Đọc truyện Nhóc Hãy Đợi Anh – Chương 42 tại website TruyenChu.Vip
Khôi Nguyên không thể lay chuyển được ý của bà nội để chị gái anh đi thay,
nên anh đành phải tháp tùng bà nội và ba mình đến nhà hàng Hoàng Gia.
Đây là mối quan hệ về cả công việc nên anh khó mà từ chối được. Bà nội
anh đã sắp xếp cuộc hẹn lúc 7 giờ tối.
Đúng 7 giờ tối, gia đình Thùy Anh có mặt. Ông Tuấn Dũng bố của Thùy Anh với dáng người hơi thấp và khá bệ vệ đi tới.
“Chào anh, chị! Tôi rất vui mừng được tiếp đón anh chị ngày hôm nay”. Bà Hồng Quyên, bà nội của Khôi Nguyên tươi cười đứng lên chào đón.
Ông Tuấn Dũng híp mắt cười, vội vã đưa tay ra, bắt tay bà nội và ba của Khôi Nguyên.
“Chào bà! Chào anh Đăng Dương! Rất vui được gặp mặt hai vị”. Ông Tuấn Dũng
ngừng một lát sau đó đẩy vợ mình lên bắt tay chào hỏi.
“Đây là vợ tôi, Thu Giang”
Bà Thu Giang trái ngược hẳn với ông chồng. Dáng người cao ráo, lại rất
xinh đẹp. Nhìn vào có thể thấy Thùy Anh may mắn được thừa hưởng trọn vẹn nét đẹp của bà.
“Cháu chào bác! Chào anh ạ!”
Bà Thu Giang đi tới bắt tay bà Hồng Quyên, sau đó quay ra gật đầu nhẹ chào ông Đăng
Dương. Ông Tuấn Dũng đứng bên cạnh vợ nói thêm.
“Bà Hồng Quyên chính là thế hệ phát thanh viên đầu tiên của nước ta đấy”.
Bà Thu Giang ra vẻ kinh ngạc thốt lên.
“Vậy bác là tiền bối trong nghề của chúng cháu rồi. Thùy Anh nhà cháu lúc còn trong trường đại học rất hâm mộ bác đấy ạ”
“Không dám! Chúng tôi ngày đó đâu có được đào tạo chính quy như bây giờ đâu”.
Bà Hồng Quyên biết bà Thu Giang chỉ khéo mồm nhưng bà vẫn thấy rất vui.
“Cháu chào bà! Cháu chào bác! Em chào anh Nguyên!” Thùy Anh lễ phép đi tới
chào hỏi. Thùy Anh hôm nay chọn chiếc màu hồng, đính kim sa may theo
kiểu xườn sám càng tôn lên nước da trắng và dáng vóc hoàn hảo.
Bà Hồng Quyên nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của Thùy Anh thì rất ưng mắt.
Ông Đăng Dương đưa tay mời gia đình ông Tuấn Dũng ngồi vào bàn. Cả hai gia
đình vừa ngồi xuống, phục vụ bàn đã mang nước ra mời và gửi thực đơn.
Việc chọn món do bà nội của Khôi Nguyên và mẹ của Thùy Anh đảm nhận.
Phòng ăn cao cấp ở nhà hàng này trang trí theo phong cách Châu Âu nên bàn ăn
là bàn dài hình chữ nhật. Thùy Anh được sắp xếp ngồi ở vị trí đối diện
với Khôi Nguyên. Cô ta hôm nay đưa ánh mắt thể hiện rõ tình tứ về phía
Khôi Nguyên. Khôi Nguyên thấy vậy liền chuyển ánh mắt để không phải nhìn thấy cô ta nữa. Anh lôi điện thoại ra, trượt danh bạ đến số của Hiểu
Hân thì dừng lại. Anh muốn biết giờ này cô đang làm gì? Liệu cô có nhớ
anh chút nào, như anh đang nhớ cô không.
Món ăn được dọn ra, mọi người ăn uống vui vẻ trò chuyện. Ông Tuấn Dũng ra sức tán thưởng ông Đăng Dương.
“Anh Đăng Dương có hai đứa con thật tài giỏi. Có thể an tâm giao phó mà lui
về nghỉ ngơi. Chứ tôi đây ăn lương nhà nước, chưa đủ tuổi về hưu, có
muốn nghỉ ngơi cũng khó”.
Ông Đăng Dương cười khổ nói.
“Tôi sức khỏe kém nên phải để cho các cháu nó gách vác công việc sớm. Thực
tình tôi chỉ mong có được sức khỏe như anh để được làm việc thêm vài năm nữa cho vui”.
“Nhà tôi neo người, có mỗi cháu Thùy Anh là con
gái, cháu nó tài giỏi đến đâu thì một hai năm nữa cũng phải coi trọng
chuyện gia đình. Đài truyền hình mấy năm nay cũng đã cho cổ phần hóa.
Anh nhà tôi tiếc là không có được cậu con trai để theo nghiệp”. Bà Thu
Giang kể khổ nhưng lại ngầm khoe vốn cổ phần của gia đình trong đài
truyền hình.
Ông Tuấn Dũng nói thêm tiếp lời vợ.
“Phải chăng tôi kiếm được con rể tài giỏi như cháu Nguyên đây thì tốt. Con gái tôi được nhờ, mà tôi cũng sẽ yên tâm”
Ông Tuấn Dũng đưa ánh mắt đầy vẻ vừa ý về phía Khôi Nguyên.
“Cháu tôi được anh chị đánh giá cao làm tôi đây nở hết cả mũi rồi. Cháu Thùy
Anh xinh đẹp giỏi giang thế kia, là cháu nhà tôi may mắn được quen biết
mới phải.”
Bà Hồng Quyên tươi cười chuyển sự khen ngợi sang cho
Thùy Anh. Ông Đăng Dương bên cạnh cũng gật gù tán đồng với ý kiến của mẹ mình.
Hai ông bà Tuấn Dũng và Thu Giang thấy con gái được khen
ngợi, thì tít mắt cười hãnh diện. Thùy Anh ngồi đó nhìn bà Hồng Quyên và Khôi Nguyên với ánh mắt e lệ.
Khôi Nguyên ngoài mặt thì không
thể hiện gì khó chịu nhưng trong lòng cảm thấy chán những người đang
diễn trò tung hứng ở đây. Anh uống ly rượu vang rồi bình thản nói.
“Cô chú quá khen rồi. Cháu không tài giỏi đến thế đâu, chẳng qua cháu có
khởi điểm xuất phát tốt hơn người khác mà thôi”. Khôi Nguyên ngừng một
lát rồi nói tiếp.
“Công ty thì do cha cháu gây dựng, phát triển
như ngày nay cũng là nhờ chị gái cháu lăn lộn. Cháu mới chỉ góp sức được hơn một năm thôi”.
Ông Tuấn Dũng mừng thầm trong lòng khi thấy con gái rất biết chọn người, Khôi Nguyên tuổi trẻ tài cao nhưng lại khiêm tốn lễ độ.
Khôi Nguyên sau đó quay sang bà nội của mình hỏi.
“Cháu thấy bà rất thích Thùy Anh thì phải”.
Bà Hồng Quyên nghe cháu hỏi vậy thì vui vẻ tán thành gật đầu, nhưng câu
nói tiếp theo của Khôi Nguyên khiến nụ cười của bà cứng lại.
“Cháu nghĩ, hay là bà nhận Thùy Anh làm cháu gái nuôi đi. Cháu cũng thích có một cô em gái xinh đẹp như vậy”.
Khôi Nguyên nói ra điều này sau đó điềm nhiên nhìn nụ cười của Thùy Anh đang co rút lại.
“Là anh trai của em, anh chắc chắn sẽ giới thiệu cho em những người bạn ưu tú đã từng đi du học bên Mỹ cùng anh”
Không khí phòng ăn đột ngột tĩnh lặng. Ông Tuấn Dũng cùng bà Thu Giang mất
hẳn nét cười trên mặt. Ông Đăng Dương thấy bất ổn liền nhanh ý tiếp lời
xoa dịu
“Thằng bé nhà tôi lỗ mãng quá, muốn mẹ tôi có cháu gái
nuôi đâu thể cứ như vậy là được. Anh chị là cha mẹ của cô bé. Phải được
sự đồng ý của anh chị mới phải. Cháu Thùy Anh xinh đẹp và tài giỏi như
vậy quả là phúc đức cho gia đình ai có được cháu làm dâu”.
Bố mẹ Thùy Anh nghe vậy chỉ biết nhìn con gái sau đó nở nụ cười sượng sùng.
Không khí bàn ăn cứ như vậy mà giảm đi cho đến khi kết thúc. Ông Tuấn Dũng
cùng vợ và con gái xin phép ra về. Bà Hồng Quyên tiễn họ ra đến tận đại
sảnh của nhà hàng. Khi xe ôtô vừa đi khuất, bà quay lại lườm Khôi
Nguyên.
“Một đứa như thế, cháu còn chưa vừa lòng ở điểm nào?”
“Cháu không thích cô ấy trên phương diện tình cảm nam nữ” Khôi Nguyên nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Tình cảm thì thì từ bồi dưỡng thêm cũng được. Ta tin rằng một đứa khéo léo như nó ai cũng sẽ có cảm tình”. Bà thuyết phục anh.
“Bà! Chuyện tình cảm không thể gượng ép được”. Khôi Nguyên nhăn mày khổ sở nói
Bà Hồng Quyên thấy vậy đổi chiến thuật. Bà muốn anh dùng cái đầu kinh doanh để suy tính thiệt hơn.
“Ta muốn cháu hãy dùng lý trí mà suy nghĩ, một mối nhân duyên tốt như vậy không thể bỏ lỡ”.
Sau đó, trên cả quãng đường về, bà Hồng Quyên im lặng làm mặt lạnh không
nói với Khôi Nguyên một lời nào. Ông Đăng Dương đưa bà về phòng nghỉ
ngơi, lát sau ông ra vỗ vai Khôi Nguyên nói.
“Bà đang giận lắm
đấy, nếu con không thích cô gái đó thì tìm cách giải quyết cho ổn thỏa.
Đừng làm thế lực nhà cô ta gây ảnh hưởng đến công việc của chúng ta”.
“Vâng thưa ba! Ba đi nghỉ sớm đi ạ!”
Khôi Nguyên thở dài quay về phòng. Anh chẳng thèm thay quần áo, chỉ cởi áo
khoác ngoài ném ra rồi nằm xuống giường. Bàn tay anh nâng điện thoại lên nhìn, ngón tay chạm đến số của Hiểu Hân. Khôi Nguyên bấm gọi đi nhưng
đầu bên kia lại đang tắt máy. Anh chán nản ném điện thoại ra xa, trong
lòng thầm gào thét “Anh đang rất nhớ em”.
_o0o_
Hiểu Hân đang làm việc thì nhận được tin nhắn của Mai Phương gửi đến, cô mở máy đọc tin nhắn.
“Sáng nay trưởng phòng vừa thông báo, tớ phải sang chi nhánh hai ngay để tiếp nhận nhân viên mới. Tớ sẽ sang đó hai tuần để đào tạo họ T_T”
“Vậy ư! Đi làm có bị xa hơn không?” Hiểu Hân nhắn lại.
“Gần khu nhà tớ hơn, nhưng hai tuần đó tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy. Ở đó toàn
người lạ, phải làm quen từ đầu. Nghĩ thôi cũng chẳng thấy vui rồi” Mai
Phương nhắn tin đầy mùi than vãn.
Hiểu Hân chỉ biết nhắn lại động viên tinh thần cho Mai Phương.
“Cố lên! Hai tuần thôi mà”.
Hiểu Hân tắt điện thoại mà trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng công việc quá nhiều khiến cho Hiểu Hân bị cuốn đi. Đến khi điện thoại
của cô rung lên lần nữa, cô mới chú ý. Mở màn hình lên, cô mới biết bây
giờ cũng đã gần quá trưa. Hiểu Hân nhìn xung quanh phát hiện ra mọi
người đã đi ăn gần hết, chỉ còn lại có vài người. Hiểu Hân nhìn điện
thoại thấy dãy số quen mắt gửi tin nhắn đến, cô liền biết người gửi đến
là ai.
“Anh đang chờ em ở ngoài nhé!”
Hiểu Hân trợn mắt lên nhìn dòng tin nhắn “anh ta lại muốn gì nữa vậy?”
“Tổng giám đốc có việc gì cần tìm tôi vậy, tôi thấy mình đang bị chiếm dụng
thời gian riêng tư hiếm hoi trong giờ làm đấy ạ”. Hiểu Hân nhắn lại.
“Anh lại không thấy vậy. Anh rất biết dùng thời gian riêng tư đó để chăm sóc nhân viên của mình một cách tốt nhất”.
“Công ty thật tốt vì đã có một tổng giám đốc biết chăm lo cho nhân viên. Tôi
nghĩ hôm nay tổng giám đốc nên chọn nhân viên khác đi ạ. Mấy hôm trước,
tôi cũng đã nhận được quá nhiều đặc ân rồi”. Hiểu Hân nghiến răng bấm
từng chữ trên màn hình.
“Đúng là anh có rất nhiều nhân viên, nhưng anh chỉ có một nhân viên đặc biệt duy nhất, đó chính là em”
Hiểu Hân thất thần khi nhìn thấy hai từ “đặc biệt” đó. Cô tự hỏi “anh coi
mình là đặc biệt, vậy cái cô Thùy Anh đó là gì với anh đây?”
Hiểu Hân chưa kịp trả lời, bên kia đã nhắn tiếp.
“Em có muốn anh dùng cách thức đặc biệt nhất để mời em đi cùng anh bây giờ không?”
Hiểu Hân đang ngây ra, khi đọc dòng tin nhắn này xong thì cô muốn bốc hỏa.
Cô tức giận lưu số của anh lại, đặt biệt danh “kẻ chuyên quyền”. Cô vừa
dọn đồ trên bàn vừa cằn nhằn “sao lại có người ngang ngược đến thế chứ”.
Hiểu Hân ra khỏi cửa phòng, đang định nhìn thấy thì sẽ mắng anh luôn. Nhưng
hành lang vắng lặng khiến cô ngạc nhiên, cô ngó trước nhìn sau cũng
không thấy bóng ai. Hiểu Hân ngó điện thoại sau đó đi tiếp về phía
trước, trong lòng khó hiểu với tin nhắn mà Khôi Nguyên gửi đến.
“Tìm anh sao?”
Tiếng nói vừa cất lên cũng là lúc cô thấy mình bị mất thăng bằng ngã vào vòm ngực của Khôi Nguyên.
Khôi Nguyên đang đứng dựa lưng vào tường, ngay khúc ngoặt của hành lang để
chờ Hiểu Hân. Anh thấy cô đi qua liền kéo tay cô lại, không ngờ cô lại
mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
Hiểu Hân định thần lại, nhìn thấy anh đang nhìn mình cong khóe miệng. Cô tức giận đấm vào vòm ngực của anh.
“Chú cứ thích trêu người khác như vậy
hả?” Hiểu Hân vì tức giận nên buột miệng nói.
Khôi Nguyên chặn ngón tay lên bờ môi của cô, nheo mắt nói.
“Nhóc! Em biết mình đang nói gì không đấy?”
Hiểu Hân bị hành động và lời nói của anh làm cho cơ thể tê dại.
“Cho em nợ lại lần này. Anh sẽ tính sổ lần sau, sẽ phải có lãi đấy”.
Hiểu Hân choàng tỉnh, lui người lại về phía sau. Chưa kịp trấn định lại cảm xúc đã bị anh kéo đi.
Hiểu Hân cảm thấy bối rối, cô không hiểu anh đang định làm gì. Anh như đang
chơi trò mèo vờn chuột với cô vậy. Khi thì cho cô rong chơi thoải mái,
khi thì xuất hiện, vồ cho cô một đòn chí mạng.
Ra đến thang máy,
Khôi Nguyên bấm nút gọi. Lát sau thang máy mở ra, Khôi Nguyên định kéo
Hiểu Hân vào thì anh bỗng khựng lại khi thấy Thùy Anh ở bên trong. Hiểu
Hân nhìn thấy Thùy Anh thì kinh ngạc mở to mắt.
“Em đang lên để
mang đồ ăn trưa cho anh. Thư ký Ngọc Vân nói hôm nay anh muốn ăn trưa
tại phòng. Thùy Anh cười rồi đưa chiếc túi lên nhưng ánh mắt lại đảo
nhanh đến bàn tay Khôi Nguyên đang nắm lấy Hiểu Hân.
Hiểu Hân
thấy ánh mắt của cô ta đang nhìn mình dò hỏi thì cô mới giật mình nhận
ra bàn tay cô vẫn bị Khôi Nguyên nắm lấy. Cô vội rụt mạnh tay lại.
“Xin lỗi, tôi nhớ ra còn có việc. Không làm phiền hai người đâu ạ”. Nói rồi Hiểu Hân chạy nhanh về phía cầu thang bộ.
Khôi Nguyên định đuổi theo thì bị bàn tay Thùy Anh nứu lấy cánh tay.
“Anh Nguyên, lên phòng ăn nhanh cho nóng”.
Khôi Nguyên tức giận gỡ bàn tay của Thùy Anh ra. Anh nhìn theo hướng Hiểu
Hân chạy cảm thấy bất lực. Trong lòng anh tự nhủ, phải sớm giải quyết
triệt để vụ này. Anh không thể đển vuột mất Hiểu Hân thêm lần nào nữa.