Bạn đang đọc Nhóc Con… Tôi Thích Cô! – Chương 9
Nó đang ngồi suy nghĩ miên man thì:
– Cô đang làm gì đấy. Tôi vào đc ko?- hắn ở ngoài nói vọng vào.
– Ừm anh vào đi.
– Ba cô nói gì???- Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi hỏi nó ( nó ngồi trên giường).
– Ừm… ba tôi cho tôi ở đây đêm nay. Ba bảo tôi chuyển lời cảm ơn đến anh.
– Ko có gì- hắn phẩy tay nói.
– Bây h cũng muộn rồi ( bây h là 11r tại bọn nó ăn cơm muộn với mải uýnh nhau nên thế). Tôi ngủ ở đây cô sang phòng đối diện mà ngủ ( phòng của chị hắn).
– Ừm… nhưng… nhưng tôi sợ ngủ 1 mình lắm ( ở nhà phải có người trông cho đến khi nào nó ngủ say mới thôi). Hay… hay là anh cho tôi ngủ cùng anh nhé.
– CÔ BỊ ĐIÊN AK- hắn đứng bật dậy khỏi ghế hét lên.- Cô có thấy đứa con gái nào đòi ngủ cùng với con trai chưa. Não cô có chỗ nào ko đc bình thường ak???
– Ừm… yên tâm tôi sẽ ko làm gì anh đâu.
– Tôi còn đợi cô làm gì tôi chắc. KO đc nhất quyết là ko đc.
– Năn nỉ anh đấy tôi nằm dưới đất còn anh nằm trên giường.
– KO ĐC.
Nó ngồi sụ mặt xuống ko nói gì tay bám chặt vào ga giường. Thấy vậy hắn hỏi nó:
– Sao cô ko chịu ngủ 1 mình.
– Tôi…tôi…sợ tối lắm.
– Ừm… thôi đc. Cô sang phòng đối diện lấy chăn gối sang đây. Yên tâm bên đấy tôi bật điện sẵn rồi.
Nó lủi thủi đứng dậy bc sang phòng đối diện. Mở cửa phòng ra trước mát nó là 1 căn phòng rất rộng và đẹp. Căn phòng đc chia thành 3 khu nhỏ ( chỗ học, nhà vệ sinh, giường ngủ). Đặc biệt trên tường là bức ảnh lớn của 1 người con gái rất xinh ( chị Bảo Linh nhà ta đấy), nó thắn mắc ko biết đấy là ai. Trong phòng luôn thoảng 1 mùi nc hoa rất dễ chịu. Nó lại gần giường lấy chăn gối và mang sang phòng hắn.
– Phòng đấy của ai vậy sao lại để chống? Căn phòng đẹp quá- nó vừa để chăn gối xuống giường vừa hỏi hắn.
– Phòng của vị hôn phu tôi đấy. Cô ấy sang Mĩ học sắp về rồi, và cô ấy hơn tôi 1 tuổi. Tên Bảo Linh.- hắn nói đùa.
Nó chỉ ậm ừ hắn đâu biết rằng những lời nói đừa vừa rồi đã làm tim nó đau, đau lắm. Nó thích hắn từ lâu rồi nhưng ko dám nói. Nó thích hắn vì bên hắn nó luôn có cảm giác an toàn và thân quen đến lạ kì. Vậy mà hắn đã có vị hôn phu rồi. Những lời nói vừa rồi của hắn vô tình như những vết dao đâm vào tim nó, làm tim nó phải rỉ máu.
– Anh có vẻ rất yêu cô ấy- nó buồn bã hỏi hắn.
– Hỏi thừa. Tôi ko yêu cô ấy chả nhẽ tôi yêu cô- hắn đùa cợt.
– Ko…ko…tôi…tôi ko có ý đó- mặtn nó đỏ ủng vì câu nói vừa rồi của hắn, may là hắn ko nhìn thấy.
– Tôi cô gì nữa thôi muộn rồi đi ngủ thôi. Tôi ngủ dưới đất cô ngủ trên giường.
– Thôi tôi ngủ dưới đất đc rồi- vẫn giữ khuôn mặt buồn bã nó nói.
– Ko nói nhiều cô lên giường ngủ đi.
Nói rồi hắn lấy trăn gối của mình trải xuống nền nhà.
– Cô còn ngồi đấy làm gì, ko lo trải giường rồi mà ngủ đi.
– Ư…ừm- nói rồi nó lên giường nằm ( tất nhiên là đã don giường).
Nó nằm trên giường, ko ngừng suy nghĩ miên man về những điềù hắn nói. Bỗng hắn cảm thấy có lỗi với nó khi nói đùa như vậy. Ko lẽ hắn đã sai. Suy mông lung 1 luk rồi hắn và nó cũng chìm vào giấc ngủ.