Bạn đang đọc Nhóc Lùn: Chương 22: Cần Một Bờ Vai
Chương 22
– Sao lại bất công với tôi thế? hix hix… tôi đã làm sai gì chứ?- Nó bức rức, và nước mắt cứ thế mà tuông như suối.
Nó chưa bao giờ yếu đuối như thế này, có lẽ là vì lần này đã vượt quá giới hạn của sự chịu đừng của con người. Ko một người người thân bênh cạnh để an ủi Nó trong lúc này, thậm chí bố mẹ còn ko thể nhớ được ngày Nó trào đời thì làm gì có ai có thể nhớ chứ.
Nó nằm im và nhớ về mọi thứ, mọi chuyện đã xảy ra đến với Nó. Thật ra ngày Nó sinh ra là ngày gì chứ?. Sao Nó lại luôn xảy ra chuyện vào ngày này chứ?. Những câu hỏi cứ ko ngừng hiện ra trong đầu Nó nhưng ko hề có 1 lời giải nào.
Sau một hồi giải bày tâm sự trong lòng. Nó lôm côm mò lấy cái điện thoại nhỏ sinh.
Mở phần soạn tin nhắn. Nó nhẹ nhành nhấn hàng chữ “Happy Birthday Hy!” trên màng hình, rồi nhấn nút gửi cho chính mình. Khoảng một tích tắt sau thì Nó nhận đc một thư mới. Ừ thì là tin nhắn Nó vừa gửi. Nó mở hộp thư và đọc hàng chữ của chính mình, rồi ngồi cười.
– Cảm ơn- Nó nói rất khẽ cùng với nụ cười. Chợt hàng nước mắt lại bắt đâu lăn dài trên má Nó rồi đáp xuống màng hình điện thoại vài giọt.
Ngoài cửa…
Hắn đã chứng kiến hết mọi thứ, nhưng Hắn cũng ko hề biết hôm nay là ngày Nó chào đời. Hắn chỉ thấy Nó trong cơn đau khổi. Đứng ngoài cửa, thấy Nó khóc, Hắn cũng đau lắm, muốn chạy đến an ủi lắm, nhưng ko! Hắn ko làm như thế. Hắn chọn cách âm thầm đứng ngoài cửa chờ đợi, đợi cho đến khi Nó mết mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Nhẹ nhàng tiếng vào phòng và sát giường, nơi thiên thần mắt sưng đỏ hoe vì khóc quá nhiều.
Hắn im lặng ngồi nhìn Nó ngủ say như chết, và mỉm cười nhẹ. Nhưng tính tò mò của con người lại trỗi dậy. Hắn quan sát Nó rất kỹ rồi cướp lấy cái điện thoại đang in vị trong bàn tay nhỏ xinh của Nó. Hắn muốn biết đó là tin nhắn gì mà lại khiến Nó phát “ điên” đến như vậy.
Hắn nghĩ thầm trong bụng, và ko ngại ngùng nhấn nút View.
Bây giờ thì Hắn mới hoảng, hàng chữ “ Happy Birthday Hy!” đập thẳng vào mắt của Hắn.
– Nè, Tên trộm kia- Nó ko biết đã tỉnh dậy lúc nào, nhưng khi tỉnh dậy đã thấy Hắn đang cầm điện thoại của mình loái hoái , khiến Nó cảm thấy ko vui mà ném cho Hắn một câu lạnh như băng.
– Á- Hắn giật nảy mình
– Trả điện thoại của tôi đây- Nó
– Cô…ko trả đó- hắn
– TRẢ ĐÂY, đừng làm tôi phát điên- Nó hét lên
– Hứ, thích thì tới đây, mà lấy- Hắn
Hắn vừa dứt câu thì Nó vội ngồi dậy rôi nhào tới chỗ hắn đang ngồi. Nhưng vì cách chân đang bó bộ, cộng thêm sức còn rất yếu nên Nó đỗ ập vào người Hắn.
– á- nó
Hắn vội đỡ Nó vào lòng mình…….Hai người lại bất động trong vài giây
– Đưa đây- Nó chộp lấy cái điện thoại trong khi Hắn còn chưa tỉnh hẳn.
– Ơ- Hắn
– Tôi ghét ai đụng vào dồ của tôi- Nó ném một câu lạnh rờn, rồi cố đẩy Hắn ra xa để lết cái thân ngọc ngà của mình về lại giường. Nhưng Hắn đã nhanh tay hơn. Hắn bế sốc Nó lên tay rồi đi về phía chiếc giường.
– Có mấy bước chân cũng ko đi nỗi, thì đừng cố ra vẻ- Hắn
– Hứ.. sao ko đi luôn đi, quay lại làm gì- Nó
– Tôi ko muốn thất hứa với Ba cô thôi- Hắn
– Ko cần, tôi ở 1 mình đc, ko dám làm phiền thiếu gia đau- Nó cười nhếch mép
– Cô thôi cái giọng đó đi- Hắn cảm thấy khó chịu với cái cách nói chuyện của Nó. Hắn nghĩ
– Mặt xác tôi…..hix hix- Nó bất khóc
– Anh là cái thá gì chứ, đừng có mà ra lệnh cho tôi..hức hức…- Nó tiếp tục tử kỷ
– Nè, cô sao lại thế chứ?, nín đi- Hắn bối rối
Nó vội ôm sầm Hắn, làm cho Hắn ngượn đỏ mặt, cố gở tay Nó ra nhưng ko thể. Nó ko muốn người Nó thik thấy Nó khóc, và cũng vì Nó bây giờ rất cần một bờ vai nào đó để có thể dựa vào.
– Cho tôi mượn vai anh đi, chỉ hôm nay thôi, hix hix.. làm ơn đi- Nó
– Sinh nhật của mình, sao cô lại khóc chứ?- Hắn cảm thấy quá thắc mắc nên lỡ buộc miệng
– Sao anh…- Nó muốn nói sao Hắn ta biết , nhưng Nó đã kịp suy nghĩ
– Cô thực sự ko muốn nói sao?- Hắn
– ………….- Nó