Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 7: Học phụ đạo với ác quỷ (b)
Dương Khánh Nam ôm bụng cười ngặt nghẽo, chuyện không tốt lúc sáng cũng theo gío mà bay đi mất. Lăng Từ Nhật tím mặt, vội giựt lại bảng điểm. Nhưng nhanh hơn, anh đã mau chóng đưa lên cao qua khỏi đầu…
– Trả đây!!
– Không trả!!
Lăng Từ Nhật bặm môi tức giận, lườm Dương Khánh Nam tóe khói. Trái lại, gương mặt anh còn biểu hiện rõ hai chữ “chiến thắng” trên mặt…
– Không giỡn nữa!! Đưa đây đi mà…
Lăng Từ Nhật bỗng nhỏ giọng, rưng rưng như sắp khóc, cúi thấp đầu. Dương Khánh Nam nghe cô bỗng chốc thay đổi giọng, cũng không kém phần lo lắng mà cúi đầu thấp xuống…
– Sao thế?? Khóc thật à??…
… Phập…
– Oái!!!
Dương Khánh Nam chau mày vì đau, hơi lùi lại vài bước, ngước nhìn cô nhóc phe phẩy tờ giấy mỏng trong tay, mỉm cười đắc thắng…
– Hê hê!! Bị lừa rồi nhé!!
Hay thật, anh đã bị lừa một cách ngoạn mục. Thừa cơ anh cúi đầu mà cắn một phát vào tai anh. Nheo nheo mày, ai đã dạy cho cô nhóc ấy trò này thế??…
– Này!!
Dương Khánh Nam lên tiếng khi thấy bóng Lăng Từ Nhật sắp khuất sau hành lang. Cô khẽ ngoái đầu nhìn lại Dương Khánh Nam nhàn nhã phía xa đút tay đúi quần, nghiêng nghiêng đầu trông rất đẹp trai. Đẹp trai?? Cô bị điên rồi ư??… Lăng Từ Nhật mau chóng gạt nhanh cái suy nghĩ ấy trong đầu…
– Cần tôi ôn cho không?? Môn hóa ấy??…
– Xời!! Tôi không cần!!
Lăng Từ Nhật vểnh môi. Ta đây á?? Chả thèm đâu nha ~!! Dương Khánh Nam bỗng hơi nhếch môi, gian manh một cách bí ẩn. Nhìn so cool ~!! Nhưng cơ mà tại sao hôm nay lại bắt đầu khen cái tên rõ hơi ấy nhỉ?? Chẹp!! Chắc học nhiều hóa điên…
– Chắc không??…
Phút chốc, Lăng Từ Nhật cảm thấy sóng lưng mình lạnh toát. Sự ớn lạnh này mang đến cho cô một cảm giác không lành tí nào a~!…
…
– Nhìn mặt bà tôi ớn quá!! Vứt ngay ra giùm tôi!!
Tố Mạc Như khoanh tay, nhìn nhìn Lăng Từ Nhật đang thực hiện cái động từ nuốt nước mắt vào trong kia…
– Ưoaaaa!! Tôi không tin!! Ân vờ lý vơ pồ!!!!!!!
Lăng Từ Nhật bỗng rống lên khiến nhiều người ngoảnh lại, tưởng lầm cô đến giờ lên cơn chưa uống thuốc. Tố Mạc Như đánh mắt sang chỗ khác ý như bảo Tôi không quen con nhỏ này…
– Nè!! Bà làm gì thấy ghê vậy?? Kể tôi nghe với nào!!
Lệ Nhan từ xa phóng lại, hỏi dồn dập… Lăng Từ Nhật rướn người ra phía sau, hơi tránh ánh mắt sáng trưng như mèo thấy mỡ của Lệ Nhan…
– Ừ thì!!… Bị bắt học phụ đạo tý ti đấy mà!!
Lăng Từ Nhật cười trừ gãi đầu. Học phụ đạo?? Đương nhiên… đó là nói dối đấy. Nghe vậy, Lệ Nhân tặc lưỡi…
– Úi giời!! Cứ tưởng chuyện ghê gớm lắm cơ!! Bà vướng phải môn nào??
– Hóa… – nói đến đây, Lăng Từ Nhật khóc không ra nước mắt…
– Nhiêu điểm??
– 5…
– 5 điểm??!!!! Bà đùa tôi chắc????…
Lệ Nhan bỗng hét toáng làm Lăng Từ Nhật nhanh chóng bịt miệng cô nàng lại. Nó muốn cho cả thế giới biết hạng 3 của lớp bị 5đ môn hóa à??? Không không không…
– 5 điểm? Vậy là ổn mà!! Tôi còn thấp hơn, 3đ trơ trơ ra này!!
Tố Mạc Như trầm giọng nói, bên cạnh Lệ Nhan cũng gật đầu hưởng ứng. Lăng Từ Nhật cô thật không biết nói thế nào cho họ hiểu. Lệ Nhan và Tố Mạc Như là hai học sinh học khá của lớp. Còn cô, không thể gọi là khoe khoang nhưng chỉ với một môn điểm năm thôi, ngay lập tức có thể quất ngã danh hiệu học sinh giỏi hai năm liền của cô đấy…
…
Nào!! Lấy vở bài tập ra!! Tôi viết hóa trị cho mà làm bài…
Lăng Từ Nhật miễn cưỡng nghe theo. Ấm ức không thôi, nếu không phải vì anh gọi điện mách lẽo cho cha mẹ Từ, cô đã không bị tống đi học phụ đạo càn rỡ một cách củ chuối như thế này. Cha mẹ à ~!! Hai người đúng là giao trứng cho ác…
– Mơ gì nữa đấy??
Ngay sau câu nói, lập tức một quyển tập đập nhẹ vào đầu cô, ( thật ra không hề nhẹ đâu, cô muốn vỡ đầu luôn rồi này )… Ấm ức nhìn anh, cô lầm bầm…
– Hói cho trọc đầu đi!! Dương Khánh Nam…
Đương nhiên, lỗ tai hắn cũng không phải dạng vừa, vảnh lên nghe hết được những điều Lăng Từ Nhật nói. Úi giời!! Lăng Từ Nhật ví von hắn như chó ý nhở??…
Và… đương nhiên rồi. Nhìn gương mặt giận dỗi phồng hai má, anh quả thực chỉ muốn trên chọc một chút rồi lại một chút. Hà ~ nhóc con!! Tôi sẽ cho nhóc biết thế nào là khổ. Coi như là vừa trừng phạt cô một chút vì tội… ngoại tình vậy…!!
…
.
.
.
…
…Cốp…
– Ui!!!!
– Sai!! Làm lại!!
Lăng Từ Nhật vừa xoa cục u trên đầu, cắm cúi viết vào nháp làm lại. Đã lần thứ 9 rồi mà quả thật giải chưa ra…
– Bà ngốc quá!! Bài đơn giản vậy mà không hiểu, thật phải học 8a2 không đấy??
Dương Khánh Nam tối mặt ra vẻ nghiêm khắc khiến gương mặt của Lăng Từ Nhật lúc xanh lúc đỏ. Anh phải chịu đựng đến cỡ nào để không cười ra tiếng… Trêu chọc Lăng Từ Nhật cô chính là niềm vui của anh a ~!!…
– Tại cách dạy của ông có vấn đề thôi. Tôi mới chưa nói không chắc ông học 9a1 không cơ mà!! – Lăng Từ Nhật vểnh môi bất mãn, đốp lại. Hơi nhướn mày, nói vậy là không phải coi thường thực lực của Dương Khánh Nam anh sao??…
– Sai rồi!!!!
Dương Khánh Nam lần này dùng lực mạnh một chút, đập ngay quyển tập vào đầu khiến cô ngã ngửa ra phía trước… và phía trước?? Đương nhiên là cái cạnh bàn thư viện đang chờ đợi cô rồi!!…
… Rầm…
Ôi trời!! Dương Khánh Nam quả là không có tố chất làm giáo viên. Dù có làm thì cũng không phải là giáo viên tốt… Phải nói quả thật… Dương Khánh Nam chính là ác ma a ~!!…