Đọc truyện Nhóc Hãy Đợi Anh – Chương 24 tại website TruyenChu.Vip
Hiểu Hân thường có thói quen nghe nhạc từ lúc bắt đầu tan học đến tận khi về đến nhà mới thôi. Nhưng kể từ khi đi cùng Mai Phương thì thói quen đó
bị giảm đi đáng kể, cô bạn Mai Phương thường xuyên tháo tai nghe của cô
và lôi cô vào câu chuyện của mình. Như hôm nay cũng vậy, việc sư huynh
cả tuần bỗng dưng đi xe đạp cũng trở thành chủ đề tám của cô nàng.
“Hiểu Hân cậu có thấy sư huynh của chúng ta rất oách không, đến cái xe đạp
bình thường khi anh ấy đi trông cũng thật phong độ.” Mai Phương mắt sáng lên khi hồi tưởng lại, sau đó lại tự lảm nhảm hỏi.
“Mà xe anh ấy bị hỏng hay sao mà dạo này toàn thấy đi xe đạp vậy nhỉ?”
Hiểu Hân vỗ vai cô bạn đang mơ màng.
“Xe đến rồi!”
Mai Phương choàng tỉnh, vội vẫy tay bye bye Hiểu Hân chạy lên xe. Như chợt nhớ ra điều gì cô liền ngoái cổ lại nói.
“Mai phải đi đấy nhé, cậu giám bỏ bom mình một mình thì cậu chết chắc đấy.” Mai Phương không quên đưa tay lên cổ hăm dọa.
“Biết rồi!”
Hiểu Hân nhìn theo cô bạn nhiệt tình quá đỗi mà bất lực.
Đội bóng rổ trường Trung Văn sau nhiều ngày tập luyện gian khổ đã vượt qua
hai vòng tiến vào trận bán kết. Để khích lệ tinh thần toàn đội, thầy
giáo Vũ Thanh và Khôi Nguyên đã tổ chức cho cả đội đi dã ngoại và ăn
tiệc nướng vào ngày mai tại khu công viên mới. Hiểu Hân vốn không thích
đi, nhưng toàn đội chỉ có hai mống con gái, mà Mai Phương lại háo hức
như vậy nên khó mà từ chối.
_o0o_
8h sáng trước cổng trường Trung Văn.
“Oa! Hôm nay lần đầu thấy Hiểu Hân mặc quần áo nha. Á… Sao mày đánh tao?”
“Nói ngu nha. Bình thường không mặc quần áo thì mặc gì.”
“À…ý tao nói là chỉ toàn quen nhìn bạn ấy mặc đồng phục nên hôm nay lần đầu
tiên nhìn thấy bạn ấy vận đồ bình thường nên hơi lạ ý mà.”
Cả đám con trai nói cười nghiêng ngả.
Hiểu Hân cảm thấy khó chịu khi mình chẳng khác nào sinh vật cảnh cho đám con trai bàn luận. Hiểu Hân đưa mắt tìm Mai Phương, từ phía sau đám người
Mai Phương bước ra vỗ tay hô lớn.
“Hiểu Hân đến rồi, quân số đã đủ, các cậu vào lấy xe xuất phát thôi.”
Lũ con trai kéo đi một lát, sau đó dắt ra rất nhiều xe đạp. Mọi người hôm
nay toàn bộ đi xe đạp hết, chỉ có thầy Vũ Thanh là đi xe máy, sau yên xe của thầy chất rất nhiều đồ nặng phục vụ chuyến đi này. Các thành viên
trong đội ai cũng đeo ba lô lớn nhỏ phía sau.
Sau khi phân chia
xe chỉ còn hai xe còn ghế trống để trở Mai Phương và Hiểu Hân. Có lẽ bọn con trai trong đội có ý đồ trước nên đã để xe của Vũ Phong và sư huynh
Khôi Nguyên trống ghế. Chúng biết Hiểu Hân thường xuyên đối nghịch với
sư huynh, nên Vũ Phong có cơ hội được trở người trong mộng đi là khá lớn nên bọn chúng đã bàn trước với nhau.
Hiểu Hân đứng trân nhìn hai xe đạp trước mặt, Mai Phương bên cạnh hết sức lo lắng nhìn phản ứng của cô bạn. Mai Phương đưa mắt ra hiệu cho Vũ Phong.
Vũ Phong cũng thấy vẻ mặt như đá của Hiểu Hân vội nói
“Hai em đi xe của anh đi, để anh đi chung xe với sư huynh cũng được.”
Vũ Phong nói xong liền trao tay lái cho Mai Phương. Mai Phương thở phào nhẹ nhõm khi Vũ Phong hiểu ý.
“Hiểu Hân đèo mình nha, yên xe này cao quá mà, nó thách thức chiều cao của mình quá trời.”
Quả thật với chiều ột mét năm mươi của Mai Phương thì cái yên xe của anh
chàng mét tám có tính khiêu chiến lớn. Mai Phương đưa mắt cầu cứu Hiểu
Hân. Hiểu Hân im lặng, sau đó cau mày phán một câu khiến cả đội ngỡ
ngàng.
“Tôi không biết đi xe đạp”
Trong đội có vài người cười ầm lên khiến Hiểu Hân xấu hổ, cô thấy tai nóng bừng và cảm thấy hối hận khi đến đây.
Mai Phương lo lắng sợ Hiểu Hân giận bỏ về liền nhanh trí nói.
“Không sao, tớ cũng mãi năm vừa rồi mới biết đi xe đạp.”
“Vũ Phong anh trở em, còn sư huynh trở Hiểu Hân nhé.”
“Ok! Các em mau lên xe khởi hành thôi, muộn rồi.”
Khôi Nguyên lên tiếng hô hào mọi người, sau đó quay lại nhìn Hiểu Hân. Anh hất mặt ra dấu bảo Hiểu Hân lên xe.
Hiểu Hân nhìn ánh mắt cầu xin của Mai Phương sau đó nhìn về phía Khôi
Nguyên. Lát sau Hiểu Hân mới nhấc ba lô lên vai, sau đó ngồi ngay ngắn
sau yên xe Khôi Nguyên. Khôi Nguyên mỉm cười, cho xe dẫn đầu đoàn người
thẳng tiến.
Trên đường đi, hơn chục chiếc xe đạp nối đuôi nhau. Trong không gian tiếng cười nói thanh xuân như vang vọng.
_o0o_
Một tiếng sau cả đội đã có mặt tại công viên, cảnh sắc thiên nhiên tại công viên này khiến cả đội thích thú. Mọi người bắt đầu chia nhau công việc. Người đi xếp xe, người gỡ đồ, người dựng lều, người chuẩn bị bếp nướng.
Hôm nay hai cô gái được các chàng trai tranh hết các việc nặng, nên các cô
chỉ có việc đứng nhìn họ bận rộn. Chẳng mấy chốc công việc đã xong, hai
chiếc lều lớn được dựng lên, còn có một chiếc lều nhỏ làm riêng cho hai
cô gái. Mai Phương nhìn thành quả của họ mà xuýt xoa.
“Oa! Sư huynh thật lợi hại, chuẩn bị được lều tiện dụng, lại còn bao vật dụng dã ngoại tiện ích nữa.”
Mai Phương thích thú kéo tay Hiểu Hân chạy về chiếc lều nhỏ, cả hai cất đồ
trong lều sau đó ra giúp thầy giáo Vũ Thanh chuẩn bị đồ. Rất nhiều đồ ăn đã được ướp sẵn để trong thùng đá, Mai Phương lấy ra ngửi thấy mùi thơm liên tục hít hà.
“Ah! Những món này do thầy hay sư huynh làm vậy?”
Vũ Thanh hất mặt chỉ người đang lụi hụi quạt than trên bếp nướng.
“Hỏi sư huynh bách nghệ của các em đó.”
Khôi Nguyên nghe thấy tên mình được nhắc tới liền nói.
“Đừng nghe cậu ta, anh đây chỉ biết ăn thôi. Những món này anh phải nhờ người khác trợ giúp đấy.”
Mai Phương giơ ngón cái về phía Khôi Nguyên.
“Nhờ được cũng giỏi rồi, lần nào sư huynh cũng lo cho bọn em chu toàn hết.”
Khôi Nguyên quay lại lấy đĩa đồ ăn trên bàn bỏ vào vỉ nướng. Khói bắt đầu bốc lên anh quay ra nhắc hai cô gái.
“Các em đi chơi đi, ở đây nhiều khói lắm, sẽ ám vào người hết. Để anh chỉ đạo vụ này, lát nữa là được ăn thôi.”
Vũ Thanh cũng đồng tình đuổi hai cô bé đi chỗ khác chơi.
Mai Phương biết chẳng giúp được gì liền kéo Hiểu Hân đi. Đi một lát lên
phía trên thì hai người phát hiện lũ con trai trong đội đang ở khu bể
bơi chơi đùa. Mai Phương nhìn thấy mà uất ức.
“Tại sao bọn con
trai lại sướng thế cơ chứ, chỉ mặc độc cái quần cộc là có thể bơi rồi.
Trong khi bọn mình lại thật phiền phức. Giá như ở đây có nhiều con gái
hơn nhỉ, mình sẽ chẳng ngại mà ra đó bơi nữa.”
Hiểu Hân cũng thấy kỳ lạ khi thấy ở nơi này quá vắng vẻ, chỉ có mỗi nhóm của cô ở đây.
“Sao ở đây lại không có khách khác ngoài chúng ta?”
“Cậu không biết ư?” Mai Phương ngạc nhiên sau đó giải thích cặn kẽ.
“Khu công viên này nằm trong khu đô thị cao cấp của tỉnh, vẫn đang trong
thời gian bàn giao mặt bằng nên chưa đón khách ngoài khu vào chơi đâu.
Vẫn chỉ là những hộ dân ở đây được sử dụng trước.”
“Chúng ta vẫn được vào đấy thôi”. Hiểu Hân vẫn chưa hết thắc mắc.
“Thế mới nói, việc vào được đây là do sư huynh lo đấy. Anh ấy làm tớ ngưỡng
mộ chết đi được.” Nói đến đây mắt Mai Phương sáng lên. Nhìn vẻ mặt của
Mai Phương trong lòng Hiểu Hân có chút gì đó khó chịu, cô cố lắc đầu xua đi ý nghĩ đó.
Mai Phương lại quay ra nhìn Hiểu Hân ánh mắt bí hiểm nói.
“Cậu biết không, tớ đã bao lần tưởng tượng cảnh sư huynh đèo ai đó trên
chiếc xe đạp và hôm nay tớ đã được mãn nguyện.” Ánh mắt Mai Phương chớp
chớp mơ màng.
“Đẹp như trong tưởng tượng của tớ, nếu như không có vẻ mặt ngâm nước đá của cậu thì có phải lãng mạn hơn không.” Vẻ mặt Mai Phương thay đổi 180 độ quay ra trách móc Hiểu Hân.
Hiểu Hân chóng mặt vì nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Mai Phương, cô ôm đầu đi nói.
“Lúc về mời cậu lên xe sư huynh nhà cậu mà tận hưởng lãng mạn.”
Mai Phương chạy theo túm lấy cánh tay Hiểu Hân, quàng cánh tay mình vào.
“Không! Mình chỉ muốn thưởng thức mỹ cảnh thôi. Đứa xấu như mình leo lên xe anh ấy chỉ tổ làm xấu phong cảnh.”
“À! Mà mình phát hiện ra cậu và sư huynh cực đẹp đôi nha.” Mai Phương reo lên khi phát hiện ra nhận định mới của mình.
Hiểu Hân nghe vậy liền dừng lại đột ngột, quay mặt lại nhìn Mai Phương.
Mai Phương bị nhìn đến nhột liền đưa tay lên làm động tác khóa miệng cười trừ.
“Mình không nói linh tinh nữa, đừng phóng băng vào mình.”
Hiểu Hân thôi không nhìn Mai Phương nữa nhưng khi quay đi trên mặt Hiểu Hân
có một nụ cười vu vơ nhẹ mà Mai Phương không thể thấy.
_o0o_
Hiểu Hân và Mai Phương đi dạo một vòng hồ khi quay lại đã thấy đồ ăn được
bày đẹp mắt trên bàn đá. Lũ con trai trong đội người ướt rượt cũng vừa
về đến nơi, vài đứa trong đội pha trò ôm ngực hét lên khi thấy Mai
Phương và Hiểu Hân. Mai Phương cũng vui vẻ phối hợp làm động tác giơ
móng vuốt lên về phía chúng. Bọn con trai vội vã tranh nhau chạy vào lều thay quần áo. Chiếc lều đáng thương bị chúng làm cho nghiêng bên này
bùng bên kia, tiếng trêu đùa hò hét trong lều vọng ra không dứt.
Hai chiếc lều cũng chẳng đủ rộng để bọn con trai chui vào hết nên còn vài
đứa ngồi ngoài nắng rũ bớt nước chờ đến lượt. Vũ Phong cũng ngồi ở phía
ngoài, trên làn da nâu dám nắng từng lớp cơ nổi lên rõ rệt lấp loáng vết nước đọng lại. Trong số thành viên của đội Vũ Phong cao nhất, cậu lại
hay tập thêm thể hình ngoài giờ nên cơ thể cậu khác biệt hẳn so với các
bạn đồng trang lứa.
Mai Phương huých tay Hiểu Hân chỉ về Vũ Phong.
“Này, bảo sao con gái trường mình lập hẳn fanpage cho anh Vũ Phong nhỉ.”
Hiểu Hân nhìn theo sau đó chạm ngay phải ánh mắt của Vũ Phong. Hiểu Hân chưa kịp nhìn sang nơi khác thì Khôi Nguyên đã chắn ngang ngay tầm nhìn.
“Hiểu Hân, em theo tôi lên khu trên mua đá sạch. Còn Mai Phương ở lại sắp giúp tôi cốc và bát đũa nhé.”
Khôi Nguyên nói xong, không để cho người khác có ý kiến liền quay lưng đi luôn, Hiểu Hân đành đứng dậy đi theo sau.
Cứ thế người này đi trước người kia đi phía sau nhưng lại giữ một khoảng
cách xa nhất định. Đi được một lúc, Khôi Nguyên dừng lại, anh quay người nhìn Hiểu Hân.
“Cậu ta cũng rất đẹp trai, dáng người cũng được.”
Hiểu Hân dừng bước, khó hiểu nhìn Khôi Nguyên.
“Anh phát hiện, anh không thích em nhìn người khác.”
“Chú sao vậy? Nướng thịt nhiều, đầu cũng bị nướng chín luôn hả.”
Khôi Nguyên nhìn Hiểu Hân bất lực thở dài, quay người bước tiếp, trong miệng nói nhỏ.
“Tim anh bị nướng rồi nhóc ạ!”