Đọc truyện Nhóc Hãy Đợi Anh – Chương 47 tại website TruyenChu.Vip
Tầng hai của showroom gốm sứ Thuận An được dùng làm văn phòng của công ty.
Ông An Đông đang xem các bản thiết kế mẫu vẽ mới cho sản phẩm, thì cô thư ký đi vào báo có khách muốn gặp.
“Thưa chú! Có chị tên là Thùy Anh tới, chị ấy nói muốn gặp chú”.
“Đã có hẹn trước chưa?” Ông An Đông cau mày hỏi, ông cảm thấy hơi khó chịu khi bị cắt ngang công việc.
“Dạ chưa ạ!”
“Là đối tác quen hay đại lý?”
“Thưa chú đều không phải ạ. Chị ấy là…”
Cô thư đang ngập ngừng định nói tiếp thì ông An Đông đã ra lệnh.
“Không phải thì bảo chú không rảnh. Yêu cầu đăng ký lịch hẹn trước rồi quay lại sau”.
“Vâng ạ”
Cô thư ký ra khỏi phòng, ông An Đông lại tiếp tục công việc dở dang.
“Thưa chú!” Cô thứ ký lại ngập ngừng mở cửa hỏi ông.
Ông An Đông cau mày nhìn lên.
“Người muốn gặp chú là chị MC Thùy Anh của đài truyền hình tỉnh A ạ! Chị ấy nói có chuyện cá nhân muốn gặp chú”
Ông An Đông nghe vậy hết sức ngạc nhiên, khuôn mày ông lại càng cau chặt.
Ông không hiểu cô gái đó sao lại đến tìm gặp ông, ông suy nghĩ một lát
rồi nói.
“Cháu mời cô ta vào. Pha cho chú luôn một ấm trà”.
“Vâng, cháu làm ngay ạ”
Thư ký của ông An Đông vừa đi ra không lâu thì người muốn gặp ông tên Thùy Anh bước vào.
Ông nhìn cô ta đánh giá. Cô gái này ông đã từng nhìn thấy một vài lần trên
ti vi. Cô ta ở ngoài trông xinh đẹp hơn cả trên hình. Cô ta cũng nhìn
ông rồi nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Chào ông! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đột xuất như vậy?”
Ông An Đông tiến tới, lấy tay hướng về bàn uống nước mời Thùy Anh ngồi.
“Mời cô ngồi!”
Thùy Anh ngồi xuống, ông An Đông ngồi phía đối diện.
“Hôm nay tôi có may mắn gì mà được cô tìm gặp vậy?”.
Thùy Anh nhìn ông, sau đó cúi xuống ra vẻ bối rối.
“Dạ..! Tôi đến tìm ông không phải vì công việc mà là vì chuyện cá nhân. Thật
xấu hổ, khi tôi lại tìm đến ông, để nhờ ông giúp đỡ việc cá nhân của
mình.
“Xin cô cứ nói”. Ông An Đông cau mày suốt ruột.
Thùy Anh tỏ vẻ mặt đau buồn nhìn thẳng vào ông An Đông.
“Chuyện này có liên quan đến con gái của ông Hiểu Hân”.
Ông An Đông nghe nhắc đến Hiểu Hân thì khẽ nhướn mày.
“Con gái tôi?”
“Vâng! Con gái của ông đang qua lại với bạn trai của tôi. Mà tôi lại là người
của công chúng, nên giới báo chí rất hay để tâm đến. Nếu cô bé ấy cứ
tiếp tục gặp gỡ bạn trai của tôi thì chuyện này sẽ trở thành scandal
mất”
Lời Thùy Anh nói khiến ông nhớ đến hình ảnh một buổi tối
cách đây không lâu. Lúc đó khá muộn ông mới về nhà, ông thấy có một
người đàn ông ăn mặc lịch sự, đi ra từ cửa nhà mình. Ông nghe vợ nói
người đó đến tìm Hiểu Hân. Từ chuyện lần đó với chuyện Thùy Anh vừa đề
cập khiến ông xâu chuỗi được một phần nội dung.
Ông An Đông suy nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy hôm nay cô đến đây vì muốn tôi cấm cản quan hệ giữa con gái tôi với bạn trai cô?”
Thùy Anh thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông An Đông nên khó phán đoán tâm trạng của ông nên suy tính một lát rồi nói.
“Vâng! Hai gia đình chúng tôi đã chính thức gặp mặt để bàn hôn sự. Tôi chỉ sợ
Hiểu Hân đang qua lại với bạn trai tôi mà không lường trước sự khắc
nghiệt của báo chí khi họ quy chụp cho cô bé là kẻ thứ ba. Cô bé sẽ bị
cánh báo chí moi móc đời tư và có thể sẽ khiến ông và gia đình khó tránh khỏi bị người khác xoi mói”.
Câu chuyện bị ngừng lại một lát do
thư ký của ông An Đông mang trà vào. Khi thư ký đi khỏi, ông An Đông
trực tiếp rót trà ra chén đẩy về phía Thùy Anh.
“Cô Thùy Anh
khiến tôi tò mò về người đàn ông của cô. Anh ta hẳn là người tài giỏi,
xuất sắc nên mới khiến cô Thùy Anh bỏ công như vậy. Tôi thấy cô Thùy Anh rất xinh đẹp và tài giỏi hơn con gái tôi rất nhiều. Tôi nghĩ con gái
tôi không thể là trở ngại của cô được”.
Ông ngưng lại một lát, ngồi dựa thẳng vào ghế nhìn Thùy Anh.
“Nhưng xin lỗi cô, vì tôi không thể giúp cô trong việc này. Con gái tôi năm
nay đã 22 tuổi. Nó đủ tuổi về luật pháp để quyết định mọi thứ, mà tôi
cũng không có quyền quyết định hay giám hộ nó”.
Thùy Anh khựng lại khi nghe ông An Đông nói.
“Tôi không hiểu ý của ông”
“Nếu con gái tôi yêu và quan hệ với người đã có vợ thì đó mới vi phạm pháp
luật về hôn nhân, tôi chắc chắn sẽ khuyên bảo nó. Nhưng theo những gì cô Thùy Anh vừa nói, thì cô và người đàn ông đó chưa có ràng buộc gì với
nhau về luật pháp cả, nên tôi không có lý do gì để can thiệp vào chuyện
tình cảm của con gái tôi. Tôi nghĩ cô nên tìm cách giữ lấy trái tim của
anh ta thì hơn. Nếu anh ta không còn yêu cô, thì con gái tôi hay một ai
khác cũng không phải là lý do giữa hai người”.
Thùy Anh nghe từng lời ông An Đông nói, khuôn mặt cô ta cứng lại xám ngoét.
“Tôi đến đây cũng vì muốn ngăn chặn việc đáng tiếc xảy ra. Việc này sẽ gây
ảnh hưởng cho hình ảnh của tôi, gia đình ông cũng sẽ bị người ta quan
tâm. Nhất là ông lại là người kinh doanh, có thể nó sẽ gây ảnh hưởng
không nhỏ cho công việc của ông”.
Ông An Đông cười nhạt.
“Cảm ơn cô Thùy Anh đã có lòng tốt nhắc nhở. Công ty của tôi chỉ là một công ty nhỏ, thương hiệu tuy đã hai đời duy trì nhưng nó không thể phổ biến
rộng như danh tiếng của cô được. Vậy cô nghĩ nếu chuyện cô lo lắng xảy
ra thật thì tôi sẽ được lợi hay hại trong chuyện này”.
Thùy Anh tức giận đến nghiến răng.
“Ông…ông! Ông đang định ủng hộ con gái ông làm kẻ thứ ba cướp chồng chưa cưới của người khác ư?”
Ông An Đông vẫn bình thản nhìn về phía Thùy Anh.
“Tôi thấy tâm trạng của cô hiện giờ không được tốt, cô nên về nghỉ ngơi cho
khỏe. Khi nào anh ta chính thức là chồng của cô thì cô hãy đến gặp tôi
nhé. Lúc đó tôi sẽ giúp cô khuyên bảo con bé”.
Ông An Đông đuổi
khéo khiến Thùy Anh càng giận dữ. Cô ta trừng mắt nhìn ông An Đông sau
đó đứng phắt dậy bỏ đi mà không chào ông An Đông lấy một câu.
Ông An Đông không vì thái độ của Thùy Anh mà anh hưởng, ông cầm tách trà
lên nhàn nhã thưởng thức. Sự việc ngày hôm nay khiến ông nhận thức được
con gái mình đã lớn, bắt đầu có người theo đuổi. Ông An Đông biết Hiểu
Hân là đứa trẻ trầm tính, hướng nội. Cô bé sẽ không gây ra chuyện nông
nổi như những gì cô gái kia vừa nói tới. Có lẽ ông nên cho người điều
tra kỹ về người đàn ông kia. Đây là cách tốt nhất mà ông có thể bảo vệ
con gái mình.
Dưới tầng một, Thùy Anh tức giận đẩy cửa bước ra.
Cô ta nhanh chóng chui vào xe riêng của mình để mà chút giận. Cô ta bấm
số gọi Lệ Chi.
“Mày có điều tra nhầm không đấy?”
“…”
“Chuyện mày nói với tao về gia đình con Hiểu Hân”
“…”
“Mày nói với tao là con bé đó bị gia đình ghét bỏ, bắt rời khỏi nhà ra ngoài ở cơ mà”
“…”
“Đúng cái đầu mày. Hôm nay tao bị ông ta làm uối mặt”
“…”
“Càng nghĩ lại càng tức, tất cả là do kế hoạch của mày hết. Nếu chuyện này
không thành thì tao sẽ bị giới truyền thông cười vào mặt”.
“…”
“Mày liệu mà nghĩ cách đi”.
Thùy Anh ngắt cuộc gọi sau đó cô ta tức giận ném điện thoại vào hộc để đồ
trên ô tô. Thùy Anh định khởi động xe, thì điện thoại lại báo cuộc gọi
đến. Cô ta nhìn điện thoại thấy số máy lạ, phân vân trong giây lát cô ta bắt máy.
“Alo!”
“…”
“Tại sao anh lại có số của tôi?” Thùy Anh tức giận quát vào điện thoại.
“…”
“Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi”
“…”
“Anh cần gì ở tôi?”
Nét mặt Thùy Anh chuyển dần sang lo lắng.
“…”
“Anh là đồ bệnh hoạn”. Thùy Anh bỗng tái mét mặt.
“…”
Thùy Anh cố trấn tĩnh nói vào điện thoại.
“Anh không dọa được tôi đâu. Anh mà dám làm thế, tôi sẽ khiến anh vào tù”.
Không để đối phương nói tiếp, Thùy Anh dập máy ném điện thoại chở lại hộp để
đồ. Cô ta tức tối lấy tay vò tóc, khuôn mặt nhăn nhó rồi đánh mạnh tay
lên vô lăng.
_o0o_
Hiểu Hân ngồi ăn, thỉnh thoảng đưa mắt
liếc xéo Khôi Nguyên. Khôi Nguyên thì lơ đi ánh mắt của cô mà tiếp tục
lấy chân của mình nghịch chân cô dưới gầm bàn. Bên cạnh Hiểu Hân, Mai
Phương đang ngồi ăn cùng.
Mai Phương thấy dạo này Khôi Nguyên
thường mời cô và Hiểu Hân đi ăn trưa nên thấy rất vui mừng. Cô cảm thấy
ngưỡng mộ vị sư huynh này vì anh ở vị trí cao, bận rộn vậy mà vẫn không
quên đàn em của mình. Mai Phương rất tò mò về đời tư của Khôi Nguyên
nhưng trước đây cô không dám hỏi. Nhưng dạo gần đây mối quan hệ của cô
và sư huynh đã thân thiết hơn nên cô đánh bạo hỏi anh.
“Sư huynh, em có một chuyện muốn biết về anh?”
“Chuyện gì vậy?” Khôi Nguyên ngẩng lên nhìn Mai Phương hỏi lại.
“Em thấy báo chí nói anh chuẩn bị cưới chị MC Thùy Anh có đúng không ạ? Em
thấy anh chị quả thật quá đẹp đôi. Nhưng gần đây trong nội bộ công ty
lại có tin đồn anh không muốn gặp Thùy Anh nếu như cô ấy không có lịch
hẹn trước. Vậy chuyện này là sao ạ? ”
Hiểu Hân đang uống nước, bỗng bị câu hỏi của Mai Phương làm cho suýt sặc, cô lấy tay che miệng kìm cơn ho của mình.
Khôi Nguyên ngồi đối diện nhìn thấy Hiểu Hân bị câu hỏi của Mai Phương tác
động đến phát sặc như vậy, lại thấy có chút buồn cười. Anh mím môi cố
nén cười rồi khoanh tay thản nhiên trả lời câu hỏi của Mai Phương.
“Mấy tin tức lá cải trên báo mạng đấy em tin làm gì, còn chuyện mà em nghe
đồn ở công ty là thật. Anh không muốn bạn gái của anh nhìn thấy Thùy Anh xuất hiện ở công ty, anh sợ cô ấy hiểu lầm mà giận anh”.
Khi nói đến từ “bạn gái” Khôi Nguyên đưa ánh mắt sang nhìn Hiểu Hân đầy ẩn ý.
Hiểu Hân thì cảm thấy mặt nóng bừng lên do ánh mắt lộ liễu của anh chiếu về mình, cô dùng chân đá mạnh vào chân anh một cái. Khôi Nguyên bị đau
nhưng không kêu thành tiếng, anh chỉ hơi nhăn nhó đưa tay xuống xoa ống
đồng của mình.
Mai Phương do kinh ngạc vì thông tin mới nhận được từ Khôi Nguyên nên không chú ý tới biểu hiện khác thường của anh và Hiểu Hân.
“Ah! Vậy mà từ trước tới nay bọn em đều nghĩ chị Thùy Anh là bạn gái của anh đấy. Chị Thùy Anh xinh đẹp và giỏi giang như vậy mà anh chẳng để mắt
tới ư? Anh làm em tò mò về người bạn gái thật sự của anh đấy”.
“Thùy Anh đúng là rất xinh đẹp và tài năng, nhưng cô ấy chỉ là hình mẫu để
ngắm chứ không phải là mẫu phụ nữ mà anh thích. Bạn gái của anh là…”
“Tổng giám đốc nói ra, không sợ chúng tôi sẽ đem bán thông tin này cho báo chí hay sao?”
Hiểu Hân sợ Khôi Nguyên nói ra điều gì đó khiến Mai Phương nghi ngờ nên cắt ngang lời nói của Khôi Nguyên.
Ánh mắt Khôi Nguyên nhìn Hiểu Hân cười nói.
“Anh đang rất mong điều đó là đằng khác, anh muốn cô ấy có thể yên tâm đi bên cạnh anh mà không cảm thấy e ngạ
i”
Hiểu Hân cụp mắt xuống, nói nhỏ.
“Tổng giám đốc quá toàn diện về mọi mặt, có lẽ sẽ khiến cô ấy cảm thấy tự ti”.
“Vẻ toàn diện chỉ là vỏ bọc, anh muốn cô ấy biết bên trong đó đang rỗng một chỗ cho trái tim. Mà cô ấy chính là trái tim hoàn chỉnh nhất mà anh
cần”.
Hiểu Hân cảm thấy rung động vì câu nói của Khôi Nguyên, cô ngước lên nhìn anh. Anh nhìn đáp lại cô bằng ánh mắt nồng nàn.
“Em nghĩ nếu như bạn gái anh nghe được lời thổ lộ này, chắc chị ấy sẽ khóc
vì cảm động mất. Đúng không Hiểu Hân?” Mai Phương cảm thán rồi quay ra
nhìn Hiểu Hân để tìm sự đồng tình.
“Này! Sao mắt cậu lại đỏ hoe thế kia?” Mai Phương ngạc nhiên hỏi.
Hiểu Hân lấy khăn tay chặn nhẹ lên mũi, cô cố nói đùa để xua đi nỗi xúc động của mình.
“Cậu nói đúng, tớ cũng sắp khóc vì tổng giám đốc diễn vai si tình giỏi quá mà”.
Mai Phương trỏ nhẹ vào đầu Hiểu Hân một cái.
“Bà chúa tuyết này mà cũng biết cảm động sao? Cậu lại giả vờ để chọc quê sư huynh chứ gì?”
“Đúng là Hiểu Hân rất hay chọc quê anh, anh nên trừng trị thế nào cho hả mối
hận này bây giờ nhỉ?” Khôi Nguyên chống cằm nheo mắt nhìn Hiểu Hân.
Hiểu Hân bỏ khăn xuống lườm Khôi Nguyên.
“Tôi nào dám chọc quê tổng giám đốc, tôi chỉ có mấy đồng lương ít ỏi, lại dưới quyền sinh sát của tổng giám đốc nữa chứ”.
“Biết thế là tốt. Mai Phương làm chứng nhé! Từ mai những lúc chỉ có riêng anh và các em như thế này, Hiểu Hân còn khách sáo gọi anh là tổng giám đốc
thì cứ trừ lương em ấy theo từng câu một nhé!”
“Được đấy sư huynh!” Mai Phương vỗ tay hùa theo.
Hiểu Hân đưa ánh mắt lườm cả hai người sau đó đứng dậy nói.
“Tôi ăn no rồi! Chú đã xong chưa, tôi muốn về công ty rồi”
Mai Phương nghe từ “chú” trứ danh ngày xưa Hiểu Hân hay gọi Khôi Nguyên mà cười bò ra bàn.
Khôi Nguyên ngược lại nghe thấy từ này càng thêm phấn khích, anh nhìn Hiểu Hân rồi lấy ngón tay mân nhẹ môi mình.
Hiểu Hân bị ánh mắt và hành động của anh làm cho ớn lạnh. Cô khóc thầm trong lòng vì tội vạ miệng của mình.
_o0o_
Khôi Nguyên không lái xe lên sảnh mà xuống thẳng tầng hầm, anh lấy lý do nếu để hai cô đi ra từ xe của anh lên sảnh sẽ khiến mọi người để ý. Anh đưa Hiểu Hân cùng Mai Phương thẳng từ thang máy Vip dưới tầng hầm lên tầng
trên. Phòng làm việc của Mai Phương ở tầng 20 nên cô ra trước tiên,
trong thang máy chỉ còn lại Hiểu Hân và Khôi Nguyên.
Khi thang
máy báo đến tầng 22, Hiểu Hân định đi ra thì bị Khôi Nguyên nắm chặt bàn tay giữ lại. Anh tiến đến bấm cho cửa thang máy đóng cửa lại. Thang máy cứ như vậy chạy tiếp lên tầng 25. Hiểu Hân đang định cất lời thì bị
Khôi Nguyên đưa ngón tay lên môi ngăn lại, cô ngây người khi nhìn vào
đôi mắt sâu thẳm của anh.
Khôi Nguyên dắt tay Hiểu Hân qua dãy
hành lang. Khi đi qua bàn lễ tân nơi Ngọc Vân ngồi, cô ta đứng lên chào
mà Hiểu Hân cũng không hề hay biết, xung quanh cô lúc này chỉ có bóng
lưng của anh phía trước và tiếng tim đập vang dội của mình.
Cánh
cửa phòng làm việc của Khôi Nguyên vừa đóng lại, Hiểu Hân đã thấy mình
được nhấc bổng lên, lưng bị ép chặt vào cánh cửa. Cảm giác chới với bất
ngờ khiến Hiểu Hân quắp chân chặt vào hông Khôi Nguyên, cánh tay cô cũng vội quàng lên vai anh. Hiểu Hân có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của
anh phả trên da thịt của mình. Đôi mắt anh nóng rực nhìn cô, giọng anh
nói có chút khàn.
“Em muốn anh trừng phạt em thế nào đây?”
Mặt Hiểu Hân nóng bừng khi biết Khôi Nguyên đang nhắc đến chuyện gì. Cô cúi xuống nói nhỏ rồi chủ động hôn anh.
“Chú! Em biết lỗi rồi mà”
Khôi Nguyên rên nhẹ, sự chủ động của Hiểu Hân khiến máu trong cơ thế anh sôi trào. Anh ép chặt cô lên cửa, đáp lại bờ môi non mềm của cô bằng những
cái hôn sâu nồng nàn.
Trong cơn say tình chếch choáng, Khôi
Nguyên bế bổng Hiểu Hân tiến về bàn làm việc của mình, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đôi môi vẫn mải miết hôn cô không dời. Hiểu Hân bị cơ thể nóng rãy của Khôi Nguyên ép xuống càng thêm choáng váng, cô cảm thấy
như có luồng diện chạy dọc cơ thể khiến cô tê liệt.
Bàn tay Khôi
Nguyên đẩy nhẹ vạt áo chạm thẳng vào làn da mịn màng trên chiếc eo thon
nhỏ của Hiểu Hân. Cảm xúc từ bàn tay truyền đến càng khiến anh điên
cuồng, bàn tay anh tham lam tiến xa hơn trên cơ thể của cô, vuốt ve từng tấc da ngọc ngà.
Hiểu Hân bị bàn tay nóng bỏng của anh tham tiến mà run rẩy, đến khi lưng áo cô bị kéo cao, làn da cô chạm vào mặt bàn
lạnh ngắt mới khiến cô thanh tỉnh. Cô lấy tay đẩy anh ra, nghiêng đầu
sang bên để thoát khỏi nụ hôn của anh. Nhưng nụ hôn của anh rơi trên
thùy tai của cô, lại càng khiến cô cảm thấy tê dại. Khôi Nguyên cảm thấy cơ thể Hiểu Hân run lên, anh càng thêm phấn khích. Anh hôn một đường
dài trên chiếc cổ thanh mảnh của cô.
“Ngừng lại đi anh!” Hiểu Hân cắn môi mình thật đau để xua đi cảm giác tê dại đang thiêu đốt.
Tiếng nói của Hiểu Hân bên tai khiến Khôi Nguyên choàng tỉnh. Anh gục mặt
trên vai cô một lúc lâu để ổn định cảm xúc, sau đó anh đứng thẳng dậy
đưa bàn tay kéo cô ngồi lên. Anh nhìn khuôn mặt phiếm hồng, đôi môi đỏ
ướt át của cô mà cố dằn lòng xuống. Khôi Nguyên kéo mạnh Hiểu Hân ôm
chặt trong lồng ngực để không phải tiếp tục nhìn vào dung nhan kiều diễm ấy. Anh hôn lên tóc cô rồi than nhẹ.
“Phải làm sao đây! Anh ngày càng muốn chiếm giữ em mất rồi!”
Hiểu Hân áp tai trên ngực anh, cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập rộn ràng vì cô. Cô cũng vòng tay ôm chặt lấy anh.
“Em sẽ là của anh, mãi là của anh. Nhưng hãy cho em thêm thời gian anh nhé!”
Khi nói ra điều này Hiểu Hân lại nhớ đến cuộc nói chuyện lần thứ hai với bà nội của anh và bức thư từ nước Mỹ xa xôi gửi cho cô. Cô phải làm sao
đây trước những bước ngoặt quan trọng của đời mình.