Bạn đang đọc Nhóc Lười Kết Hôn – Chương 21: Đông Bối Bối Nhắm Mắt Lại
21.
Đông Bối Bối nhắm mắt lại.
Trong bữa tiệc trưa, ghế chính trống không, Đông Nhị Hi ngồi ở ghế bên cạnh, Đông Bối Bối ngồi bên trái Đông Nhị Hi, bên cạnh là Tần Lĩnh.
Trên bàn có đủ nam nữ già trẻ, mọi người không trò chuyện công việc tiếp nữa mà nói đến hôn sự của Tần Lĩnh và Đông Bối Bối.
Sau khi biết Tần Lĩnh và Đông Bối Bối vừa lãnh giấy kết hôn không lâu, gần đây đang chuẩn bị nhà mới cưới, hiện tại không có kế hoạch tổ chức hôn lễ, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười —
“Không tổ chức hôn lễ à? Hôn lễ vẫn phải tổ chức chứ đúng không?”
“Nhà thì vẫn được, nhưng diện tích có hơi nhỏ, không rộng lắm.”
“Có phải vẫn nên làm chút thủ tục kết hôn không.”
“Bối Bối từ chức? Có muốn về làm cho công ty nhà không?”
…
Thừa dịp mọi người tán gẫu chuyện khác, Đông Bối Bối gắp đồ ăn cho Tần Lĩnh, sát lại che miệng nói nhỏ: “Cứ kệ bọn họ nói, chúng ta nghe là được, dù sao lần sau về đây cũng phải chờ đến Thanh minh.”
“Anh có thấy ồn không? Có thấy phiền không?”
Tần Lĩnh nhỏ giọng đáp lời: “Không ồn, rất vui.”
Anh còn nói: “Em về quê cùng tôi một chuyến sẽ biết, dưới quê còn ồn hơn, nhiều người, còn toàn nói tiếng địa phương, tôi nghe đến chóng cả mặt.”
Đông Bối Bối mỉm cười: “Vậy lần sau em về cùng anh để mở mang tầm mắt.”
Tần Lĩnh: “Được.” Anh cũng gắp thức ăn cho Đông Bối Bối.
Đông Nhị Hi nhìn thấy, mọi người trên bàn nhìn thấy, ai cũng cho rằng hai người này đã quen biết nhau lâu, hiểu nhau, có đủ đầy tình cảm rồi mới tiến đến hôn nhân, chứ không ai có thể ngờ rằng hai người là hôn nhân chớp nhoáng, còn cưới thử một năm.
Sau bữa ăn, Đông Nhị Hi gọi một mình Đông Bối Bối vào phòng làm việc, lần này vẻ mặt của cô dịu đi không ít.
Đông Nhị Hi: “Chỉ lãnh giấy không thì hơi đơn giản.”
Đông Bối Bối nói rõ thái độ của mình ngay lập tức: “Con muốn đơn giản.”
Đông Nhị Hi gật đầu, không nói gì, dù sao trong mắt cô cuộc hôn này là rất tốt, cô rất hài lòng, khi nhìn đương nhiên cũng mang theo kính lọc — không làm thì không làm, không làm cũng tốt, khiêm tốn.
Nhưng mà có chút —
Đông Nhị Hi: “Tốt xấu gì con cũng là người nhà họ Đông, với một người chồng thế này, chúng ta thật sự không thể để con ăn không dùng không ở không của Lộc Sơn.”
Đông Nhị Hi: “Hôm nay con về trước đi, dì và hai cậu của con sẽ thương lượng lại, xem cho con vài thứ để phòng thân.”
Đông Bối Bối không nói rằng cậu không cần.
Cậu cần.
Không có chí hướng chứ đâu có ngốc.
Chỉ là —
Đông Bối Bối: “Đừng đưa tiền mặt, đưa cái gì có thể tăng giá trị tài sản á.”
“Biết rồi!”
Về phương diện này, Đông Nhị Hi quả thật rất bội phục Đông Bối Bối: Trong đám con cháu, nếu nói ai là người ít lý tưởng nhất trong sự nghiệp thì đó nhất định là Đông Bối Bối đi thi biên chế.
Nhưng cũng chỉ có Đông Bối Bối là sống tốt nhất, cuối cùng còn tìm được một người chồng tốt.
Đông Nhị Hi cũng không biết nên nói cậu tốt số hay là giỏi.
Có lẽ là cả hai.
Đông Nhị Hi thầm nghĩ: Chị, nhìn con trai của chị nè, giỏi hơn chị lúc trước nhiều, nhất là ở phương diện tìm chồng.
Chị trên trời có linh thiên cũng có thể an tâm.
—
Sau bữa trưa, thân thích đều đi hết.
Cả tòa nhà bỗng trở nên vắng lặng.
Đông Bối Bối bước xuống cầu thang, Tần Lĩnh đang lặng lẽ đứng ở chỗ ngoặt, lẳng lặng nhìn bức chân dung gia tộc khổng lồ treo trên tường — trên hình có Đông Bối Bối, đứng ở giữa là một người phụ nữ có khuôn mặt xa lạ, trông có mấy phần giống Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối thấy anh đang nhìn hình, cậu đi xuống lầu nói: “Chụp hồi năm ngoái.”
Lúc ấy bà ngoại đã mất, ông ngoại cũng vào viện dưỡng lão.
Đôi vợ chồng già trong ảnh chụp là được ghép vào.
Cùng được ghép còn có người mẹ đã qua đời của cậu.
Mà nhà họ Đông vẫn luôn tin rằng “Nhân khẩu thịnh vượng” mới có thể “Tụ tài gặp lộc”, cho nên cứ hai năm cả nhà sẽ chụp chung một bức ảnh thế này.
Tần Lĩnh thu mắt, hỏi đùa: “Bây giờ có thêm con rể, có phải hôm nào sẽ chụp lại không.”
Đông Bối Bối đến gần: “Dám lắm.”
Đứng trước bức ảnh gia đình.
Hai người lẳng lặng đứng nhìn ảnh một lúc.
Đông Bối Bối nhìn chăm chú lên ảnh chụp, hỏi Tần Lĩnh: “Khi biết em là người nhà họ Đông, anh có thấy ngoài ý muốn không?”
— trước khi kết hôn, Tần Lĩnh đã “điều tra” cậu, hiển nhiên là không phải không biết gì về cậu.
Tần Lĩnh nghiêng đầu nhìn Đông Bối Bối: “Có chút.”
Đông Bối Bối nhún vai, sau đó quay đầu nhìn lại: “Chẳng qua quan hệ của em với nhà họ Đông cũng chỉ có chút quan hệ huyết thống này thôi.”
Đông Bối Bối tiếp tục nhìn ảnh, lần đầu tiên cậu chủ động trò chuyện về gốc gác của mình: “Lúc trẻ mẹ em bỏ trốn với cha em, rời khỏi nhà rồi thì ông bà ngoại giận, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ em, nhiều năm sau đó cũng không liên lạc.”
Đông Bối Bối nhìn người phụ nữ trên ảnh với vẻ dịu dàng: “Mãi đến khi em tốt nghiệp đại học, sức khỏe mẹ em không tốt, hai bên mới qua lại lần nữa.”
Tần Lĩnh yên lặng lắng nghe, quay đầu nhìn Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối thu mắt, nhìn anh rồi cười: “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Mặc dù em chỉ qua lại với bên này vào ngày lễ ngày tết, nhưng hoàn cảnh của em ở đây quả thật không tốt lắm.
Hôm nay có anh, thật sự tốt hơn rất nhiều, em cũng cảm thấy thoải mái hơn.”
Tần Lĩnh lại nói: “Nhưng em không có nói với tôi.”
Đông Bối Bối: Hở.
Tần Lĩnh: “Là bạn của em gọi điện cho Sở Hoài Nghiêm, Sở Hoài Nghiêm nói lại với tôi, tôi mới biết.”
À ~
Đông Bối Bối: Hóa ra là Mẫn Hằng.
Tần Lĩnh hỏi: “Nếu như hôm nay tôi không đến, em định giống như ngày trước chịu đựng một mình hay sao?”
Vẻ mặt của Đông Bối Bối vẫn giống như thường lệ: “Không tính là chịu đựng mà, chỉ là chịu một chút.”
Cậu suy nghĩ rồi nói: “Quả thật mọi người không thích em lắm, nhưng còn chưa đến mức ức hiếp.”
Tần Lĩnh nhướng mày: “Còn chưa đến mức?”
Đông Bối Bối: “Ý em là tuy hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng cũng không tệ như anh nghĩ.”
“Là không có cảm giác tồn tại.”
Tần Lĩnh không biết Đông Bối Bối điều chỉnh tâm tình của mình thế nào, nhưng anh biết rất rõ, trong một tập thể, người có ít cảm giác tồn tại nhất, nhất định sẽ có một ngày không thoải mái, đặc biệt là khi tất cả mọi người cùng có mặt.
Tết Nguyên tiêu, ăn chè trôi nước, chè thì ngọt, Tần Lĩnh hy vọng tâm tình của bạn đời của anh cũng có thể ngọt ngào.
Vì thế anh nói với Đông Bối Bối: “Lần sau em về phải nói với tôi, tôi đi cùng em.”
Sắc mặt của Đông Bối Bối nhẹ nhàng thoải mái: “Được ạ.”
—
Lúc rời đi, Tần Lĩnh không ngồi xe của mình mà ngồi trên chiếc xe sang tay màu xanh của Đông Bối Bối, còn ngồi ở ghế lái.
Tần Lĩnh lái xe này, tài xế của anh lái chiếc Maybach, đi theo sau mông chiếc xe nhỏ màu xanh.
Mọi người nhìn theo: Địa vị trong nhà này của Bối Bối ổn áp ghê.
Người khác là lấy gà theo gà, đến lượt cậu thì đến chiếc xe nát cũng được chồng ngồi cùng.
Chẳng những ngồi, mà còn làm tài xế.
Người nhà họ Đông nhìn thấy, lần này không còn dám coi thường Đông Bối Bối nữa.
Xe chạy được ba mét, Đông Tiểu Truyện chạy theo đằng theo gõ gõ cửa sổ.
Tần Lĩnh dừng xe, Đông Bối Bối quay lại nhìn, Đông Bối Bối kéo cửa ra, chui vào trong xe, “Hi~!”
Tần Lĩnh lên số lần nữa, Đông Bối Bối tự hỏi Đông Tiểu Truyện vào bằng cách nào.
Đông Bối Bối hỏi Đông Tiểu Truyện: “Em muốn đến chỗ anh à?”
Đông Tiểu Truyện sang sảng: “Không, em hẹn bạn học chơi bóng, vừa hay đi ké xe của hai người.”
Đông Tiểu Truyện chồm lên giữa hai ghế trước, nhìn Tần Lĩnh đang lái xe, lại nhìn Đông Bối Bối ngồi ở ghế phụ.
Nhìn một lúc, Đông Tiểu Truyện gào lên với Tần Lĩnh: “Anh kết hôn với anh của em thật hả?”
Tần Lĩnh xem Đông Tiểu Truyện như con, đáp: “Muốn xem giấy kết hôn không?”
Đông Tiểu Truyện: “Xem chứ, đương nhiên phải xem.”
Tần Lĩnh: “Lần sau để anh của em cho em xem.”
Đông Tiểu Truyện: “Nhất định.”
Đông Tiểu Truyện lại bắt đầu nhìn Tần Lĩnh chằm chằm.
Tần Lĩnh lái xe, không nhìn lại, thoải mái hỏi; “Muốn nói gì?”
Đông Tiểu Truyện: “Anh quen anh của em bao lâu rồi? Sao em chưa từng nghe anh em nhắc biết sếp Tần của Lộc Sơn chứ?”
Đông Tiểu Truyện nhanh nhảu nói chuyện cũng nhanh nhảu: “Đìu mé, đừng bảo hai người kết hôn chớp nhoáng nha?!”
“Tiểu Truyện.” Có chuyện gì thì hỏi cậu, đừng làm như vậy.
Đông Bối Bối gọi một tiếng.
Tần Lĩnh: “Không sao.”
Sau đó anh trả lời vấn đề của nhóc tỳ: “Quen chưa đầy hai tháng, quả thật là giống như em nói, kết hôn chớp nhoáng.”
Đông Tiểu Truyện đìu mé liên hồi.
Có lẽ bọn trẻ nghĩ rằng hôn nhân chớp nhoáng là rất ngầu, Đông Tiểu Truyện bật ngón cái lên.
Bật ngón cái xong, Đông Tiểu Truyện lại nhiều chuyện với Tần Lĩnh: “Vậy anh phải đối xử tốt với anh của em chút nha.”
“Tiểu Truyện.” Đông Bối Bối bất đắc dĩ.
Đông Tiểu Truyện hỏi Đông Bối Bối: “Em nói đúng mà, phải không?”
Rồi nhìn về phía Tần Lĩnh, nói năng tùy ý: “Vậy anh phải cố mà trân trọng anh của em.”
“Người theo đuổi anh em nhiều lắm đó.”
“Gia sư cũ của em nè, bạn hồi đại học của anh nè, ai cũng thích anh hết.”
“Tụi em đi dạo phố chung với nhau, đi dạo trên đường cũng có người hỏi số điện phải của anh.”
Đông Bối Bối: “Đông, Tiểu, Truyện.”
Đông Tiểu Truyện: “Sự thật mà!”
Nói xong còn nói tiếp: “Nhưng mà anh của em không chịu ai hết, một người cũng không.
Trước khi kết hôn với anh thì ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn đó!”
Đông Bối Bối:…!
Đông Tiểu Truyện nói xong thì duỗi móng ra, vỗ vỗ lên vai Tần Lĩnh, mang vẻ mặt “người anh em, anh lời rồi” mà cảm khái.
Làm cho Tần Lĩnh phải bật cười.
Một lúc sau, chiếc xe màu xanh dừng ở lối vào tàu điện ngầm, cửa xe mở ra, Đông Tiểu Truyện leo xuống, đeo ba lô, hùng hổ rời đi.
Cái miệng không kéo da non đi rồi, trong xe lại yên tĩnh.
Đông Bối Bối cảm thấy hơi xấu hổ vì những lời của Đông Tiểu Truyện.
Cậu đang định xin lỗi Tần Lĩnh vì sự không lựa lời của em trai, thì người đàn ông đàn ông đang lái xe đột nhiên mỉm cười nhìn Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối:?
Tần Lĩnh: “Em cũng lời rồi.”
?
Tần Lĩnh nói từ từ: “Người theo đuổi tôi cũng rất nhiều, cũng có người xin số của tôi, nhưng tôi không thích ai cả.
Tôi…!Ừm…”
Vừa nói anh vừa liếc nhìn Đông Bối Bối, hàm ý rất rõ ràng: Nụ hôn đầu của anh vẫn còn đó.
Đông Bối Bối:…
Đông Bối Bối kéo chủ đề: “Sáng anh lên máy bay, công việc kết thúc rồi hở?”
Tần Lĩnh đang lái xe: “Không có, tôi tạm trở về.”
Chỉ để cùng cậu về nhà họ Đông?
Đông Bối Bối: “Cảm ơn.”
Tại sao lại nói cảm ơn?
Tần Lĩnh: “Đừng cảm ơn, tôi trở về đúng là vì em, nhưng còn dư thời gian, cũng vừa hay về công ty mở vài cuộc họp và lấy thêm tài liệu cần dùng.”
Đông Bối Bối hiểu được ý đằng sau những lời này: “Anh lại phải đi nữa à?”
Tần Lĩnh: “Ừm.”
Đông Bối Bối: Thật sự là rất bận.
Tần Lĩnh: “Một mình em sắp xếp được không?”
Đông Bối Bối gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Tần Lĩnh không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.
Rõ ràng là anh rất yên tâm về Đông Bối Bối, nhưng cũng lạ là, anh lại có chút lo lắng không giải thích được.
Giống như khi nhận được điện thoại của Sở Hoài Nghiêm, trong lòng anh biết một mình Đông Bối Bối về nhà họ Đông sẽ không có vấn đề gì, nhưng vẫn cứ lo lắng không thôi.
Lo lắng, nên mới lâm thời quay về.
Sau đó Tần Lĩnh lại hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Đông Bối Bối: “Vẫn ổn.”
Tần Lĩnh “Ừm”.
Anh cảm thấy câu hỏi của mình hơi thừa.
Đương nhiên Đông Bối Bối vẫn ổn, trước khi kết hôn anh đã biết, bạn đời của anh có thể tự mình sắp xếp cuộc sống độc thân ở nhà.
Chính vì điều này anh mới cảm thấy Đông Bối Bối phù hợp với mình, nên anh chủ động ngỏ lời kết hôn.
Nhưng sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm hơn?
Tần Lĩnh không nghĩ sâu xa, anh chỉ cảm thấy tâm trạng của mình lúc này có chút dư thừa, anh thầm lắc đầu, bỏ lại tất cả những “dư thừa” này ra sau.
Sau khi đến cổng khu Kim Hằng, Tần Lĩnh vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Tôi đi làm đây.”
Đông Bối Bối gật đầu.
Tần Lĩnh không nhúc nhích, cũng không mở cửa xe, chỉ nghiêng người nhìn Đông Bối Bối, Đông Bối Bối mở dây an toàn, cũng nghiêng người, định chủ động cho Tần Lĩnh một cái ôm khi chia tay, nhưng ánh mắt của Tần Lĩnh lại chợt rơi xuống môi cậu, Đông Bối Bối ngẩn người, không dám nhúc nhích.
Không khí trong xe thay đổi ngay lập tức —
Tần Lĩnh nghiêng người, chống khuỷu tay lên hộp kê tay, ánh mắt rơi vào trên môi của Đông Bối Bối, rồi ngẩng lên, nhìn Đông Bối Bối, cơ thể anh tiến gần lại từng chút một.
Đôi mắt của Đông Bối Bối rũ xuống, mi dài che khuất, không nhúc nhích.
Tần Lĩnh sát lại gần hơn, hơi thở của hai người triền miên vào nhau, cả hai không ai nói gì.
Khoảng cách gần gũi đọng lại trong giây lát, Tần Lĩnh ngước mắt lên nhìn vào mắt Đông Bối Bối, Đông Bối Bối yên lặng nhìn lại, không động đậy cũng không lên tiếng, mắt thấy gương mặt trước mắt càng ngày càng gần, càng ngày càng sát, khi đã gần hơn trong gang tấc, Đông Bối Bối nhắm mắt lại, ngay sau đó, cánh môi chạm vào nhau.
Một cái hôn rất nhẹ.
Cảm xúc xa lạ, ấm áp.
Môi rời đi, Đông Bối Bối mở to mắt, nơi đáy mắt là vẻ ngượng ngùng thanh tỉnh.
Tần Lĩnh thì không xấu hổ, anh đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần.
Vào hôm giao thừa họ cùng đi dạo phố với nhau, khi Đông Bối Bối ăn lẩu đến đỏ bừng đôi môi, thậm chí là lần gặp nhau đầu tiên, anh đã nhìn Đông Bối Bối cầm ly nhấp từng ngụm cà phê, khi cà phê dính trên môi…
Tần Lĩnh biết rất rõ, anh có dục vọng với Đông Bối Bối.
Anh hi vọng, và cũng biết, Đông Bối Bối cũng có dục vọng với anh.
Cho nên mấy chuyện này —
Tần Lĩnh lại nghiêng đầu hôn lên lần nữa, sau vài cái hôn nhẹ nhàng nhợt nhạt, anh mới ngập ngừng dùng đầu lưỡi cạy mở bờ môi hơi mím, để hơi thở đang kiềm chế của anh quyện vào môi hôn mềm mại.
— mấy chuyện này, nếu đã muốn thì cứ để anh chủ động đi..