Đọc truyện Nhóc Con… Tôi Thích Cô! – Chương 33
Hắn h đây đang rất hoang mang. Hắn có thể chắn chắn rằng nó là Chi Cheo người mà hắn vẫn tìm bấy lâu. Hắn sợ mình sẽ phải mất Chi. H đây điều hắn mong nhất chính là Chi tỉnh lại để hắn có thể xin lỗi và bù đắp lại cho nó:
– Hiện h bệnh nhân vẫn chưa qua con nguy hiểm, cô ấy bị mất máu rất nhiều nhưng máu ở khu lưu trữ đã hết.- sau 5h người bác sĩ bước ra với dáng vẻ mệt mỏi.
– Có thể lấy máu của tôi. Tôi nhóm máu O.- hắn sốt sắng nói.
– Vậy phiền anh qua phòng bên xét nghiệm.
– Mong bác sĩ hãy cứu lấy cô ấy.
– Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Sau khi làm xét nghiệm xong hắn được chuyển sang phòng cách ly ngay cạnh phòng cấp cứu ( cách nhau có mỗi bức tường thôi à ) để tiện cho việc truyền máu. Vậy là h đây hắn đã có thể làm được một việc tốt với nó. Hắn muốn nó sống muốn nó bên cạnh hắn. Nó nhất định phải sống. Nếu nó sống thì có phải rút hết máu của mình sang cho nó hắn cũng chịu. Vì h đây hắn biết với hắn nó là tất cả:
– Hiện tại bệnh nhận đã qua cơn nguy hiểm nhưng mọi người vẫn chưa thể vào thăm ngay bây h.-2h sau bác sĩ bước ra khỏi phòng nói với ng nhà nó.
– Dạ cảm ơn bác sĩ nhưng lúc nào thì chúng tôi mới có thể vào thăm nó được- ba và mẹ nó hỏi.
– 5h nữa mọi người có thể vào. H 2 vị có hãy đi làm thủ tục cho cô ấy nhập viện để tiện cho việc chúng tôi theo dõi.
– Dạ được.
– Tôi nghe nói có người truyền máu cho con bé, hãy điều tra xem người ấy là ai hộ tôi- mẹ nó quay ra nói với bác quản gia.
– Dạ được thưa phu nhân.
– H chúng ta phải đi làm thủ tục nhập viện cho con bé.
– Được rồi bà xã.
20p sau:
– Dạ đã có thông tin về người truyền máu rồi ạ.
– Được rồi cảm ơn bác, phiền bác về nhà hộ tôi lấy cho con bé một ít đồ.
– Dạ được thưa phu nhân.
– Phan Vương Hoàng(17t- còn đc gọi là Ken): là cậu chủ của tập đoàn điện tử LG.
– Cái tên này nghe rất quen thì phải?
– Ừkm được rồi mình đọc tiếp đi.
– Ba tên Phan Minh. Mẹ mất trong một tai nạn khi Ken mới 8t. Hiện đang học ở trường Royal.
– Phan Minh???
– Ko lẽ là Ken.
– Ko thể nào chúng ta đã mất liên lạc với bọn họ lâu như vậy rồi mà.
– Và bây h ta gặp lại ở VN- mẹ nó quay sang cười tươi với ba nó.
– Vậy là quá tốt rồi. TRái đấy tròn.
Quay lại phòng bệnh nào.
Hắn đã tỉnh từ rất lâu. Hắn ngắm nhìn nó qua tấm của kính cách ly. Vậy là nó đã được cứu sống. Hắn thầm biết ơn chúa. Hắn sẽ ko để nó tuột mất khỏi tay mình một lần nào nữa đâu. Ko thể bị ngăn bởi cái lồng kính này được nghĩ vậy hắn liền xuống giường bệnh và chạy sang phòng nó mà ko để ý rằng có 2 con người đang nhìn hắn chằm chằm. Mở cửa vào phòng bệnh của nó hắn ngồi xuống cạnh nó:
– Ơn chúa là cô vẫn còn sống, nếu ko thì ai cãi nhau với tôi đây…nhóc con.-hắn vuốt nhẹ tóc nó nói.
– Ư…ưm…anh…Ken…- nhớ rồi, đập cho phát là nhớ ngay
– Cô tỉnh rồi à.
– Ừm…
– Cô thấy trong người sao rồi?
– Hơi chóng mặt.
– Ko sao chắc là do thuốc mê thôi.
– Ừm…mà sao anh lại ở đây, sao lại mặc quần áo này ( quần áo bệnh nhân đó )?
– Hi2 có người cần tôi giúp và tôi đến giúp thôi.
-???
– Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cô nghỉ đi.
– Sao anh lại ở đây- nó lặp lại câu hỏi một lần nữa.
– Cô bướng thật. Cô thiếu máu mà kho lưu trữ hết máu rồi mà tôi nhóm O với cả đang thừa máu nên tôi cho cô một ít.
– Ừm. Phiền anh.
– Hỳ ko có gì đâu cô nằm nghỉ đi, mà cô ăn gì ko để tôi đi mua.
– Ko cần đâu. Chắc Ngọc đang chờ anh đấy, phiền hai người, h anh về được rồi.- nó buồn bã nói.
– Ngọc nào? Ai đợi ai.?-hắn khó hiểu.
-……………………………………………-lại còn giả ngây giả ngô, nó ko đáp trả lại.
– À, Ngọc hả. Chắc h này cô ấy cũng về rồi.
– Ừ. Thôi anh về đi ko cô ấy lại hiểu nhầm.
– À…à…à…thì ra có người đang ghen.
– Tôi ko có.
– Thì tôi có bảo cô ghen đâu, tự nhận rồi kìa.
– Thôi anh về đi, ko phiền anh nữa- nó lấy tay đẩy hắn ra.
– Về sao được, ” bà xã “- cầm tay nó hắn nói, đẹp trai ko bằng chai mặt
– Nói nhảm.Ko phải anh và Ngọc là một cặp à.- nó rút tay ra.
– Đâu có, hồi nào.-nhăn nhở.
– Tôi ko giỡn.
– Thôi được rồi, chịu cô, tôi và Ngọc chỉ là diễn kịch vậy thôi.
– Diễn…
– Ừm thì phải làm vậy thôi, cô mới ca tôi đươc hơn nữa cũng là cho Ngọc cơ hội cứu vãn gia đình mình thôi. Tôi từ bi bác ái mà ( thấy gớm ).
– Là sao, anh nói tôi ko hiểu gì hết, sao lại phải diễn kịch?
– Nếu cô mà theo tôi như trước rồi lại gặp nguy hiểm thôi. Mà tôi đâu phải lúc nào cũng ở cạnh cô được. Chứ tôi và Ngọc quen biết gì mà yêu nhau, sao cô ngốc thế.
– Anh cũng giỏi chống chế.
– Tôi đâu có….à mà cô vừa gọi tôi là gì…anh Ken ( lúc tỉnh dậy ấy )-đánh trống lảng.
– Ko có.
– Đúng rồi. Tuy tôi già nhưng tai vẫn thính lắm
– Đã nói là ko có…anh đâu phải là anh Ken tôi quen, anh ấy…chết rồi.
– Nhớ lại rồi à- h thì hắn đã biết no bị mất trí nhớ.
– Ko, quên rồi, quên sạch, ko nhớ gì hết- nó đưa tay bịt tai.
– Anh ko phải là anh Ken tôi quen, anh ấy ko ác với tôi như thế, anh ấy rất thương tôi, anh ấy ko đối sử với tôi lạnh nhạt với tôi. Còn anh anh ác lắm, anh là đồ tôi- nó vừa khóc vừa đẩy hắn ra.
– Anh xin lỗi, xin lỗi nhóc nhiều.- nói rồi hắn ôm nó vào lòng.
– Bỏ ra tôi ko quen anh- nó đấm thùm thụp vào lưng hắn.
– Xin lỗi nhóc.
– E hèm.-ba nó hắng giọng.
– Ba-nó đẩy hắn ra.
– Bác, con chào bác.
– Quên ta rồi à.
– Dạ…dạ…
– Anh chị xem con anh chị quên tôi rồi- ba nó quay ra nói với ba hắn.
– Ko nhớ à con.
– A…bác là bác Lâm phải ko ạ.
– Tốt đấy.
– Khoẻ chưa con gái- mẹ nó ở đâu chạy lại ôm nó.
– Mẹ ơi con nhớ mẹ quá.
– Hỳ khoẻ rồi hả. Mẹ cũng nhớ con.
– NHìn hai đứa tình cảm thế này chắc phải cho chúng cưới thôi.
– Dạ được bác, con chịu khổ với em Chi cả đời, con tình nguyện hi sinh tấm thân này-hắn ra vẻ khổ sở.
– Tốt. Cứ quyết định vậy đi.
– Ko được, ba ơi ko được anh ta đâu có thương con, ko được ba ơi.
– Nhóc con…tôi yêu em- hắn lại ôm nó vào lòng nói.
Trong căn phòng nhỏ rộn vang tiếng cười hp. Mọi người ai cũng hỏi rằng sao lại cho Ken với Chi như vậy, sao lại để cho Chi khổ nhiều thế. Hỳ càng đau khổ thì đến khi được ở bên nhau họ mới trân trọng tình cảm của mình có gắn bó lâu dài, vầ mãi luôn hp