Bạn đang đọc Nhóc Lười Kết Hôn – Chương 23: Cậu Có Biết Ngọc Trai Không
23.
Cậu có biết ngọc trai không.
Đáng tiếc ngoài hai nụ hôn ở bữa tiệc ra, về nhà hai người không còn được hôn nữa —
Đêm hôm đó Đông Bối Bối sốt đến 40 độ, uống thuốc giảm sốt xong cậu đổ mồ hôi suốt cả tiếng, cuối cùng mới chịu hạ nhiệt, nhưng lại bắt đầu cảm, nhảy mũi, chảy mũi, nghẹt mũi.
Đông Bối Bối bịt mũi, lúc nói chuyện cũng đầy giọng mũi, cậu hỏi Tần Lĩnh: “Đừng bảo là mấy ngày nay anh lây cho em đó nha.”
Lúc trước cậu còn nghĩ, Tần Lĩnh bị cảm, cậu lại còn hôn hôn thơm thơm với Tần Lĩnh, không biết có bị lây hay không.
Hai ngày đầu còn ổn, cậu còn ôm tâm lý may mắn, giờ thì hay rồi.
Đông Bối Bối nằm trên giường, giọng nheo nhéo thì thào: “Anh xã ơi, em chóng mặt.”
Lần này làm Tần Lĩnh đau lòng thôi rồi.
Anh hỏi Đông Bối Bối: “Ngồi dậy được không? Anh dẫn em đi bệnh viện.”
Đông Bối Bối lắc đầu: “Không đi đâu,” Cậu rúc mình vào trong chăn, cuộn lại, bịt mũi, nói chuyện cũng toàn là giọng mũi, “Uống thuốc rồi ngủ một giấc là được.”
Cho nên lần này đổi thành Tần Lĩnh nấu cháo.
Nhưng quả thật Tần Lĩnh không rảnh, anh rất nhiều việc, công ty còn có một đống việc phải làm.
Thế là anh dứt khoát cho Lý Mông mang tất cả văn kiện về nhà, SOHO.
(Small office home office)
Nhân viên trong công ty sốc toàn tập.
Phải biết là một năm 365 ngày, ngày nào sếp Tần cũng có thể ngủ lại công ty — trong văn phòng của anh còn có một phòng ngủ nhỏ.
Loại người cuồng làm việc này vậy mà chuyển công việc của mình về nhà để SOHO?
Trong nhà có thứ gì làm anh mê muội không ra khỏi cửa hả?
Các group lớn nhỏ trong công ty tít tít từ sáng đến chiều —-
[Còn phải hỏi, trong nhà có vợ đẹp chứ sao!]
[Thôi đừng nói, chàng vợ kia của sếp Tần rất là đẹp, da dẻ trắng trẻo, một người con gái ngày ngày dùng Lamer để dưỡng như tui còn phải mặc cảm.]
[Không phải chứ? Thật sự là vì vợ hả?]
[Sếp Tần còn có thiết lập yêu vợ á?]
[Sao lại không có được, tại sao lại không lập được?]
[Chuẩn cho mấy người show ân ái trong bầy chó FA này đấy! Gâu!]
[Mấy người nắm trọng điểm dùm được không? Sếp Tần SOHO, trọng điểm là sếp Tần và SOHO? Lý do cụ thể làm cho sếp Tần phải SOHO!]
[Đúng!]
[Mà vợ ảnh như thế, gương mặt đó, khí chất đó, dáng người đó, là gay thì không thể không yêu?]
[Chủ tịch giá trăm triệu cuồng làm việc vì yêu mà ở nhà SOHO, má tui hỏi vì sao tui vừa quỳ vừa nhiễu nước miếng.]
[Mlem mlem mlem!]
Lại nhìn Lý Mông đi lên đi xuống, ra ra vào vào văn phòng của sếp để gửi tài liệu cho sếp —
[Hâm mộ trợ lý Lý quá, có thể mlem tại hiện trường.]
[Lý Mông cái gì cũng tốt, chỉ là miệng quá chặt.
Mấy người nói xem cái chuyện mlem CP này có gì mà không thể chia sẻ, chẳng lẽ chúng ta còn có thể vì sếp Tần quá yêu vợ mà đâm đơn xin nghỉ tập thể hả.]
Ở nhà, sau khi Tần Lĩnh nấu cháo xong, cách mỗi một tiếng anh lại vào phòng ngủ xem sao.
Đông Bối Bối ngủ, ngủ, ngủ, ngủ, lăn qua bên trái nghiêng người ngủ, lăn qua bên phải nghiêng người ngủ, nằm sấp ngủ, nằm ngang ngủ, ngủ đủ kiểu.
Ngủ đủ tư thế, Tần Lĩnh nhìn đến dở khóc dở cười.
Cũng là lần đầu tiên anh biết có người có thể ngủ một giấc hơn mười tiếng.
Khi Đông Bối Bối tỉnh dậy cũng đã là chín giờ tối.
Cậu ngủ lâu thế này cũng đã sớm hạ sốt, khí sắc cũng đã tốt hơn, nhưng vẫn mệt mệt dựa vào đầu giường, mặc đồ, cầm muỗng cũng không có sức.
Tần Lĩnh nhìn thấy, anh đơn giản lấy muỗng trong tay cậu, tự mình đút từng muỗng một.
Đông Bối Bối cũng ngoan ngoãn tiếp nhận, cậu dựa vào giường, nheo mắt, ăn từng muỗng từng muỗng như mèo con.
Ăn cháo xong mới chịu động đậy — cậu vươn lưỡi liếm vệt cháo còn đọng trên môi, ợ nhẹ một cái, nhỏ giọng: “Ngon quá.”
Tần Lĩnh nghe cậu thì thầm cũng hạ giọng theo, dịu dàng hỏi: “Muốn đứng dậy hay muốn ngủ tiếp? Có sức không? Muốn tắm không?”
Vẻ mặt Đông Bối Bối buồn ngủ, lắc đầu: “Em còn muốn ngủ.”
“Ngủ đi.”
Tối đó, Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối ngủ, nửa đêm Đông Bối Bối lại phát sốt một lần, anh cảm nhận được nên tỉnh lại ngay lập tức, xuống giường rót nước đút thuốc cho Đông Bối Bối, còn vắt khăn lau trán, lau cổ và mồ hôi ướt đẫm sau lưng cho cậu.
Qua hôm sau, cuối cùng Đông Bối Bối cũng hạ sốt, có thể xuống giường.
Khi cậu ra khỏi phòng ngủ, thấy khắp sô pha trong phòng khách chất đầy tài liệu, suýt chút nữa cậu tưởng mình đi nhầm nhà.
Nhìn lại lần nữa, trên bàn trà có sổ ghi chép, tai nghe bluetooth vứt bên cạnh cuốn sổ, và từng chồng từng chồng giấy tờ.
Đông Bối Bối há hốc mồm, ngạc nhiên hỏi Tần Lĩnh: “Hai ngày nay anh không đi làm hả?”
Tần Lĩnh bưng cháo từ trong bếp ra: “Em bị bệnh, anh lo.”
Đáy lòng của Đông Bối Bối ấm áp, còn ấm hơn cả cháo Tần Lĩnh mang cho cậu.
Đông Bối Bối húp cháo, Tần Lĩnh ngồi đối diện xem giấy tờ của mình.
Đông Bối Bối ăn xong, để muỗng xuống, khoanh hai tay lên bàn, lẳng lặng nhìn Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh xem văn kiện, ngước mắt lên, nhìn thấy Đông Bối Bối vẫn luôn nhìn mình, “Sao vậy?”
“Chồng ơi,” Đông Bối Bối nói chuyện vẫn còn giọng mũi, mềm mềm, giống như đang nũng nịu, và cũng đúng là đang nũng nịu, “Anh có thể ôm em được không?”
Tần Lĩnh nhướng mày, là đàn ông thì kiểu này ai cũng mê — anh vòng qua bàn, đi đến chỗ của Đông Bối Bối, Đông Bối Bối ôm eo anh, áp mặt vào người anh.
Tần Lĩnh ôm vai cậu, vuốt ve mái tóc ngắn mềm mềm.
Buổi chiều, Tần Lĩnh làm việc trong phòng khách, Đông Bối Bối an tĩnh ở bên cạnh anh như một bé mèo con — có lúc dựa vào anh, có lúc nằm trên sô pha, có lúc ghé lên bàn trà, có lúc lại nằm lên ghế lười.
Dường như Đông Bối Bối có vô số tư thế thoải mái để yên tĩnh chờ đợi, vừa dễ chịu vừa thích ý, làm cho một người cuồng công việc như Tần Lĩnh cũng muốn nghỉ ngơi.
Cuối cùng Tần Lĩnh cũng biết Đông Bối Bối nói mình thích ở trong nhà không phải là khiêm tốn, vì cậu thật sự là như thế, chỉ việc ru rú thôi cũng có kinh nghiệm phong phú, còn rất đương nhiên, vui vẻ nhàn nhã.
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối, thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ, cứ nhàn rỗi thế này không cảm thấy chán ư?
Nhìn thấy Đông Bối Bối không có chút nào là chán, còn chờ đợi anh rất thoải mái rất an tâm, Tần Lĩnh cảm thấy nghi vấn của mình cực kỳ dư thừa, anh cũng muốn được nhàn theo.
Đáng tiếc trợ lý Lý cứ 5 phút lại nhắn một tin, 20 phút gọi một cuộc video.
Cho dù Tần Lĩnh có lòng thì cũng thật sự không có thời gian.
Anh không biết, bạn đời bên cạnh mình ngồi trên ghế lười đang dùng điện thoại search:
[Hôn khi bị cảm có lây bệnh không.]
Kết quả tìm kiếm: [Có.]
Đông Bối Bối:…
Hay quá.
Nhưng mè sau khi bé lười được măm món mặn, thì có chút được ăn rồi thèm á.
Cậu biết bị cảm dễ lây mà.
Không được hun thì không hun.
Nhưng mà sáp lại dê dê một miếng thì….
Mặc dù có hơi mắc cỡ, nhưng lúc đi ngủ, Đông Bối Bối vẫn chủ động lăn vào trong lòng của Tần Lĩnh.
Dưới chăn, Tần Lĩnh ôm lấy cậu: “Hửm?”
Đông Bối Bối khoác tay lên vòng eo chắc nịt của Tần Lĩnh, cảm nhận cơ bắp da dẻ rắn chắc.
Khi Tần Lĩnh nhận ra cậu đang làm gì thì im lặng nở nụ cười, anh rủ mắt, nhìn người trong lòng, đưa mắt hỏi thăm: Bệnh rồi còn không chịu yên?
Ánh mắt và vẻ mặt của Đông Bối Bối mềm mại, còn chu chu môi: Anh xã ơi ~~
Thế là Tần Lĩnh để mặc cái tay kia muốn làm gì thì làm.
Ngày hôm đó, U Lam đích thân gọi điện cho Đông Bối Bối, mời chồng chồng bọn họ đến nhà làm khách.
Đông Bối Bối: “Gần đây con bị cảm, sợ lây cho cô.”
Tần Lĩnh: “Cảm thì sợ gì, dù sao thì nhà mình dùng bữa chia thành từng phần riêng, gặp mặt nói chuyện cũng không cần sợ.
Đến đi.”
Vì vậy Đông Bối Bối đi cùng Tần Lĩnh.
Đến làm khách mà đến tay không cũng không tốt, nhưng muốn mang thứ gì đó cho cô Miêu có gu nghệ thuật siêu quần thì quả thật là một nan đề —
Thứ thương mại, chỉ sợ cô Miêu chướng mắt; tác phẩm nghệ thuật, nhất thời cũng không biết tìm ở đâu.
Đông Bối Bối suy nghĩ, rút bảng vẽ và giấy phác thảo từ tủ trong phòng ngủ hai ra.
Thế là trên đường đi, Tần Lĩnh lái xe, Đông Bối Bối ngồi ở ghế phụ vẽ tranh.
Chờ khi đến nhà U Lam, Đông Bối Bối cũng vừa vẽ xong —vẽ chân dung của cô Miêu.
Tần Lĩnh kinh ngạc: “Em còn biết vẽ?”
Đông Bối Bối nở nụ cười: “Không học chuyên nghiệp, là mẹ em dạy.”
Tần Lĩnh không hiểu hội họa, nhưng anh có thể thấy người phụ nữ Đông Bối Bối vẽ trên giấy giống hệt như cô Miêu.
Tần Lĩnh khen: “Vẽ rất giống.”
Đông Bối Bối nhìn tranh, rút giấy ra khỏi thanh nẹp, “Giống là được rồi.”
Khi bức chân dung được đưa cho U Lam, U Lam mừng rỡ không thôi: “Vẽ đẹp quá!”
Đông Bối Bối dùng cách thức các nhà nghệ thuật thích để giao tiếp với U Lam, hỏi ngay: “Thích không ạ?”
U Lam cười đến không khép miệng được: “Thích, rất thích!”
Cô còn nói: “Trước kia mẹ của con cũng thường vẽ cho cô, qua nhiều năm thế rồi, bây giờ biến thành con vẽ chân dung cho cô.”
U Lam rất thích Đông Bối Bối, ngay cả thái độ đối với Tần Lĩnh cũng nhiệt tình hơn: “Sếp Tần, nào, ngồi đi.”
Rồi hàn huyên vài câu công việc với Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này mới biết tại sao Tần Lĩnh lại muốn thông mối quan hệ với U Lam bên này —
Hóa ra đối tác lập nghiệp với Tần Lĩnh ngày trước đã mua nhanh một khu đất ở tỉnh khác, nhưng do một số thủ tục nên khu đất này chưa hoàn thành.
Lúc tết Tần Lĩnh đi công tác là để xử lý mảnh đất kia, cũng may quá trình thủ tục cuối cùng cũng xong, dưới tình huống không thay đổi tính chất, chuẩn bị xây một công trình nghệ thuật phúc lợi công cộng trên mảnh đất đó.
Loại kiến trúc này ngoài quy trình xin phép xây dựng thông thường ra, còn cần các văn bản phối hợp của bộ môn nghệ thuật liên quan.
Mà gia đình của U Lam là làm về cái này.
Đông Bối Bối không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng thấy U Lam và Tần Lĩnh trò chuyện vui vẻ với nhau, cậu thầm nghĩ vấn đề của Tần Lĩnh hẳn đã được giải quyết.
Ăn cơm xong, U Lam dẫn Đông Bối Bối và Tần Lĩnh đi thưởng thức một tác phẩm gần đây cô mới mua.
Tần Lĩnh không hiểu, sợ ngôn từ không ưu nhã của mình làm mất hứng thú của U Lam, nên anh chủ động ngậm miệng lại.
Còn Đông Bối Bối và U Lam lại trò chuyện rất hòa hợp với nhau —Đông Bối Bối biết đánh giá tranh, có tiếng nói chung, thậm chí còn hiểu rõ về nền nghệ thuật liên quan và đặc điểm của thời đại, U Lam nói 123, cậu có thể nói tiếp 456, U Lam nói về trường phái cô thích, cậu cũng có thể nói ra phong cách cậu ưng.
U Lam tự hỏi làm thế nào mà Đông Bối Bối lại biết nhiều như vậy.
Đông Bối Bối cười: “Một số là mẹ dạy con lúc còn sống, một số là con đọc sách và xem triển lãm.”
U Lam mừng rỡ không thôi, hỏi Đông Bối Bối: “Con còn biết gì nữa?”
Đông Bối Bối cười: “Tài nấu nướng của con cũng giỏi ạ.”
U Lam ôm vai Đông Bối Bối, vẻ yêu thích hiện rõ trên mặt.
Cả hai lại nhanh chóng trò chuyện về nghệ thuật —
U Lam: “Nhưng cô vẫn thích trường phái Fauvism hơn, cường điệu, mạnh mẽ, tàn bạo và đầy đam mê.”
Đông Bối Bối: “Vậy thì cô hẳn nên thích chủ nghĩa Dada, chống thực tế, cách thể hiện cũng rộng lớn hơn.”
U Lam: “Đúng vậy, bức tranh nổi tiếng mà cô vẽ còn được ông xã nhà con đặt tên là Hamburger.”
Đông Bối Bối cười: “Cái gọi là nghệ thuật, là dùng cho những người khác nhau thưởng thức ra thẩm mỹ khác nhau.
Nếu mọi người nhìn một bức tranh và đều cảm nhận được chung một nội dung, vậy thì còn ích lợi gì.”
U Lam cười nói theo: “Mặc dù những lời này của con là nói giúp ông xã, nhưng cô rất thích.”
“Quả thật, một ngàn người thì trong mắt họ cũng có một ngàn bức tranh.”
“Hamburger thì Hamburger, dù sao vẫn tốt hơn là cô vẽ một cái hamburger, rồi người khác cố tình thổi phồng nghệ thuật để khoe khoang với cô.”
Đông Bối Bối nói theo: “Dù cho nữ sĩ U Lam có vẽ hamburger, thì đó cũng là một chiếc bánh hamburger có cấp bậc nghệ thuật độc đáo.”
“Giống như những bông hoa hướng dương của Van Gogh, có thể lưu truyền qua nhiều thời đại để các thế hệ mai sau đánh giá.”
U Lam buồn cười: “Cái miệng này thật là.”
…
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối đang chậm rãi nói chuyện với U Lam, bị sự tự tin và nụ cười trên mặt cậu thu hút, nhìn một lúc, nhìn đến xuất thần.
Chờ khi anh phản ứng lại, vừa ngước mắt lên, U Lam đã mỉm cười nhìn anh chăm chú, trong mắt là sự hiểu rõ của người đứng ngoài quan sát.
Tần Lĩnh thu hồi tầm mắt, anh hơi không biết làm sao, chợt như có ảo giác bị nhìn thấu hết thảy.
Nhưng trên mặt anh thì có gì để mà nhìn thấu, anh cũng không để ý tới.
Lúc uống trà chiều, thừa dịp Đông Bối Bối đi toilet, U Lam nói với Tần Lĩnh: “Cậu có biết ngọc trai không, ngọc trai hình thành khi có một vật thể bên ngoài xâm nhập vào bên trong cơ thể của con trai, vật thể được phủ lên một lớp xà cừ, môi trường để phát triển thật sự không tốt, xung quanh có đủ loại cát đá tạp vật.”
“Nhưng khi cạy mở con trai ra, lấy ngọc từ thịt của nó, lúc đó hạt ngọc đó sẽ có sự lấp lánh tự nhiên.”
U Lam nói ẩn ý.
Cô nghĩ, Tần Lĩnh nhất định sẽ hiểu.
U Lam như đang nghĩ về một điều tốt đẹp nào đó, cô nở nụ cười trên môi và nói tiếp: “Bối Bối lớn lên rất ngoan, hiền lành, có học, có phẩm vị, tôi nghĩ mẹ của thằng bé đã bỏ ra rất nhiều tâm sức để nuôi nấng nó.”
Tần Lĩnh lắng nghe, không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu.
Trên đường về, vẫn là Tần Lĩnh lái xe, Đông Bối Bối vẽ tranh.
Lần này Đông Bối Bối vẽ Tần Lĩnh.
Vẽ Tần Lĩnh lúc làm việc, nghiêm túc, im lặng và quyến rũ.
Khi xe ngừng lại, Đông Bối Bối lật bức tranh qua, cho Tần Lĩnh xem thành quả của mình.
“Thế nào?” Đông Bối Bối nở nụ cười nhẹ trên môi, cằm hơi nâng lên, dáng vẻ chờ được khen ngợi, mặt mày giãn ra tràn đầy tự tin.
Tần Lĩnh không nói gì chỉ cởi dây an toàn, anh nhìn bức tranh, đè bức tranh xuống, rồi rướn người qua tay vịn, hôn Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối: “Ưm!”
Tần Lĩnh hôn cậu, vẻ mặt anh dần trở nên say đắm, vừa hôn vừa nói: “Em còn những điều gì mà anh không biết nữa?”
Đông Bối Bối vừa ưm ưm vừa nhắc anh: “Em cảm…!ưm, em bị cảm!”
Còn khuya Tần Lĩnh mới quan tâm cảm hay không cảm, anh chỉ muốn hôn Đông Bối Bối.
Không phải là cảm xúc của một người đàn ông với một người đàn ông khác.
Mà là —-
Không kìm chế được, khó kìm lòng nổi.
Rêu: Mấy chỗ nghệ thựt bồ nào có hứng thú thì tự gu gồ nhen ???? hu, tui lười chú thích quá.
.