Đọc truyện Nhóc Đáng Yêu Cùng Trường – Chương 6
Edit: Dứa
~*~
Xén phăng thứ của nợ kia e là không được, không khéo toi mạng như chơi; có điều đạp một cái thật lực chắc cũng đủ để hả giận rồi. Trương Khải Tường lòng dạ hẹp hòi quyết định mang “nòi giống” của tên kia đá ngắn lại 3 centimet sau đó mới đi tắm rửa, vậy mới sảng khoái! Bằng không, hận này làm sao quên được!
Càng nghĩ lại càng giận, mẹ nó! Cũng tại tên chó má ( ;___;) trên giường hại nó phạm tội cưỡng bức, đã thế gã lại còn là nam! Trương Khải Tường đứng bên giường khởi động, xoay xoay mắt cá chân phải rồi bắt đầu chạy lấy đà, vung chân đá một cú thật đẹp, nhất định phải khiến tên kia sau này không thể hại đời ai được nữa!
Chưa kịp hiểu mô tê gì, nó đã mất thăng bằng ngã thẳng xuống giường. Hóa ra xuất hiện một cánh tay phải bắt được cái chân phải đang đá tới của nó.
Ôn Hữu Tuấn hành động theo phản xạ, bảo vệ thành công tiểu huynh đệ của mình.
Thực ra Ôn Hữu Tuấn đang nhắm mắt giả chết, im lặng chờ thời cơ tấn công, chiếm thành đoạt đất; xui xẻo thay Trương Khải Tường không phải loại hung hãn bình thường, nó phải nói là hung hãn đúng chuẩn Godzilla kìa!
Ai mà biết được Trương Khải Tường lại dữ tợn như vậy chứ, may mà gã lén giám sát hành động của nó.
“Anh?” Trương Khải Tường trợn mắt, không hề nghĩ tới chuyện Ôn Hữu Tuấn đã tỉnh, trở tay không kịp liền bị kẻ kia đè xuống. Một bàn tay lớn hung hăng chộp lấy thằng nhỏ mềm nhũn của nó, cách một lớp vải, Trương Khải Tường vẫn cảm nhận được ý uy hiếp mạnh mẽ.
“Đừng manh động nha, anh cũng không muốn em trở thành thái giám đâu. Bảo bối à, giờ tới lượt anh!” Ôn Hữu Tuấn một tay nắm cậu em của Trương Khải Tường, tay kia lột phăng cái quần dài nó vừa xỏ vào. “Sao mặt mũi lại méo xệch thế kia? Lo anh không thỏa mãn được em hả? Haha, em yên tâm đi, đòn tấn công yếu xìu lúc nãy của em không làm gì được anh hết…” Tay gã siết mạnh hơn. “Ngoan chút nha.”
“A…” Ý đồ phản kích của Trương Khải Tường vì thế mà bay hơi sạch sẽ, chỉ để lại tiếng rên rỉ “Tôi nhất định phải giết anh, đồ cầm thú, biến thái…”
“A!” Trương Khải Tường hốt hoảng kêu lên, âm thanh sợ hãi pha lẫn chút vụn vỡ. Ôn Hữu Tuấn sau khi cởi quần nó đã nhanh chóng tiến công, không cho nó cơ hội chống cự.
“A! A!” Trương Khải Tường điên cuồng giãy dụa, tiếc là chỉ uổng công. Cảm giác bị xâm phạm ở phía sau thực khó chịu, còn khó chịu hơn một ngàn lần cái cảm giác lúc nó bị táo bón. Không, phải hơn trăm vạn lần mới đúng!
“Đừng có vẻ không cam lòng như vậy, Tiểu Tường. Chúng ta đã nói rõ rồi, em không định đổi ý đấy chứ? Anh chịu đựng lâu lắm lắm đó! Giờ anh sẽ trả lại đủ hết cho em, cả vốn lẫn lãi luôn nhé. Em cứ chuẩn bị tinh thần nằm trên giường hai ngày đi.” Ôn Hữu Tuấn chẳng hề thương hương tiếc ngọc, bắt đầu chuyển động. Gã biết nếu cho kẻ cứng đầu bên dưới có thời gian xả hơi, tuyệt không có lợi cho gã.
Trương Khải Tường ra sức chống cự. “Đi ra… Anh… Anh đi ra cho tôi… A…” Theo tốc độ va chạm mỗi lúc một nhanh, phản ứng của thân thể mỗi lúc một vượt khỏi tầm kiểm soát của nó. Dục niệm vốn đã tắt nay bùng cháy trở lại còn mãnh liệt hơn trước. Nó đã dốc hết sức lực phản kháng, tiếc rằng cũng không bảo vệ được phòng tuyến cuối cùng. Ôn Hữu Tuấn như giọt mực vấy lên cuộc sống thuần khiết của nó, ban đầu phạm vi mực loang chưa rộng, nó vẫn còn cơ hội sửa chữa. Nhưng lúc này, khi vết mực đã lan tràn khắp trang giấy trắng… nó đã không có cơ hội cứu vãn nữa.
Nó nghe tiếng trái tim mình vỡ nát xen giữa những thanh âm nhục nhã (Lúc em dếp Ôn Hữu Tuấn cũng gây ra tổn thương nghiêm trọng mà)… Sau đó, chẳng còn lại gì. Không lí trí. Không tình cảm. Bản năng nguyên thủy trong cơ thể hoàn toàn thức tỉnh, đây chính là bằng chứng cho thấy con người có thể sống sót trong tuyệt cảnh đó! Giọng nói trong trẻo thường ngày giờ nhuốm đầy vẻ quyến rũ lòng người, những tiếng rên vụn vặt thoát ra từ đôi môi bị hôn đến sưng đỏ vang lên, luẩn quẩn trong căn phòng nhỏ. Chẳng còn lí trí nữa, chỉ còn tồn tại nhịp độ va chạm của thân thể mà thôi.
Cắn nụ hoa hồng nhạt trước ngực nó, tay vuốt ve phân thân nó, Ôn Hữu Tuấn hỏi, giọng khàn khàn đầy dục vọng: “Sao vậy? Bảo bối, em đầu hàng sao? Nhận thua nhanh như thế à…”
Đã đến mức hai bên đều giao ra thân thể rồi thì nó cũng chẳng quan tâm nữa. Chuyện đã tới mức không thể vãn hồi, vậy cứ đơn giản tận hưởng lạc thú, thỏa chí trầm luân đi! Quyết định vậy rồi thì… Nó vươn tay nắm lấy dục vọng của Ôn Hữu Tuấn. “Hừ, tôi còn sợ anh chẳng được tích sự gì kìa. Không được thì nói, tôi hiểu mà.” Sa vào bể dục, Trương Khải Tường theo thói quen (thói quen này thật không tốt) khiêu khích gã.
“Không hổ là Tiểu Tường, anh thích!” Chỉ có nó mới đấu được ngang cơ với Ôn Hữu Tuấn, cũng vì thế mà gã chỉ cần duy nhất nó thôi.
Hai dã thú lộn qua lộn lại kịch liệt trên giường, ai làm cho đối phương ngã xuống trước, kẻ đó là người thắng!
Mãi đến khi Trương Khải Tường đã bắn ra giọt tinh dịch cuối cùng, cả người rã rời, Ôn Hữu Tuấn vẫn còn bừng bừng đòi đấu thêm ba hiệp nữa. Ai đó làm ơn nói cho nó biết rốt cuộc cái thứ đó của Ôn Hữu Tuấn là của con người hay là một cái sextoy vậy? Người bình thường bị như vậy như vậy (rốt cuộc là như nào?) kiểu mẹ gì còn sức mà chịu? Cứ cho là miễn cưỡng chống đỡ, vậy thì được bao lâu?
Trương Khải Tường khẳng định mình chỉ là người bình thường, vậy nên bại bởi một cái sextoy chẳng có gì là xấu hổ cả.
Huống hồ bây giờ xương sống và thắt lưng đang đau tới mức nó chẳng có thời gian rảnh rỗi để ghi hận hay than khóc cho đời xử nam nữa. Nó buồn ngủ, nó muốn nghỉ ngơi, nó không muốn chơi với hàng tự động kia nữa đâu!
Nhưng trong lúc nó đang đau nhức toàn thân như thế, cái chỗ kia trái lại vẫn bừng bừng như cũ.
Vậy nên…
Nó xoay người ôm lấy Ôn Hữu Tuấn, dùng chất giọng ngọt ngào đến phát tởm nói: “Tôi đói bụng, chúng ta ăn cơm trước đi.” Nó cố gắng kìm nén xúc động muốn giẫm đạp dày xéo thằng nhỏ của gã.
“Đói? Tiểu bảo bối của anh, anh cố gắng như vậy mà vẫn chưa đút no em sao?”
Đồ t*ng trùng xông não! Đi chết mịe luôn đi! Nó trong lòng nguyền rủa tên này mau chết đi, bên ngoài vẫn cố hết sức kìm nén cảm xúc: “Quên đi, tôi không ăn nữa.” Chiêu này hình như có trong Binh pháp Tôn Tử, gọi là dĩ thối vi tiến (lấy lùi để tiến) thì phải?
Ôn Hữu Tuấn dịu dàng xoa xoa vầng trán mướt mồ hôi của nó: “Đừng giận đừng giận, tiểu bảo bối, em muốn ăn gì, anh mua cho em. Cứ xem là xả hơi giữa hiệp vậy, ăn xong hai ta tiếp tục.” Nói xong, gã nhẹ nhàng rút cậu em nhỏ của mình ra.
“A.” Trương Khải Tường vô thức ưỡn lưng.
Hành động này khiến Ôn Hữu Tuấn đỏ bừng hai má, “Tiểu bảo bối à, em như vậy làm sao anh nỡ đi đây. Ở trên giường chờ anh, anh xuống dưới xem có gì ngon không nhé.”
Trên đầu chữ nhẫn có thanh đao! Nó cố gắng nhịn xuống ham muốn rút phăng con dao kia ra chém nát bét tên này, “Tôi đi với anh.”
Ôn Hữu Tuấn nhướn mày: “Em dậy nổi không? Làm lâu như vậy…”
“Không – nhiều – lời!” Nó nghiến răng nghiến lợi bò xuống giường, có chết cũng không thể để lộ bộ dạng suy yếu của mình cho gã thấy được. Trương Khải Tường run run cầm lấy chiếc khăn tắm mới lúc nãy bị quăng ra trong cơn kích tình, quấn ngang hông.
Ôn Hữu Tuấn cũng đứng dậy theo, có vẻ không đồng tình: “Cái gì cần nhìn cũng nhìn hết rồi, em còn che làm gì nữa?” Gã rất thích cảm giác được ngắm cặp mông trần của Trương Khải Tường, vinh dự lắm đó nha, người lớn trong nhà em ấy dám cũng chưa nhìn thấy đâu.
Mặt Trương Khải Tường thoắt cái đen thui như đáy nồi: “Có đi hay không?”
“Đi chứ! Anh cũng không muốn em bị đói đâu, em đói bụng, anh đau lòng lắm! À mà nè, em gầy quá, ôm vào thấy cứng ngắc à, ăn nhiều nhiều một chút, được không? Em xem anh chỗ này, còn chỗ này nữa, đều là bị xương của em đâm thâm tím cả rồi nè.” Ôn Hữu Tuấn vừa đi khỏi phòng Trương Khải Tường, vừa chỉ cho nó xem mấy chỗ bầm không rõ vì đâu trên người gã.
Trương Khải Tường cười nhạt, nặng nề bước theo sau Ôn Hữu Tuấn. Gã sắp bước xuống cầu thang, cơ hội đây rồi, phải biết tận dụng… Nó nâng chân phải, đạp thẳng vào mông gã.
Tiếng ai hét thất thanh vang dội cả căn nhà, kèm theo đó là những tiếng thình thịch liên tiếp. Trương Khải Tường nhìn theo bóng Ôn Hữu Tuấn lăn lông lốc khỏi tầm mắt, ước chừng đến lầu hai mới dừng, cũng không còn nghe tiếng kêu của gã nữa. Đoán là giờ gã đang nằm hình chữ đại mà xỉu mất đất ngay tại cầu thang rồi.
“Hừ hừ.” Nó cười lạnh hai tiếng, chui vào phòng khóa cửa lại, nhịn cảm giác khó chịu xuống mà cẩn thận đẩy bàn học ra chặn ngang cửa. Đảm bảo dù Ôn Hữu Tuấn có biến thành ruồi cũng không vào được, nó mới vừa lòng ôm lấy gối, tuột ga giường đã bẩn ra, nằm vật xuống nệm.
A, cuối cùng cũng yên ổn ngủ được một giấc.
Thanh âm trầm đục vang tới từ phía chân trời báo hiệu trận mưa xuân đầu tiên của năm nay đã tới. Trương Khải Tường nằm úp sấp trên giường, vô thức kéo chăn trùm lên đầu, sau khi khó chịu giật giật vài cái lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Rèm cửa sổ xanh lam ngăn ánh sáng mặt trời, mưa sắc ngọt như những mũi kim dai dẳng đập lên mặt kính thủy tinh, nó vẫn ngủ say không mộng mị, hoàn toàn thả lỏng.
“Ưm…” Trương Khải Tường thỏa mãn thở dài, cơ thể hôm qua mệt mỏi vì hoạt động quá độ nhờ được nghỉ ngơi đầy đủ, nay lại dồi dào sinh lực.
“Rầm!” Hình như có tiếng sấm.
“Rầm rầm!” Lại thêm một tiếng sấm nữa.
Nó nhíu mày khó chịu, he hé đôi mắt còn lim dim vì buồn ngủ. Anh Lôi hôm nay làm rơi chùy sao? Thần thì thần chứ cũng không có quyền quấy rồi giấc ngủ con người thế này đâu nha.
“Rầm rầm rầm!” Nghe kĩ thì người phát ra mấy âm thanh đó không phải Thiên Lôi! Mà là tên Ôn Hữu Tuấn còn xấu hơn Thiên Lôi cả ngàn lần! Âm thanh ồn ào kia hóa ra là tiếng gã đá lên cửa phòng hắn.
Trương Khải Tường đứng phắt dậy, lập tức kêu lên một tiếng. Nó quên mất mình giờ chẳng khác gì lão công công già yếu, vừa cử động mạnh một phát liền thành ra hối hận tràn trề ôm lấy thắt lưng. Đau nhức sau một đêm nghỉ ngơi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, khiến nó phải ngồi trên chăn một lát mới thích ứng được, chưa thể đi giải quyết tên côn trùng gây hại Ôn Hữu Tuấn kia ngay.
“Anh thử đá lại lần nữa xem!” Thân thể không khỏe nhưng miệng thì vẫn lợi hại như cũ, nó mắng, “Tôi sẽ đạp gãy cặp giò thủ của anh luôn!” Thấy đỡ đau hơn, nó hấp tấp mặc quần áo vào.
“Cuối cùng em cũng dậy! Anh gọi lâu lắm rồi đấy, lạnh quá! Nhanh mở cửa đưa quần áo cho anh!” Giọng gã nghe thật run rẩy.
A, anh hùng rơm cũng biết lạnh! Nó ác ý câu giờ, quyết định đi đánh răng rửa mặt trước. Tiếng tên kia ở ngoài cửa hề hề xin xỏ nghe cũng vui tai mà.
Bóp kem đánh răng cũng là nghệ thuật, bóp nhiều thì phí, bóp ít thì chẳng thấm tháp gì. Nó chăm chú bóp kem đánh răng lên bàn chải, đầu to đầu nhỏ đúng chuẩn, rồi nhẹ nhàng đưa bàn chải vào miệng như sợ làm đau mấy cái răng. Nha sĩ có dặn, phải đánh răng ít nhất ba phút, kĩ càng từ hàm trên xuống hàm dưới…
Từ đánh răng đến rửa mặt chải đầu, Trương Khải Tường không hề liếc vào gương lấy một lần. Muốn trốn tránh sự thật sao? Chỉ cần không nhớ tới, nó sẽ không thấy xấu hổ, chỉ cần không nhìn tới, nó sẽ không để ý mình bây giờ thê thảm như thế nào. Xoa dịu nỗi đau có nhiều cách, nó lựa chọn loại tiêu cực này đây.
Chuyện đã không thể cứu vãn, nó cũng không muốn cứu vãn nữa; tên kia cứ bám chặt không buông, nó không thể dứt ra, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện tiếp nhận. Cứ như vậy, không mặn cũng không nhạt, một ngày nào đó sẽ có người phải buông tay trước mà thôi.
“Trương Khải Tường, em mà không ra anh đốt nhà để sưởi luôn đó!” Ôn Hữu Tuấn chốt lại một câu.
Bỏ lược xuống, cậu ra khỏi phòng tắm.
“Đần chết đi được, đồ chó thúi, anh ở ngoài đó lấy dầu ăn đốt phòng à?” Không nên để bụng nhiều việc làm gì, cũng chẳng muốn nhớ lại chuyện cũ, nó cầm lấy cây gậy bóng chày, mặt bừng bừng sát khí, tiêu sái tới cửa đẩy bàn học ra, mở khóa.
Giây tiếp theo, Ôn Hữu Tuấn người vẫn trần như nhộng suốt từ hôm qua tới giờ xuất hiện trước mặt nó. Ngoại trừ việc trán gã đang nhăn tít lại, còn thì chẳng có gì khác cả, đúng là sống dai như gián!
Đối với việc Ôn Hữu Tuấn vẫn còn sống nhăn này, nó cảm thấy sao mà tiếc nuối quá đi.
“Tiểu Tường bảo bối… Á!” Gã lại kêu lên thảm thiết, rối rít né tránh cây gậy đang vùn vụt bay tới, miệng vẫn gan lỳ kêu “Tiểu Tường mưu sát chồng, mưu sát chồng rồi!” Gã vừa trốn vừa la bai bải như vậy đấy.
Trương Khải Tưởng mắt đỏ ngầu lên, gần như phát khùng. “Muốn làm chồng? Đầu thai rồi hẵng nói, may quá giờ gặp tôi, tôi không những cho anh chết, còn tặng một suất đầu thai miễn phí!” Hôm nay nhất định phải cho hắn đi gặp Diêm Vương uống trà!
“Sao em lại giận? Có sức rời giường rồi à? Ấy đừng nóng, không phải anh muốn quấy rầy giấc ngủ của em, là anh thấy hôm qua em mệt như vậy nên gọi em dậy ăn sáng thôi… Bảo bối yêu quý của anh, đừng có… Ái!” Gã nhanh như ruồi chạy ra khỏi cửa.
“Tiểu Tường, em tâm trạng không tốt, anh về nhà trước.” Ôn Hữu Tuấn vội vàng mở khóa, gã mà bị đánh chết, Tiểu Tường sẽ phải thủ tiết nha! Đây là vì tính phúc của em cả mà thôi!
“Muốn ăn sáng!” Gã đã chạy xa, thanh âm trong mưa nghe không rõ nữa.
Chỉ tội cho Trương Khải Tường vẫn đang tức anh ách, chỉ biết tựa cửa thở hổn hển, tay cầm gậy bóng chày nhìn Ôn Hữu Tuấn chạy thoát.
Đột nhiên thấy buồn cười.
Gã cứ thế đội mưa chạy đi, giày còn chưa mang kìa!
May mà không có ai thấy, nếu không nó làm sao giải thích chuyện gậy bóng chày và Ôn Hữu Tuấn đây?
Ai da, toàn thân nhức mỏi quá. Sao lúc nãy đánh tên kia lại không cảm thấy nhỉ? Nó xoa thắt lưng, chậm rãi bước về phòng.
Theo bước mùa xuân, mùa mưa cũng bắt đầu từ tiếng sấm ấy. Nó chà xát cánh tay rớm máu, vì trời mưa mà nhiệt độ có phần giảm xuống. Một hai tháng nữa là đổi sang đồng phục hè rồi.
Nghĩ lại như vậy, nó chợt có cảm giác mọi thứ diễn ra sao mà chóng vánh. Chớp mắt, Ôn Hữu Tuấn dính lấy nó đã nửa năm rồi. Thời gian quả thực trôi quá nhanh đi…