại tìm đại sư.
“Thầy, thầy có xem nhân duyên không? Có thể xem giúp con không?”
Đại sư:?
“Trong chùa có từng khai quang chuỗi đeo giúp ích cho tình cảm vợ chồng không ạ?”
Đại sư:?
“Làm lễ thì sao? Làm lễ cũng được.”
Đại sư:…
“Đây là?” Trên đường trở lại xe, Đông Bối Bối nghi hoặc nhìn Tần Lĩnh buộc một sợi dây đỏ có đá tourmaline vào cổ tay trái cậu.
Đông Bối Bối chớp chớp mắt, cậu nhanh chóng phát hiện trên cổ tay trái Tần Lĩnh cũng có một sợi y chang.
Tần Lĩnh buộc dây: “Thầy làm lễ giúp mình cho đấy.”
Đông Bối Bối:?
Có ý nghĩa gì?
Tần Lĩnh: “Chắn tai vượng tài.”
Đông Bối Bối: Thế à..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.