Bạn đang đọc Nhóc… Em Dám Giả Trai Lừa Anh Sao: Chương 1
Biệt thự, xung quanh được trang trí với những ngọn nến rực rỡ lung linh với khung vườn tuyệt đẹp
Những người hầu bày bàn ghế sang trọng trên bàn là một tấm trải màu trắng mang nét quý phái cho bữa
tiệc.
Tấm thảm màu đỏ được trải dài trên dãy đường đi rải đầy những tia kim tuyến lấp lánh.
Trên bàn tiệc có 3 chai rượu quý của Pháp, 1 chiếc bánh sinh nhật trên chiếc bánh là dòng chữ Happy Birthday Linh Linh, bên cạnh con gấu trúc là ngọn nến số 16.
Mọi thứ dường như đã hoàn thiện. Một phụ nữ nhìn vào có vẻ vừa ý. Từ trong nhà một người mặc áo quần người hầu hốt hoảng chạy ra
– Phu nhân… phu nhân… có chuyện không hay… tiểu thư …
– Chuyện gì! Tiểu thư làm sao. Đại phu nhân của Phương Thị nói
– Tiểu… thư… tiểu thư không có ở trong phòng. Ba Tư sững người nói không nên lời.
– Sao lại có chuyện như vậy…. tôi bảo bà trong nó cơ mà.
– Tôi… tôi thực sự xin lỗi…. tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ để đón khách, nào ngờ tiểu thư nói đói rồi tôi bảo người hầu làm nhưng tiểu thư không chịu ăn, ôm bụng bảo là đau dạ dày, cô nói tôi làm mới ăn, vì tôi lo cô chủ có chuyện nên…..
– Các ngươi đúng là một lũ vô dụng cả lũ mà một con bé cũng không giữ được. Phu nhân tức giận nói tiếp – Nhanh tìm nó về cho tôi, nhớ đừng để lão gia biết, bí mật tìm cho ta, nếu không tìm được thì các ngươi
cuốn gói ra khỏi Phương gia.
– Vâng ….Vâng. Mọi người sợ hải tuân lệnh. Từ nhỏ đến giờ không ngày nào tiểu thư nhà này không khiến cho người hầu phải rớt tim.
………………………..
Trên chiếc cầu đêm, dưới nhưng ngọn đèn lung linh mờ ảo. Một cô gái mặc một chiếc váy hồng ngắn ngang gúi, trong rất dễ thương đang đi thăng bằng trên lang cang giữa cầu. Vì chiếc cầu này vẫn còn nắm
trong dự án sửa chữa, vẫn chưa lên kế hoạch nên cô thường hay trốn ra đây, nơi này là địa điểm bí mật của
cô và anh trai.
Tiếng gió vi vu, tiếng không gian đêm tạo cho cô có một cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết. Cô cứ đi trên thanh lang cang , mà không thèm nhìn trước mắt vì cô biết không có ai. Thanh lang cang cao chừng nửa mét.
Rú rú ………. tiếng xe máy rú làm cô giật hết cả mình, vì cô nhón chân đi, không kịp giữ thăng bằng nên cô đỗ người về phía chiếc xe đang lao đến
– Áaaaaaaaaa. Cô nhắm mắt nhắm mũi, la hét om sòm đến thũng cả màng nhĩ.
– Kít……………. kít…….. tiếng phanh xe gắp.
………………………………..
– Phu nhân… tiểu thư vẫn chưa tìm thấy, chúng ta phải làm sao… . Bà quản gia nói nhỏ vào tai của Phương
phu nhân
– Cái gì hả… Hai ông bà Phương thị đang chào khách, chỉ còn 15phút nữa là vào tiệc. Nhưng chủ nhân của bữa tiệc thì lại vắng mặt, thật lạ đời mà.
– Chào ông Phương. Một người đàn ông toác lên mình vẻ sang trọng hơn người bắt tay Phương lão gia chào hỏi thân mật.
– Ai đây, Vương lão , chào ông, tôi cứ tưởng là ông không đến
– Hôm nay là sinh nhật của con gái ông, sao tôi lại không đến. Từ lâu tôi đã xem nó là con dâu của mình. Chỉ lo là ông không đồng ý.
– Được vậy là phước ba đời cho nó rồi còn gì.
– Ông cứ nói quá. Hai ông cười nói vui vẻ với nhau thân mật như anh em trong nhà.
…………………………….
– Ấy…..cậu con trai mặc bộ đồ vest Âu đánh vào má hồng của một cô gái mắt nhấm lìm, khuôn mặt tái
méc không còn chút máu. hắn đặt đầu cô lên chân hắn.
– Ấy…. tỉnh lại đi. Hắn lay cô mãi nhưng cô vẫn nhắm mắt, khiến hắn tức gần chết. Hắn nhìn đồng hồ rồi
thở dài.
– Ây…. tỉnh lại đi. Cô tính ngủ ở đây lun sao. Cô gái này thật kì lạ… làm sao bây giờ
– Cô mà không tỉnh dậy thì đừng có mà trách tôi đấy.
– ……
– Cô…. Hắn tức đến rung người, sao trên đời này có người khùng như vậy, chiếc xe cậu quả thật là chưa
kịp đụng cô. Vậy mà hơn 10phút rồi mà cô vẫn bất tỉnh nhưng miệng thì cứ nham nhảm cái chi đó. Chẳng khác nào người khùng.
– Tôi đếm từ 1 đến 3 cô không đứng dậy thì đừng trách tôi….
– …..
-1
…………………………………………….
………
Ông Vương nhìn quanh, như tìm gì đó
Thấy lạ ông Phương hỏi
– Ông tìm ai sao…
– À không có gì đâu, tôi đang nhìn con bé, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy. Ông giấu con gái hơi kĩ đấy nghe.
– Linh linh sao, tôi nảy giờ cũng không thấy.
-Bà vào bảo nó ra đây. Ông Vương thì thào bên tai vợ của mình.
– Nó….. bà Phương ngập ngừng rồi nhanh miệng nói lã đã- Anh Vương thông cảm hôm nay nó muốn gây bất ngờ nên đến khi tiệc bắt đầu mới ra mặt. Bà Vương lên tiếng vẻ mặt lo lắng vẫn ẩn hiện trên khuôn
mặt.
– Cô con gái này quả thực đã lớn thật rồi. ha ha. Ông Vương cười nói như thể Linh Linh là con gái của
mình vậy. Con bé này khiến mình rớt tim mất, chỉ còn 5 phút nữa là vào tiệc…. bà Phương thở ra
…………………………………..
– 2….cô đừng hối hận đấy…. -3. Hắn áp môi mình đặt vào môi cô. Một cảnh tượng như đóng phim vậy. Cô đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, tròn xoe nhìn hắn. Hai mắt nhìn chầm vào nhau. Người cô khẽ run
nhẹ.
Mày đang mơ sao, hắn đang làm gì mình thế này. Nụ hôn này, nụ hôn đầu tiên, không…. không thể mất
như vậy được
Hắn thấy cô vẫn chưa thức tỉnh, hắn càng cô khoéc sau vào vành miệng cô một cách vô lí trí.
– Không……… cô giật mình đẩy người hắn ra la lớn
– Cô tỉnh rồi sao….. khoé miệng hắn xuất hiện một nụ cười đắc ý cho chiến thuật của mình.
Cô nhìn thẳng vào mặt của hắn Không hiểu sao một sóng điện luồng qua người cô, một cảm giác như giật
điện, toàn thân nóng bừng lên một cách không tài nào hiểu nổi.
– Cô không sao đấy chứ… Hắn huơ tay trước mặt cô.
Đây có thể coi là tiếng sét ái tình không nhỉ… Nó muốn chửi vào mặt của hắn nhưng không thể. Từ khuôn mặt đến vóc dáng điều khiến cho cô siêu lòng.
Cô không nói thêm gì người thì cứ mềm nhũng ra thẫn thờ như người không hồn. Hắn nhìn về phía cô lắc đầu tỏ ra khó hiểu. Đúng là một cô gái hết sức kì lạ
Chiếc váy hồng của cô bây giờ nhuốm đầy màu bẩn. Đôi chân thon thả bỗng đi cà nhắc. Nhưng chính
cô cũng không biết chỉ có hắn là đang nhìn chầm vào từng bước đi của cô.
Lúc nảy hoảng quá, hắn phanh gấp nào ngờ lốp trước bị trượt, chiếc xe văng ra, đẩy vào lề đường, trúng mạnh vào cột đèn.