Đọc truyện Nhóc Hãy Đợi Anh – Chương 18 tại website TruyenChu.Vip
“Con xin phép bà và cậu cho em Hân tối nay đi chơi với con nha.”
Mọi người trong gia đình Hiểu Hân đang dùng bữa tối, nghe thấy lời đề nghị của Ngọc Trúc liền dừng đũa nhìn lên.
Bà nội Hiểu Hân lên tiếng phản đối đầu tiên.
“Em nó còn nhỏ, tối còn phải học bài. Mới ba cái tuổi ranh đi chơi tối thì hư người hết.”
“Ngoại à! Đêm nay là tết dương lịch mà, ngoại cho em Hân đi một buổi hôm nay
với con thôi. Chẳng nhẽ con lại có thể làm hư em nó trong một buổi tối
chắc”
“Không được, có lần này lại có lần sau.” Bà nội Hiểu Hân vẫn kiên quyết.
“Ngoại! Làm gì mà còn lần nào nữa, ngày kia con lại về tỉnh M rồi”.
Ngọc Trúc vẫn tiếp tục nài nỉ, hướng ánh mắt từ bà ngoại sang cậu của mình.
Ông An Đông suốt từ nãy chỉ im lặng, ông suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tối nay con còn đi với ai nữa không? Cậu sợ con và em Hân đều là con gái,
tối nay ngoài đường rất đông, đi khuya đi muộn như vậy không an toàn lắm đâu.”
“Cậu đừng lo, con đi cùng mấy đứa bạn hồi đại học của con,
trong đó có anh Khang con chú Phúc giám đốc công an tỉnh nữa. Cậu thấy
bảo kê cho bọn con chất chưa?”
Ngọc Trúc đắc ý khoe. Ông An Đông nghe rồi gật đầu nói.
“Được rồi, các con đi chơi nhưng không được về quá muộn đâu đấy.”
“Vâng! Con cám ơn cậu.”
Ngọc Trúc vui vẻ giơ hai ngón tay chiến thắng về phía Hiểu Hân.
Hiểu Hân trái lại chẳng có lấy một tia vui thích nào. Hiểu Hân cảm thấy
phiền hà với bà chị họ chuyên tự quyết mà chẳng hỏi mình trước xem mình
có muốn đi hay không. Hiểu Hân chán nản cúi đầu ăn cơm tiếp, bằng đuôi
mắt Hiểu Hân cũng thấy thái độ lườm nguýt của bà nội dành cho mình.
Sau bữa cơm Hiểu Hân bỏ về phòng, Ngọc Trúc đuổi theo, nhanh chân len vào cửa không cho Hiểu Hân chốt cửa phòng.
“Này! Em giận chị đấy hả?”
“Chị đã hỏi em có muốn đi hay chưa? Em sẽ không đi đâu, chị cứ đi chơi với bạn đi”.
Ngọc Trúc sụ mặt xuống ra vẻ buồn.
“Chị cũng chỉ muốn em được đi chơi vui vẻ như bao bạn bè em thôi. Trước đây
chị thật vô tâm, toàn đi chơi với bạn bè mà quên mất em”.
“Thôi đi chị, lúc đó em nhỏ xíu, dắt theo em chị phải làm bảo mẫu thì chơi được gì nữa.”
“Nhưng bây giờ em lớn rồi, cũng phải hưởng thụ chút vui vẻ chứ. Bạn bè chị
nhiều anh độc thân lắm. Chị phải tuyển em rể sớm thôi, có người làm vệ
sĩ cho em chị cũng yên tâm.”
“Hóa ra hôm nay chị định mang bán em sao, chuyện lần trước em còn chưa tính sổ với chị đâu.”
Hiểu Hân làm mặt giận sau đó chui vào giường nằm.
Ngọc Trúc ngồi xuống giường, lấy tay kéo cái chăn Hiểu Hân đang chùm kín đầu.
“Vụ lần trước chị xin lỗi rồi mà, đừng giận nữa, dậy thay quần áo đi chơi với chị đi”
Hiểu Hân ở trong chăn nói vọng ra
“Chị đi một mình đi, em không đi đâu”
“Con bé này, tối nay nhiều chương trình hay như vậy mà chui vào chăn làm sâu là sao. Em mà không đi là hối hận đó”
“Kệ em đi!”
Ngọc Trúc thực sự tức giận về tính cố chấp của Hiểu Hân.
“Em định sống nhàm chán như vậy sao, em định đóng cửa với tất mọi thứ như
vậy hả. Mở lòng không có nghĩa là cái gì cũng đón nhận, em không thích
điều gì thì hãy cho nó từ cửa này ra cửa kia là được”
Hiểu Hân mở chăn ra, đôi mắt nhìn nhưng vô hồn.
“Em chẳng đáng có được thứ gì hết. Em cảm thấy mình như kẻ sống nhờ vậy. Cứ an phận như vậy là được rồi”
Ngọc Trúc xoa má Hiểu Hân.
“Sao em lại nghĩ thế, ai sinh ra trên đời này đều có ý nghĩa hết. Đừng nghĩ
mình nợ đời hay mình chẳng nợ gì hết. Sống là để cảm nhận, chấp nhận và
đón nhận. Em phải cho đi thì mới biết mình nhận được gì. Nhận lại sẽ có
đắng có ngọt, em đã bao giờ tự hỏi cái mình cho đi người khác sẽ thấy
vị gì chưa?”
Hiểu Hân ngồi dậy, im lặng không nói gì. Ngọc Trúc
thấy Hiểu Hân có vẻ đang lung lay liền kéo tay Hiểu Hân đứng lên, đổi
giọng pha trò để thay đổi không khí.
“Dậy nào, hôm nay phải chơi cho
thật đã nhé. Sau này em muốn rủ chị chơi thì hơi bị khó đấy. Có giỏi thì lên tỉnh M học đi, chị đưa em vào đời luôn.”
Sau một hồi thay ra thay vào Ngọc Trúc đã chọn cho Hiểu Hân một bộ ưng ý, nhìn vào khuôn
mặt với làn da trắng ngần, nét mắt nét mi như họa mà Ngọc Trúc không
thôi cảm thán trong lòng “con bé này chẳng cần trang điểm cũng xinh rồi, chẳng bù mình mỗi lần đi chơi lại tốn cả lạng phấn”.
_o0o_
Hiểu Hân bị choáng ngợp bới không gian của khu vui chơi nổi tiếng nhất tỉnh
này. Khu tổ hợp vui chơi có cả cafe, quán bar, phòng karaoke, phòng bi
a, phòng game,… Còn rất nhiều khu vui chơi khác có đọc tên Hiểu Hân cũng không hiểu.
Ngay sảnh ngoài tòa nhà, là quán cafe hết sức hút mắt
với nội thất đẹp đắt tiền. Vào cầu thang giữa sảnh là hệ thống thang máy với bảng sơ đồ từng khu.
Ngọc Trúc cùng các bạn cũ đặt phòng karaoke ở tầng 5. Thấy vẻ bất an của Hiểu Hân, Ngọc Trúc vỗ vai trấn an cô bé.
“Đừng lo, chơi ở đây rất vui. Bọn chị dự định là sẽ đi hát sau đó sẽ đến khu
Suncity xem nhạc hội. À! Lúc 12 giờ ở đó sẽ có hoạt động thả bóng bay
chúc năm mới đó”
Mọi năm Hiểu Hân chỉ nhìn thấy nhạc hội năm mới qua
tivi, nên khi Ngọc Trúc nói sẽ được xem trực tiếp khiến Hiểu Hân có chút mong chờ.
Khi thang máy mở ra Hiểu Hân bắt đầu thấy sự náo nhiệt xuất phát từ mọi ngõ ngách không gian. Ánh sáng ở đây cực kỳ ảo bởi đèn led nhiều màu. Có vài người qua lại nơi hành lang tưởng như yên ắng,
nhưng khi từng cánh cửa phòng mở ra là cả một thế giới âm thanh sôi động đang bị nhốt lại trong bức tường cách âm được dịp tràn ra. Ngọc Trúc mở điện thoại xem lại số phòng bạn mình nhắn tin, rồi kéo Hiểu Hân đi theo mình.
Phòng 506 mở ra, Hiểu Hân bị kéo vào, trong phòng tối hơn so
với hành lang rất nhiều nên mắt Hiểu Hân chưa kịp thích ứng. Cô không
nhìn rõ ai với ai chỉ thấy khuôn mặt mọi người nhập nhoạng trong ánh đèn laser chạy nhấp nháy trong phòng. Có người hét lên.
“Trúc đến muộn nha, phải phạt!”
“Ok! Nhưng phải nương tay cho mình chút ít để giữ thể diện với em gái chứ.”
“A! Ngọc Trúc dẫn em gái tới sao, mau lại đây”
Hiểu Hân bị đẩy tới phía trước.
“Đây là em họ mình, Hiểu Hân”
Do nhạc khá ầm ĩ, nên có chào từng người cũng không nghe được nên Hiểu Hân chỉ cúi chào lấy lệ.
“Phải Hân nhà chú Đông không? Sao lớn quá vậy, chị không nhận ra luôn” Một chị đến kéo tay Hiểu Hân ngồi xuống.
Mắt Hiểu Hân đã thích ứng nên nhìn rõ hơn, cô nhìn chị trước mặt nhưng chẳng thể nhớ ra là ai.
Thấy Hiểu Hân có vẻ không nhớ ra, chị ta nói.
“Chị là Giang, học suốt từ năm cấp ba đến đại học cùng chị Trúc nhà em. Chị
đến nhà em nhiều lần rồi, chắc lâu không gặp nên em không nhớ ra.”
“Dạ!”
Hiểu Hân chỉ biết cúi đầu che bối rối của mình. Hiểu Hân ngước lên nhìn khắp phòng một lượt. Phòng hát này khá lớn có khoảng 15 người. Phòng hát
thiết kế hình chữ U, có hai màn hình lớn đối diện nhau, ở giữa là nơi
mọi người đứng biểu diễn, có người lại ngồi ngay tại bàn cầm mic hát.
Hiểu Hân vừa ngồi một lát đã có người chuyển đến cho mình một ly nước ép, còn của Ngọc Trúc là một chai bia.
Ngọc Trúc hướng Hiểu Hân nói.
“Em ngồi đây cùng chị Giang nhé, chị phải đi chào hỏi một chút.”
“Giang, cậu chăm nom em mình nhé, động viên em nó hát mấy bài cho đỡ buồn, tớ sang kia một lát”
Hiểu Hân nghe thấy từ “hát” vội xua tay.
“Các chị cứ chơi đi, em không biết hát đâu, kệ em”
Ngọc Trúc ghé sát mặt Hiểu Hân, lấy ngón tay búng lên chán Hiểu Hân.
“Đến đây rồi, chơi đi nhóc” Sau đó quay người dời đi.
Hiểu Hân ôm cái trán bị đau, trừng mắt lên nhìn chị mình đang quay bước.
Hiểu Hân với tay lấy cốc nước, sửa lại tư thế ngồi ngả sâu hơn vào sô
pha. Đưa ống hút lên miệng uống, vị nước mát lạnh chưa kịp nuốt xuống đã bị sặc ngay tức khắc. Người khiến cô bị sặc không ai khác chính là
người ngồi phía đối diện ở đầu ghế bên kia. Hiểu Hân cúi gập người vì
sặc nước, trong lòng không khỏi than vãn.