Bạn đang đọc Nhóc Con… Tôi Thích Cô! – Chương 27
H đây ngồi trong phòng học mà đầu óc nó cứ nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Linh. Thì ra hai người đó là chị em vậy mà để nó phải buồn, lo lắng bao nhiêu tháng ngày. H thì ổn cả rồi. Nghĩ đến đây nó ko ngừng cười. Làm cho cái người ngồi bên cạnh ko khỏi khó hiểu ( Tuấn đi hắn xin lên ngồi cạnh nó rồi, với lý do ” cho dễ hành ” ).
H ra về:
– 3h chiều nhớ qua nhà tôi làm việc nhá, bỏ việc trừ lương
– Ừm…hi2. Tôi nhớ rồi tôi qua liền.
Shock tập 1
– Nhớ ko đc đến trễ đấy.
– Yên tâm tôi ko đến trễ đâu.
Shock tập 2
– Nhớ đi làm chăm chỉ đấy-hắn hoạch hoẹ.
– Yes sir. Tôi nhớ rồi- nó cười nói.
Shock toàn tập.
Lái xe về nhà mà đầu hắn hiện ra hàng nghìn câu hỏi. Hắn ko thể nào hiểu được vì sao nó lại trở nên lạ lùng thế. Mọi ngày cưa hắn nói 1 câu thì nó cãi 2 câu. Đâu ai nhường ai đâu, sao tự dưng hôm nay nó lại có vẻ vui mừng khi hắn bảo nó qua nhà hắn làm. Ko lẽ nào nó bị điện giật hay sét đánh nên h đầu óc ko mấy tỉnh tảo. Nghĩ đến đây hắn rùng mình và làm lạng tay lái:
– Nguy hiểm. Nghĩ đến cô ta là mình gặp nguy hiểm luôn rồi. Ko đc nghĩ nữa- hắn vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu như để xua đuổi cái ý nghĩ quái đản đó.
Ở nhà nó:
– Bác quản gia ơi có cơm chưa ạ???
– Có rồi tiểu thư, tiểu thư có cần dọn ra luôn ko ạ?
– Hy2. Có ạ. Bác dọn cơm giùm con nha.
– Vâng thưa tiểu thư, tôi bảo người làm dọn ra luôn đây ạ.
10p sau:
– Thưa tiểu thư cơm đã dọn ra rồi ạ.
– Vâng, con vào ăn ngay đây ạ.
– Ăn cơm xong là 1r, ngủ một giấc đến 2h15p rồi chuẩn bị qua nhà Ken là vừa rối- Nó vừa nhai vừa lẩm bẩm, trông điệu bộ thật buồn cười.
– Bác ăn xong con ngủ 2h15p bác nhớ gọi con dậy nha- nó quay ra nói với bác quản gia.
– Vâng, chiều nay tiểu thư phải đi đâu ạ?
– Vâng bác. Con qua nhà bạn có chút chuyện à- nó nói mà miệng thì ko ngừng cười.
2h15p:
– Tiểu thư, tiểu thư dậy đi ạ. Đén h rồi, tiểu thư dậy đi- bác quản gia gõ cửa gọi nó dậy.
– Con dậy rồi ạ- nó nói vọng từ trong nhà vệ sinh ra.
Nó đã dậy từ 15p trước rồi, nó nghĩ dậy sớm một tí để còn chuẩn bị ko thì muộn mất. Hôm nay nó mất nhiều thời gian vào việc chỉnh tranh quần áo và đầu tóc.
3h Đúng, tại nhà hắn:
Kíng…koong, kính…koong.
– Ai đấy- bật màn hình chuông lên hắn hỏi.
– Hỳ. Tôi Chi đây.
-………………..Hôm…hôm nay…cô….đến đúng…đúng h thế- hắn ngạc nhiên cao độ.
– Hi2 thì anh bảo tôi qua đúng h mà- nó tươi cười nói.
– Ờ…ờ…vậy…vậy vào đi- nói rồi hắn nhấn nút mở cổng để nó vào.
Tại phòng khách:
– Rồi h cần tôi làm gì đây.
– À cô giặt hộ tôi mấy cái áo sơ mi thôi. Nhớ phải giặt bằng tay đấy, chà nhẹ thôi cô mà làm sờn vải là tôi bắt đền đấy. Rồi lau nhà giùm tôi, xe lau nhà tôi để ở kho ấy.
– Okie. Tôi biết rồi.
Nó vừa lái xe lau nhà vòng vòng vừa hát ( giặt xong áo rồi ấy ):
– Một ly sữa sáng, thêm một buổi trưa, ly nữa mới vừa trước khi ngủ sớm. La la lá là. Dinh dưỡng đầy đủ, tầm vóc tối đa. Một ly làm chẳng bao nhiêu, 3 ly chụm lại nên tầm vóc cao. Vinamilk- Máu văn nghệ với cả nó chỉ thuộc mấy bài ngắn ngăn chứ còn mấy bài dài nó ko thuộc được.
Từ nãy đến h hắn bật tivi mà ko thể nào xem được tivi đanh đánh nhau ì xèo thì hắn lại cố dỏng tai lên nghe nó hát . Hắn thật ko hiểu nổi hôm nay nó ăn nhầm phải cái gì mà lại ” ngoan hiền đột xuất “. He2 nếu vậy thì hắn cho nó biết tay ” cái đèn trong đầu hắn loé tia độc ác, nổ cái bụp “
– Ấy chết tôi nhỡ tay làm đổ nước ra rồi cô lau giùm nha.
– Okie. Để đây tôi lau cho.
– Ấy ấy đi nhẹ thôi ko xe va vào làm hỏng salon h- Ki bo ế
– Tôi biết rồi, hỏng tôi đền- Rộng rãi thế
– A…phòng tôi có hộp bánh cô mang xuống đây cho tôi.
– Ừ. Mà anh để bánh ở đâu?
– Trên bàn học ấy.
– Okie.
Chiều hôm đó.
– Cô……………
– Lấy hộ tôi…………………
– Chết rồi làm giùm tôi……………………
– Hộ tôi cái này tí……………………………..
Nó bị quay như chong chóng rồi. Thấy nó mệt hắn hỏi:
– Cô mệt chưa?
– Chưa- nó lau mồ hôi rồi cười nói.
-………………………- choáng.
– Vậy cô sang quận 2 mua giùm tôi mấy cái bánh nữa nha, lát chị Linh về chị nhờ mua nhưng tôi quên rồi
– Ờ…okie….ơ….nhưng h là trời sẩm tối rồi…mà tôi đâu có biết đường đi.
– Mọi khi cô sang nhà tôi kiểu gì.
– Tôi chỉ nhớ đường qua nhà anh thôi
– Cô mang ipad ko.
– Có.
– Vậy là được rồi mở bản đồ ra mà đi, mà quận 2 ngay gần đây thôi à.
– Ừm….vậy đợi tôi tí nha- nói rồi nó xuống gẩ lấy xe đi mua bánh.
30p sau: ko thấy nó.
1h sau: nó chưa về.
2 tiếng rưỡi sau: chả thấy gì.