Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 34: Giả Sử Như Bây Giờ Anh Đã Yêu Em Đừng Chứ


Bạn đang đọc Nhóc Lười Kết Hôn – Chương 34: Giả Sử Như Bây Giờ Anh Đã Yêu Em Đừng Chứ


34.

“Giả sử như bây giờ anh đã yêu em.” “Đừng chứ.”
Nửa tháng sau Tần Lĩnh mới biết chuyện Đông Bối Bối không tin tình yêu, không thích được tỏ tình hay theo đuổi.
Vốn hôm đó Giả Thụy có việc muốn hỏi han quan hệ nên mời anh ăn cơm.
Tần Lĩnh đi.
Chuyện Giả Thụy muốn nhờ rất đơn giản, Tần Lĩnh cũng đáp ứng ngay.
Giả Thụy kính Tần Lĩnh một ly, cảm khái: “Tôi thật sự được hưởng ké anh Bối mà.”
Tần Lĩnh đáp lại, lý do thoái thác cũng rất giữ thể diện cho Giả Thụy: “Anh có quan hệ tốt với Bối Bối là thế, chung phòng ký túc xá, Bối Bối ngày trước cũng được anh chăm sóc.”
Giả Thụy cười xua tay: “Cũng không tính là chăm sóc đâu, anh em mà, đương nhiên là cậu ấy giúp tôi, tôi giúp cậu ấy.”
Hai người nói chuyện về Đông Bối Bối.
Giả Thụy: “Anh Bối tốt tính, hiền lành, đừng nói tôi, hai người khác chung phòng có quan hệ bình thường với tôi cũng thích Bối Bối.”
Tần Lĩnh nghĩ đến các bạn học cười cười nói nói trong khoa tiếng Pháp của Bối Bối.
Tần Lĩnh cười: “Mọi người đều rất thích em ấy.”
Giả Thụy: “Đúng vậy, hồi đi học nhân duyên tốt lắm, người theo đuổi cũng nhiều.”
Nói tới đây thì ngừng lại, cười ha ha, “Anh Tần đừng để ý nhá, tôi chỉ thuận miệng thôi.”
Tần Lĩnh: “Không sao.”
Giả Thụy nhớ tới trước kia, cảm khái: “Người theo đuổi anh Bối thật sự rất nhiều.”
Giả Thụy: “Bên xây dựng bọn tôi được mấy đóa hoa chứ, hầu như ai cũng kéo tôi nhờ gửi thư tình cho anh Bối.”
Tần Lĩnh nghe thấy thú vị: “Bối Bối có xem không?”
Giả Thụy hầy một tiếng: “Không xem, bảo tôi trả về hết.

Trái tim con gái mà, nát bươm như hoa, rơi lả tả xuống đất.”
Giả Thụy nhớ ra điều gì đó, “À đúng rồi, còn có nam sinh nữa, khoa của tôi cũng có người viết thư tình cho anh Bối, còn viết rất kiên trì, viết tận hai năm, tới tôi còn cảm thấy ông trời bị cảm động, kết quả anh Bối lại sừng sững như kiềng ba chân.”
Tần Lĩnh cong môi: “Em ấy không thích nhỉ.”
Giả Thụy gật đầu: “Cũng không hẳn.”
Giả Thụy uống hơi nhiều, miệng bắt đầu bắn liên thanh như súng máy.
“Anh Bối ngày trước thật sự rất vô tình, ai theo đuổi cũng không để ý.”
“Nhưng sau khi tốt nghiệp thì tôi biết vì sao lại thế.”
Lúc bấy giờ Tần Lĩnh vẫn chưa xem hai chữ vô tình này là gì, anh cầm ly uống rượu, hỏi: “Vì sao?”
Giả Thụy thấp giọng: “Là vì trong nhà cậu ấy.”
Tần Lĩnh dừng lại.
Giả Thụy: “Hẳn anh cũng biết nhỉ, cha của anh Bối xem như là bỏ vợ, còn làm cho mẹ anh Bối rất đau khổ.”
“Anh Bối đấy à, chịu sự ảnh hưởng trong nhà nên không tin vào mấy chuyện yêu đương.”
“Tôi còn hỏi cậu ấy.”
“Cậu ấy nói cậu ấy cảm thấy tình cảm là thứ rất viển vông.”
“Còn rất nghiêm túc mà hỏi tôi, đến cùng thì thích và tình yêu được định nghĩa thế nào.”
Tần Lĩnh nghe xong, mặt đầy vẻ suy nghĩ.
Giả Thụy không để ý nói tiếp: “Cho nên lúc biết Bối Bối kết hôn với anh, tôi thật sự rất vui.”
“Tôi nghĩ, trước kia cậu ấy mạnh miệng, lần này nếu không phải gặp được người mình thật lòng thích, thì liệu cậu ấy có kết hôn với anh không?”

“Không đúng không?”
Tần Lĩnh không nói gì, cầm ly uống rượu.
Trên đường về, chú Trương lái xe, Tần Lĩnh hạ cửa sổ xe xuống, để gió đêm mát mẻ phả vào mặt giúp anh tỉnh táo.
Những lời Giả Thụy nói vào tối nay như một cây gậy khuấy tung đáy lòng anh.
Bối Bối, em ấy không tin ư?
Hóa ra độc thân nhiều năm là vì nguyên nhân này.
Tần Lĩnh cảm thấy hơi rầu rĩ, đưa tay kéo cổ áo mấy lần.
Chú Trương nhìn kính chiếu hậu, “Không thoải mái à?”
Tần Lĩnh: “Không sao.”
Tần Lĩnh vẫn nhớ những gì Giả Thụy nói.
Hôm đó, anh về nhà lấy một phần tài liệu để quên trong phòng làm việc, vừa vào cửa, Bối Bối không có ở nhà, dì mà Bối Bối mời về thì đang dọn dẹp.
Đây là lần đầu tiên Tần Lĩnh và dì Triệu gặp nhau trong nhà, cửa vừa mở, hai người nhìn nhau, dì Triệu thận trọng gọi một tiếng ông chủ, Tần Lĩnh gật đầu.
Tần Lĩnh lên lầu lấy tài liệu, vốn anh định đi ngay, nhưng khi đi ngang qua phòng khách nhìn thấy dì Triệu, anh chợt nhớ tới Bối Bối từng nói dì mà cậu mời từng làm hộ lý chăm sóc mẹ cậu ở bệnh viện, anh dừng bước, xoay người: “Có tiện hỏi dì một số việc không?”

“Bối Bối à, Bối Bối rất ngoan.”
Khi dì Triệu nói về chuyện lúc trước thì nói liên miên không ngừng.
“Lúc mẹ thằng bé nằm viện đã không ổn rồi.”
“Nhưng thằng bé không bỏ cuộc, ngày nào cũng canh ở bệnh viện.”
“Hai mẹ con cũng thật đáng thương, gặp phải loại đàn ông như vậy.”
“Trước khi mẹ thằng bé qua đời, lo nhất không yên lòng nhất cũng là đứa con duy nhất này của mình.”
“Mẹ thằng bé nói với dì, nói Bối Bối bị ảnh hưởng bởi cô ấy và cha đẻ, từ nhỏ đã không tin mấy thứ như tình cảm tình yêu.”
“Nhưng trước khi mẹ thằng bé mất rất hy vọng nó có thể tìm được một người bạn đồng hành để có thể bình an vui vẻ bên nhau trọn đời.”
“Lúc đầu dì cũng lo.”
“Nhưng năm sau đã nghe thằng bé kết hôn, dì cũng vui thay mẹ nó.”

“Sếp Tần, sếp Tần?”
Lý Mông gọi vài tiếng liên tiếp Tần Lĩnh mới tỉnh táo lại.
Lý Mông hoài nghi những gì mình vừa báo cáo chẳng được ông chủ đang thất thần nghe được mấy chữ.
Kết quả Tần Lĩnh trực tiếp đóng tài liệu lại, không tập trung nói: “Trước cứ thế đi.”
Lý Mông thấy sắc mặt của Tần Lĩnh không đúng lắm, vội hỏi: “Có cần một ly cà phê không?”
Tần Lĩnh “ừm”, Lý Mông đi ra ngoài.
Văn phòng khôi phục về yên tĩnh, Tần Lĩnh dựa vào ghế, quay cây bút trong tay.
Anh chợt nghĩ, nếu như bây giờ anh mở lời tỏ tình với Bối Bối, Bối Bối sẽ phản ứng thế nào?
Sẽ từ chối anh giống như đã từ chối chàng trai viết tình suốt hai năm cho cậu ư?
Tối đến, Tần Lĩnh và Sở Hoài Nghiêm gặp nhau ở quán bar.
Hai người đàn ông sóng vai ngồi trước quầy bar, vóc người tương tự nhau, dáng lưng giống nhau, ngay cả uống rượu cũng như tạc ra từ một khuôn.
Sở Hoài Nghiêm hỏi Tần Lĩnh: “Vì sao ông có vợ còn tôi lại không có.”
Tần Lĩnh quay đầu, lại lên cơn.
Sở Hoài Nghiêm hỏi tiếp: “Sao lúc đó ông và Đông Bối Bối lại kết hôn nhanh dữ vậy? Có bí kíp gì hả?”
Tần Lĩnh uống rượu, không để ý đến Sở Hoài Nghiêm.
Sở Hoài Nghiêm: “Ài, nói với tôi chút đi.”

“Tôi thảm thế này rồi, có thể thông cảm chút được không?”
Tần Lĩnh: “Cảm thấy phù hợp, sau khi thương lượng thì kết hôn thôi.”
Sở Hoài Nghiêm: “Thương lượng thế nào?”
Tần Lĩnh: “Nhà xe, đồ đạc, vài thứ.”
Sở Hoài Nghiêm quay đầu hỏi Tần Lĩnh: “Lúc đó ông nói một tháng cho 50 ngàn à?”
Tần Lĩnh uống rượu, đáp bâng quơ không suy xét mấy: “Ừ, 50.”
Sở Hoài Nghiêm tức giận mắng: “Mọe, tôi với Mẫn Hằng đi khách sạn, tiền khách sạn một tháng cũng hơn 50 ngàn.”
“50 ngàn còn có người cưới! 1 triệu lại éo ai ưng!”
Sở Hoài Nghiêm làm mình làm mẩy, “Đàn ông như ông cũng có vợ?”
Tần Lĩnh cũng đang nghĩ: Cái loại đàn ông bỏ vợ bỏ con, làm hại thằng bé không dám tin vào tình yêu vẫn còn tồn tại trên thế giới à?
Sở Hoài Nghiêm: “Mẹ.”
Tần Lĩnh: Mẹ.
Sở Hoài Nghiêm: “Ông nói xem nếu bây giờ tôi lại cầu hôn lần nữa thì em ấy có đồng ý không?”
Tần Lĩnh hỏi: “Nếu tôi nói với ông, trên thế giới vẫn còn rất nhiều đàn ông tốt, ông tin không?”
Sở Hoài Nghiêm lắc đầu: “Tôi không tin.”
Tần Lĩnh đẩy ly rượu ra, đứng dậy.
Sở Hoài Nghiêm: “Ài! Đi đâu đó?”
Tần Lĩnh: “Về nhà với vợ.”
Còn người vợ thì đang tập yoga trên thảm tập trong phòng khách.
Lúc Tần Lĩnh đẩy cửa vào thì thấy tình cảnh thế này:
Đông Bối Bối mặc đồ tập yoga bó sát màu xanh nhạt, áp ngực xuống thảm, thẳng lưng, một bên đầu gối chạm đất, duỗi mũi chân nâng chân lên cao, một chân duỗi thẳng dưới sự hỗ trợ của ngực và đầu gối, hai tay duỗi thẳng ra trước, động tác mềm mại, tư thế uyển chuyển.
Động tác này thể hiện hoàn hảo dáng người mảnh mai mềm mại của Đông Bối Bối.
Tần Lĩnh chỉ nhìn đã cảm thấy mình sắp cứng như đá.
Lúc Đông Bối Bối thu động tác lại thì thấy Tần Lĩnh, cậu đứng dậy đi đến ghế sô pha, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Hôm nay về sớm vậy?”
Mới bảy giờ.
Tần Lĩnh im lặng nhìn Đông Bối Bối, đưa tay ra với cậu, Đông Bối Bối ăn ý đưa tay mình qua, Tần Lĩnh ôm cậu: “Ừm.”
Đông Bối Bối ra một lớp mồ hôi mỏng, chóp mũi hơi ướt, đang định lau thì Tần Lĩnh đã đưa tay lên lau sạch cho cậu, còn hỏi: “Tập xong chưa?”
Đông Bối Bối: “Ừm, xong rồi.”
Tần Lĩnh ôm vòng eo thon gọn của cậu, vỗ về, kiên nhẫn nói: “Đi tắm trước đi.”
Đông Bối Bối quan sát sắc mặt của Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh dịu giọng hỏi: “Sao thế?”
Đông Bối Bối lại nhìn anh, “Có chuyện gì à?”
Tần Lĩnh: “Sắc mặt anh không tốt?”
Đông Bối Bối lại nhìn: “Cũng không phải không tốt, chỉ là không giống với ngày thường.”
Tần Lĩnh không nóng không lạnh: “Không giống chỗ nào?”
Đông Bối Bối: “Hôm nay thấy anh giống như có tâm sự.”
“Không có gì.” Tần Lĩnh lại vỗ eo Đông Bối Bối, “Đi tắm đi, đừng để cảm.”
Lúc Đông Bối Bối đi ra, Tần Lĩnh đã cất thảm yoga trước cửa kính sát tường giúp cậu, đang ngồi ở sô pha gọt táo.
Đông Bối Bối mang theo mùi thơm và hơi nước ngồi xuống, lúc này Tần Lĩnh ngước mắt lên.

Đông Bối Bối lấy một miếng táo đã được cắt mỏng trong dĩa, nhướng mày nhìn Tần Lĩnh: “Hửm?”
Tần Lĩnh ra hiệu với cậu: “Lại đây.”
Đông Bối Bối vừa ăn táo vừa vòng qua bàn trà, vừa ngồi xuống Tần Lĩnh đã nghiêng đầu qua, như vùi vào cổ Đông Bối Bối hít lấy, khẽ cọ chóp mũi của mình lên: “Thơm quá.”
Đông Bối Bối sợ nhột né ra.
Tần Lĩnh hôn lên cổ cậu, sau đó đưa nửa quả táo đã gọt cho Đông Bối Bối cầm lấy.
Tần Lĩnh dọn sạch vỏ và rác trên bàn trà, nói với Đông Bối Bối bằng giọng rất tùy ý, “Hai ngày trước Giả Thụy có việc nhờ anh, mời anh ăn cơm.”
Đông Bối Bối nghe, gật đầu, ăn táo.
Tần Lĩnh: “Chuyện rất đơn giản, anh đã đồng ý rồi.”
Đông Bối Bối: “Ừm.”
Tần Lĩnh: “Sau đó bọn anh ăn cơm, nói về chút chuyện của em thời đại học.”
Đông Bối Bối: “Ừm.”
Gặm táo, nhai nhai, vừa ăn vừa hỏi: “Nói chuyện gì về em.”
Tần Lĩnh quay lại nhìn Đông Bối Bối: “Nói lúc ấy em từ chối một người con trai viết thư tình cho em suốt hai năm.”
Đông Bối Bối có ấn tượng, gật đầu: “Ừm, sau đó thì sao?”
Tần Lĩnh dọn bàn xong, ngồi lại, dáng vẻ nói chuyện phiếm.
Anh nói: “Không có sau đó, chỉ tán gẫu thôi.”
Anh hỏi tiếp: “Hai năm, em không cho người ta cơ hội à, vô tình thế?”
Đông Bối Bối thuận miệng: “Cũng có chút thật, nhưng lúc đó ai em cũng từ chối hết.”
Tần Lĩnh: “Vì sao?”
Đông Bối Bối: “Em không muốn nói chuyện yêu đương.”
“Vì sao lại không muốn?”
Tần Lĩnh đã biết lý do, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng bạn đời của mình nói.
Đông Bối Bối nhún vai: “Cũng không có gì cụ thể, chỉ là không muốn thôi.”
Cậu dừng lại rồi nói tiếp: “Khi đó còn trẻ, suy nghĩ về tình cảm cũng hơi cực đoan.”
Tần Lĩnh dẫn dắt: “Cực đoan?”
Đông Bối Bối ăn táo, “Ừm, khi đó em cảm thấy những thứ như tình cảm gì đó rất huyễn hoặc, không chắc chắn, không đáng tin.”
“Cho nên ai theo đuổi em cũng từ chối hết, bản thân em cũng không thích ai hay muốn theo đuổi ai.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ à,” Đông Bối Bối suy nghĩ, “Bây giờ vẫn ổn.”
Suy nghĩ rồi nói: “Ít ra bây giờ không còn tiêu cực như trước nữa.”
Tần Lĩnh nghe ra ý: “Vẫn là không tin, phải không?”
Động tác gặm táo của Đông Bối Bối khựng lại.
Cậu cảm thấy chủ đề này có chút khó hiểu, đây không giống chuyện mà Tần Lĩnh sẽ tán gẫu với cậu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều.
“Có lẽ thế.” Cậu đáp mơ hồ.
Tần Lĩnh đặt ra một giả thuyết: “Nếu như chúng ta không kết hôn, chỉ là quen biết nhau bình thường, cũng không xem mắt, anh theo đuổi em, thổ lộ với em, em sẽ từ chối anh hửm?”
Đông Bối Bối đáp không hề nghĩ ngợi: “Ừ.”
Tần Lĩnh: “Vì tiêu cực, vì không tin?”
Đông Bối Bối gật đầu.
Tần Lĩnh nói tiếp: “Bây giờ thì sao? Nếu như anh nói anh thích em.”
Tốc độ gặm táo của Đông Bối Bối trở nên chậm chạp.
Cậu vừa ăn vừa nghĩ, nói chầm chậm: “Không nhanh như vậy chứ.”
Tim Tần Lĩnh chùng xuống.
Đông Bối Bối lại gật đầu, “Em sẽ nhận lời.”
Tim Tần Lĩnh lại thót lên.
Đông Bối Bối tiếp tục: “Chúng ta là chồng chồng, đã kết hôn, em cũng không tệ như vậy, xem như mình vun đắp tình cảm từ từ với nhau, anh thích em cũng là chuyện sớm muộn.”
Tần Lĩnh cảm thấy lời này có gì đó sai sai nhưng nhất thời vẫn chưa tỏ.
Cho đến khi Đông Bối Bối nói tiếp: “Nhưng loại tình cảm này của chúng ta, và tình cảm của người đã viết thư tình cho em hai năm anh vừa nói là không giống nhau.”

Đông Bối Bối: “Tình cảm của hai đứa mình được vun đắp qua một quá trình lâu dài, cái này em có thể tin tưởng.”
Đông Bối Bối: “Còn cái mà theo đuổi em ấy, có thể xem như tình yêu đi — rõ ràng không biết em, không hiểu rõ em, nhưng lại có thể nói thích em qua vài lần gặp mặt.”
“Loại này em không tin.”
Cuối cùng Tần Lĩnh cũng ý thức được có chỗ nào không đúng.
Tình cảm Đông Bối Bối nói sẽ vun đắp ra được cũng giống như lý giải trước đây của anh về hôn nhân, thuộc về loại mối quan hệ tương đối ổn định hòa bình được vun đắp trong sự hòa hợp.
Loại tình cảm này giống thân tình hơn là tình yêu.
Cái mà Đông Bối Bối không tin, nói chính xác là tình yêu, và càng chính xác hơn nữa, là tình cảm bây giờ của anh dành cho Đông Bối Bối.
Tần Lĩnh có cảm giác như tim bị khoét cho một dao đau nhói.
Anh chịu đựng cảm giác nhoi nhói ấy, nhìn Đông Bối Bối chăm chú, hỏi: “Nếu như tình cảm của anh dành cho em không phải là loại trước, mà là loại thứ hai thì sao?”
Đông Bối Bối sững sờ, mặt lộ vẻ không hiểu.
Cậu chầm chậm nhai nuốt táo, chớp chớp mắt, lộ vẻ mờ mịt: “Loại thứ hai à? Em không biết.”
Ánh mắt Tần Lĩnh như khóa Đông Bối Bối lại: “Sao lại không biết?”
Đông Bối Bối nói rất hiển nhiên: “Bởi vì lúc chúng ta kết hôn, thái độ của hai đứa mình đối với cuộc hôn nhân là giống nhau.”
Ngụ ý: Đã giống nhau thì em không thích anh, còn đang vun đắp tình cảm sau cưới cùng anh, còn anh sao lại thích em, lại còn là yêu?
Bụp – tim Tần Lĩnh lại trúng một nhát.
Tần Lĩnh lặng lẽ che tim, vẫn không từ bỏ, “Giả sử như bây giờ anh đã yêu em.”
Đông Bối Bối gặm táo, bình tĩnh nhìn lại Tần Lĩnh, vẫn là giọng điệu nói chuyện phiếm: “Đừng chứ.”
“Chẳng qua là vì còn trẻ nên thích chung đụng thôi.”
“Chúng ta một 28 một 33, hai bên cộng lại đủ một chân bước vào quan tài.”
“Vẫn là nên ổn định đi.”
Đông Bối Bối còn nói: “Em không muốn yêu, cũng không cần.

Cái em muốn là mối quan hệ ổn định, thành thục.”
Tim Tần Lĩnh cắm đầy dao, máu lênh láng trên đất, anh còn đang giãy dụa: “Anh đang hỏi thái độ của em.”
“Anh yêu em, em cũng sẽ từ chối anh à?”
Đông Bối Bối gặm táo phát ra tiếng giòn tan, âm thanh này rơi vào tai Tần Lĩnh giống như tiếng búa xét xử của thẩm phán, đập từng cái một vào tim anh.
“Sẽ từ chối.”
“Em không thích như vậy.”
“Rất không thích.”
“Anh đừng có mà thế, em sẽ giận.”
“Có thể còn ly hôn với anh nữa.”
Rõ rồi.
Tần Lĩnh, vừa về nhà một tiếng với vợ đã quay lại quán bar.
Anh không chỉ quay lại, sau khi ngồi xuống còn lấy rượu độ cao.
Sở Hoài Nghiêm quay qua: “Sao rồi?”
Tần Lĩnh không nói gì, sau khi bartender đẩy ly vang qua thì cầm lên, nghiêng ly qua chạm ly, sau đó ngửa đầu uống sạch một hơi.
?
Sở Hoài Nghiêm: “Ông sao vậy?”
Tần Lĩnh uống xong, cái ly trượt một đường theo lực trên quầy bar.
Anh nhìn về phía trước một cách vô cảm, toàn thân bốc hơi lạnh, nặng nề thốt lên một câu: “Tôi thất tình.”
“…”
Rêu: Sếp thất tình mà tui cừi như chó dị chời ((((((.

= tui có tội tui khum phải người, chương sau sếp nhõng nhẽo với vợ nhen ứ ứ, cái tiêu đề nó nhõng nhẽo hoi chứ cái ruột có nhõng hay không thì ko biết (((((.

=.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.