Đọc truyện Nhóc Hãy Đợi Anh – Chương 10 tại website TruyenChu.Vip
Hiểu Hân vừa vào đến phòng tập đã bị Mai Phương kéo tay chạy ra sân tập chỉ chỏ.
“Này chúng ta có huấn luyện viên mới đấy! Cậu nhìn xem, phong độ cực kỳ.”
Ánh mắt của Mai Phương không dấu khỏi ngưỡng mộ. Hiểu Hân nhìn vào sân tập, người đó đứng nghiêng góc nhìn Hiểu Hân nên cô chỉ nhìn thấy phần sườn
mặt với chiếc mũi cao thẳng. Dáng người đó rất cao, đội bóng rổ đã có
rất nhiều người cao nhưng anh ta đứng đó không hề bị lấn át. Anh ta mặc
quần thể nao đen dài và chiếc áo thể thao màu ghi sát nách, lộ ra cánh
tay rắn chắc.Thân hình anh ta khá vạm vỡ, nhìn ra có vẻ là người chăm
luyện hình thể. So với đám thanh niên đang phát triển chiều cao quá
nhanh khiến thân hình gầy guộc thì vóc dáng anh ta quả là niềm ao ước.
Hiểu Hân nhìn người đó có chút gì rất quen, trong linh cảm có cảm giác là
người đó. Khi người đó quay mặt lại thì Hiểu Hân dường như thấy tim mình đứng lại một nhịp. Hiểu Hân thấy rõ khi anh ta quay lại nhìn cô, khóe
miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt như đang nói “chúng ta lại gặp nhau rồi!”.
Hiểu Hân xoay người lại để tránh ánh mắt của anh ta và cũng để trấn an cảm
xúc của mình. Cô đi nhanh vào phòng thay đồ, lôi đồ thể dục trong ba lô
nhanh chóng thay vào, khi cô xếp lại đồ trong ba lô thì nhớ ra chiếc áo
của người ấy vẫn luôn nằm đây. Sau chiều mưa ấy, Hiểu Hân đã luôn mang
chiếc áo này bên mình nhưng chưa có cơ hội gặp anh ta trả lại. Hiểu Hân
vuốt chiếc áo trong tay rồi lại xếp dưới đáy ba lô như cũ, trong lòng tự nhủ sẽ tìm cơ hội gặp riêng để trả lại.
Khi Hiểu Hân quay trở
lại sân, đội đã ngừng tập, đang nghỉ ngơi uống nước. Anh ta đang đứng đó nói chuyện cùng thầy giáo Vũ Thanh và Mai Phương. Vũ Thanh nhìn thấy
Hiểu Hân thì nở nụ cười, đưa bàn tay ra dấu ý bảo cô lại phía mình.
Hiểu Hân bước chậm lại, tuy ánh mắt không nhìn về phía anh ta nhưng Hiểu Hân vẫn thấy anh ta nhìn mình chăm chú.
“Giới thiệu với cậu, đây là Hiểu Hân, trợ lý thứ hai của đội bóng.” Vũ Thanh nói rồi lại hướng tay về Khôi Nguyên.
“Đây là huấn luyện viên mới, thầy Khôi Nguyên.”
Hiểu Hân thấy cảm ơn thầy Vũ Thanh vô cùng khi thầy không nhắc đến vụ đi nhờ xe của mình để lưu ý sự quen sơ hôm nọ.
“Chào em, hợp tác vui vẻ nhé!”. Khôi Nguyên chìa bàn tay về phía Hiểu Hân.
Hiểu Hân đưa mắt nhìn Khôi Nguyên nhưng không hề có ý muốn đưa bàn tay ra bắt.
Thấy Hiểu Hân trừng mắt nhìn huấn luyện viên mới, mà cánh tay huấn luyện
viên đưa ra được khá lâu. Không khí có chút quỷ dị, y hệt vụ Vũ Phong bị làm lơ lần trước. Mai Phương liền đưa bàn tay mình ra bắt lấy bàn tay
của huấn luyện viên.
“Mong thầy giúp đỡ đội bóng”
Khôi
Nguyên đã lường trước thái độ của Hiểu Hân, anh không hề tức giận. Anh
còn muốn thử thi gan cùng cô bé, ai ngờ cô bé kia sợ Hiểu Hân làm anh
mất mặt liền giải vây.
“Bốp..bốp…” Khôi Nguyên đưa tay cao lên vỗ hướng sự chú ý của cả sân tập.
“Các bạn ở đây chú ý nhé, cứ coi tôi là “anh cả” ở đây thôi! Không cần gọi
tôi là thầy hay huấn luyện viên gì hết. Tôi không thích cái duyên sư
phạm như bạn tôi đâu”.
Dứt lời, hàng tràng tiếng hoét sáo phấn khích ủng hộ của đám nhóc nổi lên.
Vũ Thanh cũng không phản đối ý kiến của bạn mình nhưng cũng răn dạy đôi câu với lũ nhóc.
“Các em đừng thấy bạn tôi dễ dãi mà nhởn nhơ, cứ thử lười biếng xem, bạn tôi sẽ cho các em cày quanh sân trường đến mòn hết giầy mới thôi đấy. Tôi
cũng sẽ giao toàn quyền cho bạn tôi. Các em đừng mong tôi giải quyết các khiếu nại”.
“Hì hì… Em tưởng có cả hai thầy làm huấn luyện thì bọn em lĩnh đủ cả hai tầng áp bức, chứ một người thì quá ok”. Một thành viên trong đội tếu táo pha trò.
“Thôi hết giờ giải lao, vào sân
ngay. Ngày mai tôi sẽ đưa lịch tập chi tiết, các cậu mà không làm tôi
thấy ok thì sẽ gấp đôi bài luyện tập đấy”. Khôi Nguyên to giọng hô hào,
và mượn lời cậu học sinh kia đe dọa lại. Nhưng trong lời nói có nửa phần nghiêm khắc, nửa phần bông đùa.
Cả đội tiến vào sân, Khôi Nguyên quay ngược hướng tiến về phía Hiểu Hân và Mai Phương đang đứng.
“Xem công việc của hai cô bạn trợ lý hôm nay nào. Em Mai Phương đúng không?
Em giúp tôi lên ban giám hiệu chép lại lịch học ngoại khóa nhé! Còn Hiểu Hân ra sân ghi điểm cho tôi.”
Mai Phương nghe sự phân công của
Khôi Nguyên mà ngạc nhiên mở to mắt. Trong câu nói với cô thì là sự nhờ
vả, với Hiểu Hân thì là ra lệnh. Liệu có phải do thái độ của Hiểu Hân
lúc nãy khiến huấn luyện viên không hài lòng không? Mai Phương biết
trong công việc Hiểu Hân là người rất chăm chỉ nhưng cô ấy lại chúa ghét công việc ghi điểm này. Vì vậy mỗi lần phải ra sân ghi điểm đều là do
cô làm. Hiểu Hân những lúc này chỉ ngồi ngoài sân, đeo tai nghe và đọc
sách thôi. Mai Phương ái ngại nhìn Hiểu Hân rồi nói.
“Thưa thầy có thể đổi lại công việc cho em và Hiểu Hân không? Bạn ấy chưa từng ghi điểm nên không biết quy tắc tính điểm đâu ạ!”
“Đừng có thay đổi yêu cầu của tôi, một người trợ lý mà cách tính điểm cũng
không biết thì thật là đáng trách. Tôi càng thấy mình phải có nghĩa vụ
hướng dẫn cho bạn trợ lý Hiểu Hân của chúng ta hơn đấy. Mà tôi đã nói
đừng gọi tôi là thầy rồi mà”.
“Vâng ạ!” Mai Phương tiu nghỉu trả
lời, ánh mắt bất đắc dĩ hướng Hiểu Hân như muốn nói “không phải mình
không muốn giúp đâu, do cậu gặp phải sát thủ đấy nhé”.
“Chú à!
Chú chịu khó hướng dẫn cụ thể nhé, vấn đề này tôi hơi chậm hiểu”. Vừa
nói Hiểu Hân đưa tay vẫy đuổi về phía Mai Phương ý bảo “cậu cứ đi đi,
đừng lo”.
“Chú!!!” Mai Phương buột miệng nói rồi vội lấy tay che
miệng. Mắt đảo qua đảo lại giữa hai người này. Đến khi Khôi Nguyên chiếu ánh mắt về phía mình thì Mai Phương mới quay đầu bỏ chạy khỏi hiện
trường. Vừa đi Mai Phương vừa lo lại vừa buồn cười, cô bạn mình đúng là
cực phẩm. Người ta có hơn mình có sáu bảy tuổi mà đã tôn người ta lên
hàng “chú” rồi. Không biết huấn luyện viên mới có khó chịu mà gây khó dễ với Hiểu Hân không?
Lúc này trong sân thể thao Khôi Nguyên vẫn
đang trừng mắt nhìn về phía Hiểu Hân, khi cô bé tiếp tục gọi mình là
chú. Cô bé chẳng thèm nhìn anh, quay lưng bước về phía bàn ghi điểm.
Khôi Nguyên không hề tức giận nhưng có chút cảm giác bất mãn với cô bé.
Cánh tay Vũ Thanh vỗ vỗ lên vai Khôi Nguyên ra chiều thông cảm nhưng
trên mặt anh cũng có vẻ đang nén cười.
“Cậu đừng để bụng, cô bé đó cư xử với ai cũng lạnh lùng như vậy đó nhưng không có ý hỗn hào đâu”.
“Mình không để ý đâu nhưng làm bạn với cậu mình lại được già đi thêm mấy tuổi nữa đấy”. Khôi Nguyên bất đắc dĩ ray trán.
“Hiểu Hân à! Em bướng bỉnh hơn tôi tưởng.” Đó là suy nghĩ của Khôi Nguyên lúc này.