Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 3: Tui Chờ Kẹo Mừng Của Hai Người


Bạn đang đọc Nhóc Lười Kết Hôn – Chương 3: Tui Chờ Kẹo Mừng Của Hai Người


3.

Tui chờ kẹo mừng của hai người.

Khi bữa ăn bắt đầu được dọn ra, Tần Lĩnh nói về bản thân: “Hơn nửa tháng trước, tôi từng có một bạn trai sắp kết hôn.


Đông Bối Bối biết chuyện này, tối hôm qua vừa được biết qua lời của Mẫn Hằng.

Mẫn Hằng thì đào được từ Sở Hoài Nghiêm.

Nói rằng đối tượng xem mắt của cậu vừa chia tay một người bạn trai từ nửa tháng trước, lúc đó đang chuẩn bị kết hôn.

Đã đi đến mức bàn chuyện cưới hỏi còn có thể vỡ lở, chung quy cũng chỉ có một lý do — không bàn bạc được chuyện tiền bạc liên quan đến hôn nhân.

Ngài Tần trước mặt dường như cũng không ngại khi nhắc tới việc này, vừa ăn vừa chia sẻ với Đông Bối Bối:
“Tôi có hai ngôi nhà ở trung tâm thành phố, một căn rộng 120 mét vuông và một căn rộng 380 mét vuông.


“Tôi đề nghị trang trí căn 120 để kết hôn, đối phương không đồng ý, muốn căn 380 kia, nhưng bị tôi bác bỏ.


Đông Bối Bối gật đầu, kiên nhẫn lắng nghe.

Ngài Tần: “Tôi thật sự không hiểu, tại sao hai người lại cần phải ở rộng như vậy, xin đối phương cho tôi một lời giải thích hợp lý.


“Nếu có thể thuyết phục tôi, ở căn nhà kia cũng phải không được.


Nói đến đây, ngài Tần lộ vẻ mặt khó xử, “Nhưng đối phương không cho tôi biết lý do, chỉ hỏi có phải tôi không yêu vị ấy hay không.


Suýt chút Đông Bối Bối phải bật cười, may mà nhịn được, chỉ dám cười trong lòng.

“Sau đó thì sao?” Cậu hỏi.

Vẻ mặt ngài Tần nhạt nhẽo: “Tôi bảo vị ấy đừng cố tình gây sự.


Ngài Tần tiếp tục: “Còn một chuyện nữa, đối phương đòi tôi 30 triệu của hồi môn.


Ngài Tần: “Nếu người tôi thích là phụ nữ, cưới cũng là phụ nữ, tương lai cô ấy sẽ đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là nuôi nấng và dạy dỗ con cái, tôi sẵn lòng, cũng sẽ chủ động cung cấp 30 triệu.


“Nhưng rõ ràng cuộc sống hôn nhân trong tương lai của tôi không phải là vậy.


Đông Bối Bối đặt câu hỏi đúng lúc, nhẹ nhàng mở miệng: “Cuộc sống hôn nhân tương lai mà ngài Tần hình dung là thế nào?”
Tần Lĩnh nói thẳng thắn: “Tôn trọng lẫn nhau, tôi chủ ngoại, đối phương chủ nội, bao dung cho nhau, hiểu nhau, nhịp sống phù hợp với nhau.



Anh tạm dừng, “Từ từ vun đắp tình cảm trong cuộc sống.


Đông Bối Bối đang ăn, trong lòng thầm nhủ quá tốt rồi, cậu cũng nghĩ như vậy.

Cậu gật đầu, Tần Lĩnh nói tiếp: “Tôi từ chối yêu cầu 30 triệu của hồi môn, đối phương đề nghị chia tay, tôi đồng ý.


Đông Bối Bối suy nghĩ, nói theo quan điểm của mình: “Ngài Tần yên tâm, tôi không có yêu cầu của hồi môn.


Không cần thiết.

Đông Bối Bối nói tiếp: “Căn 380 mét vuông quá rộng, nếu như chỉ có hai người ở, căn 120 mét vuông cũng khá là lớn đó.


Có một điều cậu chưa nói.

Ở trung tâm thành phố cậu cũng có một căn nhà, 96 mét vuông, hai phòng, hai người ở ngược lại vừa đủ.

Tuy nhiên cậu cũng lường trước, một người đàn ông chủ ngoại sẽ không thích ở nhà của bạn đời, nên cậu không chủ động nói đến, dù sao nhà của hai bên cũng là tài sản riêng trước hôn nhân, không có gì để phải ngấp nghé.

Khi Đông Bối Bối nói căn 120 mét vuông hơi lớn, Tần Lĩnh ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cậu.

Anh thầm nghĩ, Sở Hoài Nghiêm nói không sai, quả thật rất mộc mạc kiên định.

Tần Lĩnh nhớ lúc liên lạc với nhau trên wechat, Đông Bối Bối đã nói rằng 50 ngàn là quá nhiều cho chi phí sinh hoạt.

Tần Lĩnh: “Vị lúc trước, ban đầu tôi đề nghị mỗi tháng đưa 20 ngàn, vị ấy còn chê ít.


Đông Bối Bối không có ý gièm pha người người cũ, cậu suy nghĩ rồi nói: “Mỗi người có một thái độ khác nhau về tiền sinh hoạt.


Đông Bối Bối: “Nói theo cách của tôi, nếu các khoản chi tiêu lớn không cần tôi gánh vác, thì 10 ngàn một tháng chắc chắn là đủ.


Tần Lĩnh sửa lại cho đúng: “Không phải tôi chỉ phụ trách những khoản chi tiêu lớn, mà là tất cả.


Bao gồm không giới hạn điện nước củi lửa, quan hệ cá nhân, chi tiêu ăn mặc! vân vân.

Đông Bối Bối thầm nghĩ, vậy tiền kia chẳng phải chỉ thuần túy là tiền tiêu vặt hay sao?
À đúng rồi, lúc trước ngài Tần nói là tiền tiêu vặt.

Chỉ là quan niệm về tiêu vặt giữa hai người khác nhau mà thôi.

Đông Bối Bối: “Vậy 10 ngàn đó là quá đủ.


Cậu kịp nói về bản thân: “Tôi ít bạn bè, mọi người tụ lại sẽ thay nhau đãi khách, tôi sống khép kín, không thích đi dạo phố lắm, ít mua đồ, những chỗ cần xài tiền cũng có hạn.



Tần Lĩnh phát hiện đối tượng xem mắt Sở Hoài Nghiêm giới thiệu cho anh quả thật rất thích hợp để sống cùng nhau.

Tần Lĩnh gật đầu, vẻ mặt nhìn Đông Bối Bối cũng mang theo tán thành, chờ Đông Bối Bối nói xong, Tần Lĩnh mới nói: “Nếu có thể tiến tới hôn nhân, *mỗi ngày sẽ đưa năm mươi ngàn, xài không hết thì để dành.

” (chỗ này là hằng ngày thật, 日常就给五万.

)
Đông Bối Bối không thích tranh luận với người khác, huống chi ngài Tần đây còn nói là “nếu”.

Được thôi, năm mươi thì năm mươi.

Đông Bối Bối gật đầu.

Sau đó hai người trò chuyện về công việc của nhau.

Tần Lĩnh cho biết anh làm giàu nhờ thiết kế, hiện công ty đang tham gia vào nhiều ngành, chủ yếu là bất động sản và trang trí.

Đông Bối Bối không biết nhiều về chuyện kinh doanh, cậu nói về công việc của mình: “Tôi làm việc ở Lục Nguyên.


Tần Lĩnh gật đầu, anh biết Lục Nguyên, một đơn vị bất động sản do doanh nghiệp nhà nước kiểm soát.

Đông Bối Bối: “Tôi đã vào biên chế, làm nghiệp vụ, nhưng tôi thường không có nhiều việc để làm, khá nhàn.


Nhắc đến công việc, cậu như nhớ đến điều gì, hơi ngập ngừng dừng lại: “Có chuyện này! “
Tần Lĩnh ra hiệu cậu cứ nói.

Đông Bối Bối: “Tôi không thích đơn vị hiện tại của mình lắm, nếu kết hôn, tôi sẽ thôi việc.


Tần Lĩnh gật đầu, nở nụ cười: “Vừa lúc đúng không, tôi cần người chủ nội.


Đông Bối Bối cũng cười, quả thật là vừa lúc.

Bữa cơm này diễn ra bình thản, nội dung trò chuyện liên quan mật thiết đến cuộc sống của đôi bên và kỳ vọng của nhau về cuộc hôn nhân trong tương lai.

Trò chuyện rồi mới thấy, hai người bọn họ như âm dương của hai cực, có độ lồi lõm, vừa vặn hợp nhau.

Nhịp điệu không khí trò chuyện cũng rất hợp nhau.

Tần Lĩnh rất hài lòng, Đông Bối Bối cũng vậy.

Vì vậy sau khi cả hai ăn xong, đơn giản ngồi lại với nhau uống trà tiêu thực, nói về những trải nghiệm gần đây, tiến thêm một bước hiểu tính cách tính tình của nhau.

Mãi đến hơn ba giờ chiều, trợ lý Lý tới nhắc Tần Lĩnh, nói lát nữa còn có cuộc họp.


Lúc này Tần Lĩnh mới nói với Đông Bối Bối: “Hôm nay trò chuyện rất vui.


Nói xong thì đứng dậy.

Đông Bối Bối biết cuộc gặp mặt hôm nay đến đây là kết thúc, cậu cũng đứng dậy theo.

Tần Lĩnh thấy mùa đông nhưng Đông Bối Bối lại không mặc áo khoác, anh đoán cậu lái xe đến, vì vậy đề nghị: “Cùng đi xuống đi.


Đông Bối Bối gật đầu, đi theo Tần Lĩnh ra ngoài: “Xe của tôi ở hầm 1.


Tần Lĩnh: “Tôi xuống lầu một.


Vào thang máy, Tần Lĩnh chặn cửa thang máy cho Đông Bối Bối, lịch sự để Đông Bối Bối vào trước, Đông Bối Bối khách sáo cảm ơn.

Khi đến tầng một, Tần Lĩnh không đi ra mà tiếp tục đưa Đông Bối Bối xuống hầm.

Đông Bối Bối đi ra thang máy: “Tạm biệt.


Tần Lĩnh nhìn theo cậu, gật đầu.

Cửa thang máy từ từ khép lại.

Khi cửa đóng hẳn, Lý Mông nói ngay: “Sếp Tần, anh với ngài Đông trò chuyện rất suôn sẻ nhỉ.


Tâm trạng Tần Lĩnh không tệ, bóng ma tâm lý do người trước mang đến cho anh gần như đã bị quét sạch hoàn toàn chỉ trong nửa ngày.

Anh nói với Lý Mông: “Sau này mỗi tuần để trống hai ngày rưỡi giúp tôi.


Anh muốn dùng bữa, tiếp xúc với đối tượng xem mắt này.

Lý Mông vui vẻ: “Được, để tôi sắp xếp.


Trên đường về, Đông Bối Bối ngân nga với dàn loa trên xe, còn cố ý gọi cho Mẫn Hằng nói cho cậu chàng biết, cậu đã trò chuyện rất vui vẻ với ngài Tần.

Mẫn Hằng hết hồn: “Ông biết anh ta là ai không?”
Đông Bối Bối không biết: “Hở?”
Mẫn Hằng: “Anh ta là daddy bên A của Lục Nguyên ông làm đó, sếp sòng của tập đoàn Lộc Sơn!”
“Lộc Sơn?”
Đông Bối Bối chỉ biết câm nín.

Nhưng cậu cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đông Bối Bối nói với Mẫn Hằng: “Nếu tớ thật sự có thể tiến đến hôn nhân với anh ấy, tớ với ảnh cũng chỉ là quan hệ bạn đời, Lộc Sơn là tài sản cá nhân của ảnh, không liên quan gì đến tớ hết.


Mẫn Hằng đã quá quen với cục lười Phật hệ Đông Bối Bối này rồi, giờ lại càng phỉ nhổ quan điểm coi tiền như cỏ rác của cậu.

“Giá trị bản thân của người ta tính bằng tiền tỉ đó được không, còn giàu hơn cả đồ ngốc Sở Hoài Nghiêm kia!”
Đông Bối Bối suy nghĩ, giàu à, cũng tốt lắm.

Điều này cho thấy một tháng năm mươi ngàn tiền tiêu vặt cũng không phải nói khoác, cũng sẽ không cho mấy tháng rồi ngừng.


Đông Bối Bối sửa lời: “Tốt quá.


Mẫn Hằng có thể nghe ra được bản chất của một tên lười Phật hệ từ trong hai chữ “Tốt quá”.

“Còn tốt quá á? Là quá tốt! Perfect! Hoàn mỹ! Wonderful! Bánh từ trên trời rơi xuống, ô kê?!”
Đông cục lười: “Ô kê, ô kê.


Mẫn Hằng thay đổi thái độ có lỗi với Đông Bối Bối lúc trước, đổi giọng: “Con rùa vàng này ông nhất định phải nắm lấy cho tui!”
Đông Bối Bối lái xe, giọng điệu thường thường, “Đừng nói người ta như vậy, ngài Tần là đối tượng xem mắt của tớ, tụi tớ chỉ cảm thấy đối phương khá tốt, có ý tiếp tục tiếp xúc với nhau mà thôi.


Mẫn Hằng: “Rồi rồi rồi, tiếp xúc, tiếp xúc nhiều vào, tui chờ ăn kẹo mừng của hai người.


Kết quả vào ngày thứ hai đầu tuần, Đông Bối Bối nhận được kẹo mừng của người khác.

Tiêu Dung.

Văn phòng như vỡ tung, tốt xấu gì bình thường còn biết kiềm chế, len lén hít drama, sáng nay ai ai cũng bàn tán xôn xao.

Hóa ra Tiêu Dung đính hôn với sếp Trọng!
Nhà Tiêu Dung có quan hệ khá cứng, giám đốc tập đoàn của trụ sở chính là thân thích của anh ta, sếp Trọng lại trẻ tuổi đầy triển vọng, hai người không chỉ mắt đi mày lại trong công ty mà còn liên lạc riêng với nhau, bây giờ đã đi thẳng đến chuyện cưới gả.

Tiệc đính hôn là vào tháng tới.

Khi Đông Bối Bối cầm kẹo mừng thở phào cả ra, cảm thấy thế này thật sự rất tốt.

Chỉ mong sau khi sếp Trọng có vợ sẽ kiềm chế bản thân lại một chút, đừng không có việc gì gọi một mình cậu vào văn phòng.

Hiển nhiên Tiêu Dung cũng nghĩ vậy.

Lần phát kẹo đầu tiên Đông Bối Bối còn chưa đến, cố ý đến phát lần hai.

Còn tự tay đưa hai hộp kẹo cho Đông Bối Bối, nói nói cười cười: “Tiểu Đông, có tình yêu tình báo gì chưa, nếu chưa có để tôi giới thiệu cho.


Đông Bối Bối nhận kẹo, mỉm cười nhưng không trả lời.

— Cậu không bao giờ nói về cuộc sống riêng của mình trong văn phòng, không muốn cuộc sống của mình trở thành câu chuyện phiếm để mọi người trong văn phòng bàn tán.

Tiêu Dung thấy cậu không lên tiếng, liếc mắt nhìn, trước khi đi còn cố ý nói trước mặt mọi người: “Nếu không có thì cũng nên yêu đi, đừng nhìn chằm chằm vào đàn ông của người khác! “
Đông Bối Bối nhìn về phía sau Tiêu Dung, chợt lên tiếng: “Sếp Chúc.


Tiêu Dung giật mình, vội vàng ngậm miệng lại, xoay người, nhưng sau lưng làm gì có sếp Chúc nào, chỉ có Đông Bối Bối cố ý ngắt lời anh ta.

Tiêu Dung quay lại, giận dữ: “Anh!”
Đông Bối Bối ngồi xuống, bình tĩnh đọc bài báo liên quan đến công ty.

Nhân duyên của cậu ở đơn vị không tệ, nhưng cương thì cho đi bác sĩ cường, cậu có biên chế.

Nói xàm nói xí, cậu ngắt lời Tiêu Dung đó thì đã sao.

Cho dù hôm nay người cậu ngắt lời là sếp Chúc, sếp Chúc cũng không có quyền đuổi cậu.

Xía ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.