Bạn đang đọc Nhóc Lười Kết Hôn – Chương 18: Thiếu Gia Về Rồi
18.
“Thiếu gia về rồi.”
Hôm sau, hai người trước sau rời giường, vờ như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là một người giả vờ giả vịt – vẻ mặt của Đông Bối Bối vẫn như thường.
Một người giả vờ đó chỉ là chuyện nhỏ – ánh mắt của Tần Lĩnh vẫn dõi theo Đông Bối Bối, tủm ta tủm tỉm.
Sau bữa sáng, Tần Lĩnh lên tiếng trước: “Hôm nay có sắp xếp gì chưa?”
Đông Bối Bối suy nghĩ, nghĩ rồi nghĩ, thật sự không có.
Tần Lĩnh cong môi: “Đến cửa hàng 4S nhé.”
Đông Bối Bối đối mắt với Tần Lĩnh, vừa chạm vào đã dời đi: “Không phải đã nói tạm không đổi xe hở?”
Ý cười tản mạn bên môi của Tần Lĩnh, ánh mắt cũng mang theo ý cười, như thể tâm trạng của anh đang rất vui, như thể anh đã thấu rõ tất cả.
Anh nói: “Tôi thay đổi rồi, vẫn là đổi đi.”
Đông Bối Bối bị anh nhìn đến run rẩy trong lòng.
Gì vậy trời, chẳng phải tối qua anh chỉ hôn cậu một cái, cậu cũng thơm anh lại một cái trước khi ngủ thôi sao.
Tần Lĩnh có thể hôn cậu, còn cậu thì không được có qua có lại hở?
Cậu đây còn chẳng biểu hiện gì, Tần Lĩnh cũng không cần phải phản ứng thế này đi chứ?
Cố tình gan của Đông Bối Bối có chỉ chút éc, không dám nói huỵch toẹt ra, chỉ có thể phụng phịu dưới nụ cười của anh chồng mới cưới.
Về phần đổi xe —
Đông Bối Bối không quan tâm đến xe cộ lắm, đó chỉ là một công cụ để di chuyển thay đi bộ mà thôi.
Cậu nói: “Không đổi đâu.”
Tần Lĩnh: “Vậy thì mua cho em thêm một chiếc.”
Anh nói tiếp: “Yên tâm, có chỗ đậu xe, bên nhà 380m2 có hai chỗ đậu, nhà mới có 3 chỗ.”
“Cứ mua thêm cho em đấy, muốn lái thì lái, không lái cứ để đó.”
Sau khi Tần Lĩnh quyết định xong, anh cầm áo khoác, chìa khóa xe, đứng dậy: “Đi thôi, vừa hay đang rảnh.”
Đông Bối Bối còn muốn từ chối, Tần Lĩnh: “Ngày mai mùng bốn tôi phải đi làm.”
Hả?
Sớm thế á?
Tần Lĩnh: “Xem như là đi theo giúp tôi thả lỏng một ngày cuối cùng đi.”
Cũng đã nói đến vậy rồi, Đông Bối Bối không còn đường để từ chối được nữa.
Trên đường đi, Tần Lĩnh hỏi Đông Bối Bối: “Đã vừa ý hay muốn mua chiếc nào chưa?”
Đông Bối Bối trả lời anh: “Em chỉ cần rẻ.”
Phương tiện giao thông mà thôi, vừa lăn bánh đã giảm giá trị, có thể lái được là được, đương nhiên là càng rẻ càng tốt.
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối: “Em tự mua thì thôi, nhưng hôm nay có tôi ở đây, tôi mua thì không rẻ được.”
Đông Bối Bối: “Anh đang làm khó người khác, em thích táo, anh lại ép em ăn sầu riêng.”
Tần Lĩnh hừ, “Em không ăn sầu riêng?”
Ăn chớ.
Đông Bối Bối: “Em đang ví dụ.”
Tần Lĩnh hỏi tiếp: “Em không thích tiền?”
Thích chớ.
Nhưng liên quan gì đến mua xe?
Tần Lĩnh: “Xe là hàng tiêu dùng, hàng tiêu dùng cần có tiền để mua, tiền của em bây giờ là tôi cho.”
“Tôi mua xe cho em cũng chẳng khác nào cho em tiền.”
Tần Lĩnh quay qua nhìn Đông Bối Bối lần nữa: “Em chê tôi cho em quá nhiều tiền?”
À, hình như có từng nói rồi, nói cho nhiều quá.
Ừm, cứ xem như chưa nghe.
Tần Lĩnh: “Ngại nhiều à?”
Đông Bối Bối bị hỏi một loạt vấn đề đầy logic đến im ru.
Lúc trước Tần Lĩnh cho cậu tiền, quả thật cậu thấy rất nhiều.
Nhưng muốn nói ghét…
Ai lại ngại anh xã nhà mình cho tiền nhiều chớ?
Người ta chỉ không có lý tưởng chứ người ta đâu có ngốc.
Đông Bối Bối biết nghe lời phải, đúng lúc sửa miệng: “Ưm, cảm ơn anh xã ạ.”
“Giao lộ đằng trước có một showroom Mercedes.”
Tần Lĩnh: “Thích Mẹc?”
“Cũng tạm.”
Đông Bối Bối nói năng hùng hồn: “Chủ yếu là mắc.”
Tần Lĩnh buồn cười.
Đông Bối Bối mang tâm tình “shopping tẹt ga, mua chiếc nào cũng được, xem xem anh xã cho ngân sách bao nhiêu” để đi dạo 4S.
Lúc đầu cậu còn nghĩ, cậu mặc áo lông, áo khoác, Tần Lĩnh mặc sơ mi và bành tô, trông Tần Lĩnh cao hơn cậu, tác phong hơn người, nhìn vào hai người họ, thấy kiểu nào cũng giống Tần Lĩnh muốn mua xe hơn.
Bên sale chắc chắn sẽ tiếp đãi Tần Lĩnh, đến lúc đó cậu đi theo, Tần Lĩnh quyết định mua chiếc nào, cậu cứ phụ trách gật đầu là được.
Kết quả ra vào mấy store 4S, bất kể sale nào nhìn thấy hai người, họ cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Đông Bối Bối, giải thích, đẩy mạnh tiêu thụ, còn Tần Lĩnh thì đút hai tay vào túi, nhàn rỗi đừng sau bọn họ.
Đông Bối Bối:?
Cho đến khi đến một store 4S khác, Tần Lĩnh đi toilet, sale ngồi nói chuyện với Đông Bối Bối nở nụ cười: “Nhìn hai người không giống anh em, là chồng chồng.”
?
Đông Bối Bối tò mò: “Sao lại nhìn ra?”
Sale: “Chỉ nhìn là thấy rồi.
Nhưng chủ yếu là vì hai người đeo cùng một loại nhẫn.”
Đông Bối Bối nói nghi ngờ trong lòng: “Vậy sao anh lại nói chuyện với tôi mà không nói chuyện với anh ấy?”
Vẻ mặt của sale rất đương nhiên: “Ông xã của anh vừa nhìn đã biết là phụ trách đi theo xem, cuối cùng quẹt thẻ.”
Quả thật cuối cùng Tần Lĩnh cũng quẹt thẻ, quẹt một cái hết hai triệu (~8 tỷ), sale cười không ngậm miệng được, Đông Bối Bối nhướng mày —Cậu nghĩ nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm ngàn, chứ ai mà ngờ mua một chiếc xe còn quá trời quá đất dữ vậy.
Mắc! Vãi! Luôn! Á!
Trên mặt của Đông Bối Bối tràn ngập một chữ “Mắc”.
Tần Lĩnh: “Lúc trước em nói mua cái giường 780 ngàn?”
Đông Bối Bối giải thích: “Em muốn anh được nghỉ ngơi cho tốt mà.”
Tần Lĩnh gật đầu, “Xe tốt với xe phổ thông không giống nhau, em lái mấy lần là biết.”
Nói tiếp: “Bây giờ đi đâu cũng cần xe, nên tôi hi vọng lúc em ở trên đường cũng có thể được thoải mái.”
Đông Bối Bối quay qua nhìn Tần Lĩnh, giờ phút này, cậu cũng thấy được sự dịu dàng dưới đáy mắt của Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối gật đầu, chấp nhận tấm lòng của Tần Lĩnh: “Cảm ơn ông xã.”
Tần Lĩnh ôm vai Đông Bối Bối, vừa đi, bàn tay anh vừa vuốt ve nơi ấy mấy lần.
Hai người họ khá hòa hợp với nhau, Tần Lĩnh thầm nghĩ.
Tối đó, Đông Bối Bối làm cách mạng tâm lý cho mình đầy đủ, cậu lấy can động chủ động nói chuyện với Tần Lĩnh: “Chúng ta quyết định sau này sẽ ngủ chung với nhau hở?”
Thay vì cứ đoán mò rồi để Tần Lĩnh im ỉm vào phòng, không bằng cậu cứ hỏi thẳng.
Tần Lĩnh đáp lại một cách quang minh lỗi lạc: “Tôi có thể ngủ riêng, cũng có thể ngủ chung, chủ yếu là em.”
???
Rõ ràng là cậu hỏi trước, sao cuối cùng còn đá bóng ngược trở về?
Đông Bối Bối thầm nghĩ, không hổ là boss bự, lời này cũng nói được, nói với không nói có khác gì nhau đâu.
Vì thế Đông Bối Bối đá bóng về: “Em cũng có thể.”
Tần Lĩnh dựa lưng vào sô pha nhìn Đông Bối Bối, treo nụ cười như có như không lên mặt lần nữa.
Đông Bối Bối làm như không thấy, chờ đáp án của anh.
Tần Lĩnh cong môi: “Nhà của em, em quyết định đi.”
“…”
Đông Bối Bối: Tui không quyết định được không??
Ô kê luôn, là anh tự nói.
Một khi đã vậy —
Đông Bối Bối: “Dựa vào mối quan hệ bây giờ của chúng ta, vậy vẫn nên ngủ chung đi.”
Tần Lĩnh nhướng máy, gật đầu, tỏ ý có thể.
Nói xong, Đông Bối Bối xoay người đi.
Lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu mời đàn ông chung giường chung gối, đối phương còn là bạn đời hợp pháp của cậu.
Đây là đang thương lượng, hay là đang mời gọi.
Thiếu điều khoe lồ lộ ý đồ của mình ra ánh sáng, chỉ chưa nói thẳng “Em có nhu cầu”.
Bé mắc cỡ: Ăng nhăng nhăng.
Nhưng mà đêm nay bé mắc cỡ không chờ được đến khi Tần Lĩnh đẩy cửa phòng cậu ra —
Lúc ăn cơm tối, Tần Lĩnh nhận điện thoại, sau khi cúp máy anh nói với Đông Bối Bối: “Công việc có chút vấn đề, chút nữa trợ lý Lý đến đó tôi.”
Đông Bối Bối kinh ngạc: “Đi công tác hở?”
Tần Lĩnh: “Ừm.”
Đi vào phòng chứa đồ linh tinh, kéo cửa, đẩy vali ra.
Lý Mông đến rất nhanh, cậu chàng không vào mà chỉ đứng ở cửa, vừa chào hỏi Đông Bối Bối vừa nhận vali của Tần Lĩnh, lần này gọi “Anh Đông.”
Tần Lĩnh thay giày, Đông Bối Bối đứng ở huyền quan hỏi Lý Mông: “Ăn chưa?”
Lý Mông cười: “Ăn rồi.
Quên nói, chúc mừng năm mới.”
Đông Bối Bối cũng cười: “Chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Tần Lĩnh thay giày xong: “Đi thôi.”
Lý Mông gật đầu với Đông Bối Bối, đẩy vali đi trước nhấn thang máy.
Tần Lĩnh mặt đối mặt với Đông Bối Bối, Đông Bối Bối lấy khăn quàng cổ trên kệ xuống cho anh.
Tần Lĩnh nhận lấy: “Tôi đi đây, ngủ sớm nhé.”
Đông Bối Bối gật đầu: “Hạ cánh thì nhắn cho em một tin.”
“Được.”
Tần Lĩnh đi rồi, Đông Bối Bối đóng cửa lại.
Trong nhà từ một người thành hai người rồi ba người, cuối cùng chỉ còn lại mình cậu, nhà thì vẫn là nhà đó, nhưng đã không còn là nhà của riêng mình cậu nữa.
Đông Bối Bối hiểu rõ, cảm thấy khá tốt, đang định trở lại phòng khách xem TV, mật mã ở cửa đã tít một tiếng, cửa được đẩy từ bên ngoài vào.
Đông Bối Bối quay lại, không ngờ rằng lại là Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối đến gần hỏi anh: “Sao vậy? Quên mang theo gì à?”
“Quên cái này.”
Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối ngẩn người, ôm lại Tần Lĩnh, lần này cậu nói: “Về sớm nhé.”
“Được.
Em cũng đi ngủ sớm đi.”
Nói xong, Tần Lĩnh nghiêng đầu, thơm một cái lên thái dương của người trong lòng.
—
Chuyến công tác này của Tần Lĩnh đi thẳng đến khi hết kỳ nghỉ tết cũng chưa về.
Mẫn Hằng khen: “Cưới vợ xong rồi để trưng trong nhà! Quá đỉnh!”
Nhưng khi nghe Tần Lĩnh vừa mua cho Đông Bối Bối một chiếc xe hai triệu, cậu chàng lại đổi giọng: “Boss bự mà, hiểu hiểu.
Là Bối Bối của chúng ta số hưởng.”
Đông Bối Bối không hề hấn gì khi Tần Lĩnh đi lâu vẫn chưa về — Trước khi cưới cậu đã biết, Tần Lĩnh cũng đã đề cập với cậu rất nhiều lần.
Nếu để ý thì đã không kết hôn.
Một mình thì một mình, Đông Bối Bối rất tự do.
Trong kỳ nghỉ tết âm lịch, thời tiết không tốt lắm, thế là cậu ở trong nhà bật hệ thống sưởi, xem TV, lướt điện thoại.
Sau tết thời tiết tốt hơn, Mẫn Hằng rảnh thì cậu hẹn Mẫn Hằng đi chơi, còn học tiếp lớp yoga, ngẫu nhiên đến tiệm hoa của Mẫn Hằng mà ngồi.
Ngày mùng mười tháng giêng, ngày thứ tư sau kỳ nghỉ tết, Tần Đại Hải nhắn tin cho Đông Bối Bối, ông nói nhờ đồng hương vào thành phố làm việc lại mang đất lên cho cậu, ngoài đất ra còn có hạt giống và mầm.
Buổi chiều, người đồng hương đó đến, là một chàng trai cỡ hai mươi, to con, chất phác, lái xe tải nhỏ, tên là Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên không chỉ giúp mang mấy bao đất lên thành phố, còn giúp vận chuyển đến nhà mới cho Đông Bối Bối.
Lúc này Đông Bối Bối có việc để làm, về cơ bản ngày nào cậu cũng ở bên nhà mới để chỉnh lý sân thượng, thu thập quy hoạch, phân loại thứ này thứ nọ.
Hôm đó Mẫn Hằng rảnh nên nhà mới tìm Đông Bối Bối.
Mẫn Hằng đi khắp nhà hết một vòng, chậc chậc chậc: “Ông gả tốt quá đi thôi.”
Đông Bối Bối mang găng tay nhựa, ngồi ngoài sân phân loại cà chua: “Nếu ông gật đầu, ông cũng có thể kết hôn với Sở Hoài Nghiêm, vậy thì cũng gả tốt.”
Mẫn Hằng: “Gả cho ổng? Ọe ọe.”
Chuyện chọt tới trầy da còn chưa có tính sổ đâu à nha.
Mẫn Hằng ngồi xuống trước mặt Đông Bối Bối cách một cái chậu, tán phét: “Nhưng mà chồng ông mười ngày nửa tháng không gặp ông thì không sao đó chứ?”
Đông Bối Bối vẫn làm việc trong tay: “Tui không sao.”
Mẫn Hằng gật đầu: Vậy là được rồi.
Mẫn Hằng nhìn cái chậu trước mặt: “Loại này là gì?”
“Cà chua bi..”
“Ồ? Sao không dùng hạt giống mà lại dùng mầm?”
“Cha của Tần Lĩnh cho.”
Mẫn Hằng bật ngón cái, quá đỉnh, mới bao lâu chớ, ngay cả cha chồng nông thôn cũng thu phục được.
Mẫn Hằng như chợt nhớ tới điều gì, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy? Mùng mấy?”
Mấy ngón tay giơ lên, Mẫn Hằng hỏi tiếp: “Nguyên tiêu ông phải về nhà họ Đông nhỉ?”
“Ngày đó chồng ông về kịp không?”
Đông Bối Bối vẫn bận rộn, không để ý lắm: “Không biết, không hỏi, chắc là không về được.”
Mẫn Hằng vội vàng: “Không về kịp thì ông về nhà họ Đông một mình hả? Thôi đừng đi, về lại khó chịu.”
“Tốt xấu gì cũng để chồng ông đi theo để có người đỡ phụ, lúc đó ông mới thoải mái chút được.”
Vẻ mặt của Đông Bối Bối vẫn như thường: “Không sao, đến lúc đó ảnh không về kịp thì tui về một mình.”
Đông Bối Bối ngước mắt lên nhìn Mẫn Hằng, nói sự thật: “Hơn nữa tui còn chưa nói với họ là tui đã lãnh giấy kết hôn.”
“Lần này để tui về trước nói với họ một tiếng.”
Mẫn Hằng nhíu mày, muốn nói lại thôi, hơi lo lắng mà hỏi: “Một mình ông được không?”
Đông Bối Bối: “Được mà.”
Có gì lại không được?
Mẫn Hằng đề nghị: “Tui thấy ông nên nói chuyện với chồng của ông trước đi, để anh ấy về cùng với ông.”
Nhà họ Đông, là nhà họ Đông đó.
Đông Bối Bối qua đó thì có khác gì dê vào ổ sói đâu?
Tết Nguyên tiêu.
Chiếc xe màu xanh dừng trước cửa lớn khắc hoa chạm rỗng màu vàng.
Gác cổng biết xe của Đông Bối Bối, lập tức cho qua.
Đông Bối Bối lái xe vào, hạ cửa sổ xe xuống, bảo vệ gác cổng đứng bên cửa sắt cười với cậu: “Thiếu gia đã về.”
Đông Bối Bối gật đầu: “Chúc mừng năm mới.”.