Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh Sao

Chương 19


Bạn đang đọc Nhóc… Em Dám Giả Trai Lừa Anh Sao: Chương 19


– Cho tôi tô mình quảng Không rau. Linh Linh ns .
– Còn tôi tô phở bò. Đan Phong ko hiểu sao cảm giác rất quen
######## Em tô mì quảng anh tô phở bò. Giọng ns trong trẻo của Ngân Bình.Anh nhớ như in ngày hôm đó######
– Ê ko ăn à..Cô hua hua tay trước mặt hắn. Vì đã 5 phút hắn bất động.
Hắn giật mình tỉnh cậm cụi ăn tô phở.
– Chị ơi ngon quá. Cho tôi một tô nz. Nghe cô gọi mà hắn muốn xỉu.
– Cậu là con heo à. Đan Phong ns
– Tôi là người, Cô ko muốn tranh cãi vì cô yêu tô mì quảng cô muốn tận hưởng nó.
Hắn ăn rất giống phong cách của một thiếu gia con nhà danh giá
Linh Linh ăn xong ba tô thì hắn ms ăn xong phần của mình. Cô còn hút hết phần nước còn thừa trong chén. Hắn trong xoe nhìn cô khó tả nổi.
– Dì cho em ít tiền đi em đói quá… Một cậu bé mặt mày lem luốt đang câugmf xin một bà ăn mặc trong rất quý phái.
– Tránh ra đồ giơ bẩn. Cái gì mà xin vs xỏ đi chõi khác làm tao ăn mất ngon. Bà ta xô cậu nhóc một cách vô tính còn la lớn – Cô chủ đuổi cậu nhóc này ra dùm đang ăn mà cầu vs chả xin.
– Vâng Vâng tôi xin lỗi bà Cô bán hàng cx tức giận thay cho cậu bé nhưng làm ăn mà khách hàng là thượng đế.
Đan Phong nhếch miệng khinh bỉ bà ta. Toan đứng dậy giúp cậu bé nhưng đã lỡ bước vì có người đi trước.
– Này bà kia. Bà ác vừa thôi chứ. Bà ko thấy thẹn vs lương tâm à. Linh Linh đến ngay cạnh bàn của bà lúc nảy mắng thẳng vào mặt bà.
– Á.. cái cậu này… ưa gay sự à. Bà ta đứng dậy xô bàn làm dữ.
– Tôi ko gây sự tôi thấy chướng mắt nên nói. Bà vô cảm vừa vừa thôi chứ. Linh Linh Lại tiếp tục lớn tiến.
– Há giỡn mặt bà à. Bà ta đưa tay tính đánh cô. thì một bàn tay đã giữ chặt lấy…
– Cậu ta ns rất đúng… bà quá ích kỉ.. bà nên tự xét lại lương tâm của mình đi. Xem có bị chó cắn ko.
– Hai tụi bây đồng bọn. Tao.. tao sẽ tìm cách giết bây. Bà ta chỉ vào hai người họ hăm doạ Rồi bỏ đi.
– Bốp bốp.. tiếng vỗ tay xung quanh ai cx khen hai người họ. Linh Linh Đỡ cậu đỡ bé dậy

Linh Linh đỡ cậu bé đứng dậy phủi áo quần rồi đưa cậu bé đến bàn mà cô vs hắn đang ngồi lúc nảy.
– Cảm ơn anh đã giúp. Ko có anh chắn tôi bị ăn đòn thảm hại rồi. Linh Linh mĩm cười nhìn Đan Phong.
– Cậu đừng tưởng bở, vì tôi ghét bà ta nên ms làm vậy để chọc tức bả., Chứ ko để giúp cậu đâu.
Có cần phải ns thẳng vậy ko chứ, hức. Cứ tưởng là hắn tốt bụng, nên ma giúp mình ai nhè Cô bĩu môi nhìn hắn.
– Em cảm ơn ai hai anh. Cậu bé vòng hai tay lại lễ phép
– Ko có gì đâu. Đan Phong xoa đầu cậu bé.
– Ừ à… Cô nhớ sực ra
– Cô ơi cho cháu tô phở nhé. Linh Linh gọi thức ăn
– Ừ tô phở đến liền chờ 1p 30 giây nhá. Cô Bán hàng vui vẻ tiếp khách.
Cô nhìn vào mặt của cậu bé, thấy toàn là vết bẩn. Cô lục lọi trong ba lô đồ đạt của mình 1 lúc lâu.
– Cậu tìm gì thế. Đan Phong hỏi
– Tôi tìm khăn giấy. Mắt cô bỗng sáng ra – Á đây rồi. Cô đưa ra trước mặt hắn 1 bì khăn ướt.
Để anh làm sạch mặt cho nhóc nha. Linh Linh có hơi chút sượng miệng vì cách xưng hô vs cậu bé bằng anh. Nhưng cô nghĩ mình sẽ quen dần.
Cô nhẹ nhàng lau sạch từng vết bẩn nhỏ trong má cậu bé. Khiến Đan Phong phải trố mắt nhìn.
– Ổn rồi đấy. Nhóc ăn đi. Cô lấy tay béo hai bên má bầu bỉnh của cậu bé ấy.
Cậu bé ko ăn, mặt buồn so. ko nói năng gì
– Sao thế nhóc ko thích ăn à. Lúc nảy còn kêu đói mà. Đan Phong cảm thấy ở cậu nhóc này có gì đó bất thường
– Ờ nhóc ăn đi. Tụi này trả tiền mà. Linh Linh đưa mắt long lanh nhìn Cậu bé
Cậu bé bỗng nhiên lắc đầu.
Cả cô và hắn đều nhìn nhau cx lắc đầu vì khó hiểu.
– Có vấn đề gì cứ ns đừng ngại. Tụi anh sẽ giải quyết nhóc. Linh Linh ra oai vỗ ngực ns

Đan Phong phải bật cười vì bộ dạng này của cô.
– Nhóc ns đi, tụi anh ko pải là kẻ bắt cóc con nít đâu mà sợ. Đan Phong nhìn cậu bé ôn tồn ns.
– Em ko dám ăn. Cậu ta phụn phụi
– Vì sao ? Cả Linh Linh lẫn Đan Phong đồng thanh hỏi.
– Em ko muốn mình đc ăn no một mình.
– Là sao? Linh Linh đầu ốc cứ đâu đâu cô vẫn chưa hiểu.
– Sao cậu ngốc thế hả. Đan Phong đánh vào đầu cô kêu cái cốc
Cô xí xoa đầu – Sao đánh tôi.
– Ai bảo cậu ngốc. Ý nhóc là ăn một mình ngại hả. Tụi anh ăn no hết rồi. Đan Phong cười ns
– Ko pải vậy anh. Cậu nhóc đáp.
Linh Linh chu mỏ rồi le lưỡi nhìn anh – Ề cậu cx ngốc mà. Nghe rõ chưa ko pải ý đó. Cô mĩa mai xong là quay sang cậu bé nhẹ nhàng ns – Tụi này vẫn chưa hiểu ý nhóc. Có gì thì ns ra. Nếu giúp đc thì tụi này giúp. Cô càng ns càng muốn khẳng định để cậu bé có thể ns
– Em… nhà em còn rất nhù người. Nếu em ăn no mà em của em đói… Vmcậu vừa ns vừa khóc.
Linh Linh dùng tay lau ns mắt cho cậu bé. Nhìn cậu bé khóc ko hiểu sao trong hồ mắt cô như có động nc.
– Con trai pải dũng chứ sao lại khóc. Đan Phong ôm thân hình gầy guộc của cậu bé xoa xoa đầu.
– Thôi đc rồi. thế nhà nhóc gồm những ai. anh đẹp trai này sẽ mua hết. Linh Linh nheo mắt cậu bé rồi nhìn về Đan Phong. Làm cậu ngạc nhiên đôi lát
– Nhà em là gồm – Phúc Lộc Thọ , Hoa, hướng., dương…. Cậu bé đưa.tay ra đếm từng ngón cái
– Stop… Đc rồi. Ns tóm lại nhà em có bao nhiêu người. Linh Linh cảm thấy ngạc nhiên vì nhà sao mà sinh nhiều thế.
Thằng nhỏ ngẫm nghĩ một lúc… – Dạ tính em nz là 9 đứa chị.
Cả Đan Phong lẫn Linh Linh bổ ngã vì câu trả lời.
– Bố mẹ em sinh tận 9 đứa cơ à. Đan Phong đơ người ra.

Mặt của cậu bé trở nên buồn so.
– Sao thế nhóc. Linh Linh linh điều gì đó về cậu bé.
– Bọn em là trẻ mồ côi. Lúc trước có Anh Nguyên nz là 10 nhưng ảnh mất rồi
– Anh Nguyên nào sao lại mất. Cô tò mò mún ns cho ra
– Anh Nguyên nếu còn sống chắc cx trạc tuổi 2 anh. Ảnh một thân 1 mình nhận nuôi tụi em. Vào đêm hôm đó, trời mưa to. Bé Dương sốt cao. Mà bọn em cx chả có tiền. Ảnh đi vay mượn ít tiền để mua thuốc nhưng mãi ko thấy về. Sáng hôm sau nhờ trời thương bé Dương cx hạ sốt. Tụi em đi đi tìm anh Nguyên đc tin anh vì vấp ngã ở giữa đường. Vừa mưa vừa tối. Nên xe ko chú ý nên…. Cậu bé ko kể nữa.Linh Linh ôm lấy cậu bé nức nở.
Đan Phong nhìn cậu bé tội nghiệp kia rồi nhìn sang Linh Linh cx đang khóc trong mặt cô rất đâu lòng.
– Cô chủ hâm tô phở này giúp tôi, gói thêm 8 bao nz. Hắn ns.
– Vâng, có ngay chờ 1 chút.
Tô phở đc hâm nóng khói nghi ngút, mùi thơm xuyên qua dạ dày chú bé.
– Chừ nhóc ăn đc rồi đấy. Tí máy đứa em nhóc cx đc ăn. Đan Phong ns dỗ dành.
– Thật hả anh, Cậu nhóc sáng mắt ra lau hết nước mắt ngồi lên bàn ăn nhanh.
Còn Linh Linh vẫn thế nc mắt vẫn tuông ra,
– Có cần pải xúc động nhiều thế ko. Đan Phong ns vs Linh Linh
– Kệ tụi. Tui đâu có khóc bụi bây vào mắt chứ bộ Linh Linh ngẫn đầu lên đưa mắt lên trần nhà cho nc mắt ko rơi
– Còn chối. Mắt cậu đỏ như quả ớt chín rồi đấy. Đan Phong trêu cô.

-Mà tôi có ns cậu khóc đâu tự cậu nhận là mình khóc đÁy nhé. Đan Phong vừa nói vừa cười. Linh Linh cảm thấy mình bị hớ nặng nề cô ước có cái hố mà chui xuống cho đỡ quê.
Cô đến gần nhìn chầm vào cậu bé nhẹ ngàng ns – Ăn từ từ thôi nhóc nghẹn bây giờ.
Hắn nhìn thái độ của cô đối xử vs cậu nhóc đó rất ân cần rất chu đáo. Mắt nhìn cô rất lâu từ cử chỉ đến khuôn mặt hiền lành. Tại sao hôm đó mình lại vô tình vs cậu ta thế nhỉ. Hắn tự hỏi vs bản thân mình.
Bất chợt cô ngẫn đầu lên.Hai cặp mặt bỗng nhìn nhau. Cả hai đều thẹn, quay mặt đi nơi khác
– Ôi ngon quá. Cậu bé húp hết tô nc còn lại.
– Nhóc ăn nz ko. Linh Linh ns
– Em no quá trời lun. Cậu bé xoa xoa bụng no của mình tươi cười.
– Nó đâu có giống cậu, ăn lẫn 3 tô. Đan Phong ko hiểu cậu lại có thể ns chuyện vs cô thán mật như thế.
– Hức… Cô ơi cho cháu trả tiền cô kêu lớn.

Linh Linh tìm cái ví trong balô mãi vẫn ko thấy. Sao lại vậy đc ví tiền của tôi đâu rồi trời Cô cố gắng cố gắng lục lọi hết các ngăn trong túi nhưng ko thấy đâu Kiểu này là quê lắm nè. Cô nhăn nhó mặt mày tưởng tượng cảnh hắn sẽ cười cô
– Hắn trả phần của tôi rồi sao. Linh Linh Ngạc nhiên muốn nhận định lại.
– Vâng. Tiền đây. Cô đưa hộ. Cảm ơn quý khách đã quan tâm đến cửa hàng của chúng tôi.
Đến giờ mà cô vẫn ko tin vào sự thật. Hắn mà tốt vậy sao, mà tốt gì chứ, hắn muốn mình quê mặt tr mọi người vì ko có tiên trả thì đúng hơn.
– Ê chờ tôi. Linh Linh chạy theo hắn.
Hắn vẫn thông thả đi nhanh ko thèm nhìn lui. Nhếch miệng cười.
– Hey. Làm gì mà đi nhanh thế hả. Cuối cùng thì cô cx đến ngay canh hắn thở dốc rồi mắng hắn.
– Chân tôi hay chân cô, Hắn lạnh lùng phán ột câu là cô ko tài nào ns lại.
– này.
Coi đưa tiền trước mặt hắn làm hắn có đôi chút ngạc nhiên
– Gì thế. Hắn hỏi
– Tiền còn dư, cô chủ đưa cho tôi. Linh Linh giải thích.
– Nếu cần thì cứ lấy đưa lại tôi làm gì. Cậu ta cứ thế mà đi ko thèm nhận lại tiền
– Há.. tiền của cậu mà. Cô đuổi theo sau hắn ns.
– Tôi ko bao giờ lấy lại tiền thừa. Hắn nhếch miệng lạnh lùng ns.
Cậu bé kia cứ nhìn hai người suốt, cứ cải qua cải lại như cặp tình nhân. Nhưng rồi cậu bé lạ nghĩ cả hai đều là con trai, nên ko bận tâm nz.
– Tôi biết cậu giàu rồi, nhưng nếu cậu ko tôn trọng đồng tiền thì kiếp sau, cậu sẽ nghèo cho coi. Cô chu mỏ tròn xoe mắt tiến đến đưa mặt sát mặt hắn nói hăm doạ
– Cậu con nít quá đi. Không hiểu sao khi nhìn rõ mặt cô tim hắn bỗng lỡ nhịp. Hắn đẩy mặt cô ra.
– Ko cần thì thôi. Cho em nè. Linh Linh đưa tiền cho cậu nhóc.
– Em ko lấy đâu. Cậu nhóc từ chối.
– Em ko lây là chị ném nó đi đấy. Cô đưa lên cao toan ném đi.
– Ko đc. Cậu nhóc ns lớn.- em nhận là đc chứ gì. Em ko muốn kiếp sau phải nghèo nz đâu. Giọng ns của nhóc trong trẻo ngây thơ.
– Hì thế mới ngoan chá. Cô xoa xoa đầu mĩm cười.
– Anh đừng xoa đầu em nz. Cậu bé đẩy tay cô ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.