Nhóc Lùn

Chương 33: Đền Ơn


Đọc truyện Nhóc Lùn – Chương 33: Đền Ơn

Chương 32
Từ phía cánh cửa đi vào, bé Ty nắm tay một tên con trai tướng cao cao tiến vào phòng khách, nơi Nó và nhỏ Ngọc đag ngồi.
-Ông??????- Nó và Ngọc ngạc nhiên đồng thanh
-Cô????- Hắn cũng ngạc nhiên ko kém
-Hóa ra đây la anh em s?- Nó nhìn bé Ty
-Vâng, là 2 em- bé Ty đáp
-Do u know her?- bé Ty nhìn Hắn thắc mắc
( anh có biết chị ấy ko?)
-Not sure- Hắn đáp trả lạnh lùng lườm Nó.
( ko chắc nữa)
-OKie, Let’s me introduce a little bit – Bé Ty nói miệng cười lém lỉnh( zậy để em giới thiệu 1 chút)
-đây là anh em, đẹp trai ko?- Bé Ty chỉ tay vào Hắn

-Còn đây là chị Hy và chị Ngọc, they helped me a lot, they also brought me back home. Be nice to them. – Bé ty nhìn Hắn nói ý đe dọa
( hai chị giúp em nhiều lém, làm ơn đối xử tốt với họ)
Nghe thấy thế thì liếc nhìn tụi Nó = một ánh mắt cực kỳ lạnh, còn tụi Nó thì lại nở một nụ cười gượng gạo hết sức co thể. Bây giờ chắc trong đầu của tụi nó chỉ toàn là một mớ bòng bong. Nó nghĩ thầm.
-Coi như chúng ta hòa, tôi đã cứu cô 1 mag, giờ coi như cô đã đền ơn tôi- Hắn nói lạnh tanh
-Ukm- Nó ngớ người nhưng rồi cũng ừ cho qua.
Thấy thế nhỏ Ngọc hơi tức giận nghĩ thầm nắm tay nó đứng zậy
-Zậy thôi tụi tôi về- Ngọc nhìn Hắn tức giận rồi cuối xuống nhin bé Ty
-Tụi chị về nhé
-Ơ sao mấy chị về sớm thế? Ở lại đi mà- Bé Ty nắm lấy tay nó giật giật
-Có người ko hoan nghênh tụi chị, nên bye em nha- nhỏ Ngọc đanh thép liếc Hắn. Nó thấy thế liền giàng hòa.
-Tụi chị về nhé, nhớ đừng có đi lạc nữa đó. Cảm ơn vì đã cứu tôi – Nó nhìn bé Ty xong lại nhìn Hắn rùi cất bước đi.

-Hix hix …. Hix… ko chịu đâu- bé Ty mếu máo
Chào tạm biệt xong 2 đứa cũng cất bước vầ nhà, giờ đã là 8h tối, nên 2 đứa quyết định bắt tãi về luôn. Trên đường về mỗi đứa một suy nghĩ. Ngọc thì nghĩ về Bảo, Nó thì nghĩ về Hắn. Đăm chiêu một hồi thì nhỏ Ngọc cũng phá tang bầu ko khí.
-Ê, sao bé Ty dễ thương thế, mà lại có thằng anh dễ ghét zậy nhỉ? Lạnh băng- Ngọc nói
-Ukm, chắc zo ko sống chung, với lại Bảo cũng chẳng kém hắn về độ lạnh đâu- Nó nói cười cười khều tay nhỏ Ngọc khuyến chỉ ngại đỏ hết cả mặt
Ngày hôm sau,
Nó đang ngồi hý hoánh vẽ bậy trong sách thì đột nhiên có một mảnh giấy nhỏ rơi ngay trước mặt nó. Nó tò mò ngó ngang, ngó dọc tìm kiếm người ném mảnh giấy. Nhưng chẳng thấy điều gì khác thường nên nó cũng mở ra xem sao.
Trong mảnh giấy chỉ có đung 3 chữ * RA THƯ VIỆN*
Đọc xong nó muốn nổi máu nóng lên Nó cứ lẩm bẩm 1 mình
Xong khi kết thúc tiết học cuối cùng, Nó cũng ko quên ghi chú trên mảnh giấy. Nó viện cớ đi vệ sinh kêu Bảo, Thái, và Ngọc ra cổng trước đợi Nó, bởi hôm nay tụi nó còn phải tới võ quán để luyện tập cho Kỳ thi sắp tới.
Nó xách cặp chạy vèo ra tới thư viện. Nó ko quên ngó nghiêng ngó dọc xung quanh trc khi vào trong. Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà . Nó đã rút kinh nghiệm và luôn luôn cảnh giác xung quanh.
Khi Nó vừa bước vào thì đã thấy một bóng người quay lưng lại về phí nó, đang nhìn ra ngoài của sổ. Nó cực kỳ sợ ma nên ko vào trong chỉ đứng gần của chính để có j còn chạy cho lẹ.
-Ai z?- Nó
-Tới nhanh nhỉ-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.