Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 42: Bắt đầu mới - bắt đầu không có em


Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 42: Bắt đầu mới – bắt đầu không có em


Chương 42 :
– Anh… em rất thích anh, anh có thể quen em không??
– Xin lỗi!! – cái giọng trầm trầm vang lên giữa không khí – Tôi đã có bạn gái rồi!!
Nói xong, người đàn ông lạnh lùng xoay lưng bước đi, để lại tiếng khóc nức nở của người con gái vang dội trên hành lang…
… Xung quanh lại bắt đầu vang lên tiếng xì xào…
– Thấy chưa thấy chưa?? Lại thêm một người bị từ chối rồi kìa mà không nghe!! – một người khoanh tay trước ngực…
– Tiếc thật đấy!! – một người chép miệng vẻ tiếc nuối – Hiếm khi lại có một người vừa trẻ tuổi vừa tài hoa lại còn đẹp trai. Haizzz… Thật đúng là…
Rồi không hẹn mà cùng ngước đôi mắt thông cảm vê phía nữ y tá kia…
Dương Khánh Nam – một bác sĩ năm nay vừa tròn 22 tuổi. Nghe nói đã đậu bằng bác sĩ khi 19 tuổi, thực tập hai năm rồi bắt đầu lên làm bác sĩ chính thức…
Một khoảng thời gian không ngắn cũng không dài. Từ ngày đó đến nay, cũng đã bảy năm rồi…

– Bác sĩ Dương!! Viện trưởng cho gọi anh đến phòng hợp…
– Được!! Tôi đến ngay!!
Dương Khánh Nam nhặt lên tập hồ sơ, rồi cũng quay bước theo nữ y tá mới đến…
7 năm. 7 năm nay anh đã phấn đấu để trở thành cái gì, bản thân anh quả thật trước kia cũng chưa từng nghĩ đến…
Bác sĩ?? Đến cả ba mẹ anh cũng rất kinh ngạc về vấn đề này. Mọi người cứ nghĩ, anh trở thành bác sĩ, nhất định là có nguyên do…
7 năm, mọi người cũng đã quên mất cô, quên cái chết của cô, nỗi đau cũng dần được xoa dịu…
Còn anh thì sao?? Anh không thể quên cô, vì biết mỗi khi nghĩ đến cô, tim anh lại đau nhói…
Anh trở thành bác sĩ để làm cái gì, chữa bệnh cho mọi người để làm cái gì trong khi chính vết thương, chính căn bệnh của anh cũng không thể nào xóa mờ được…

Rầm….
– Tên này!! Sắp được làm phó viện trưởng nên có cái thái độ làm việc đó phải không????

Cao Đường Quân gầm lên đầy tức tối. Nữ viện trưởng này mới nhận chức ba năm trước, đồng thời cũng chính là bậc tiền bối chăm sóc cho Lăng Từ Nhật một quãng thời gian dài trước đây…
Trái ngược với gương mặt gần 40 không chút nếp nhăn kia, anh chỉ bình tĩnh…
– Tôi chỉ muốn xin nghỉ phép một tuần…
– Để làm gì???
-…
Dương Khánh Nam im lặng không nói, càng làm Cao Đường Quân thêm tức giận…
– Được, được lắm!! – Cao Đường Quân gầm từng tiếng nhỏ – Một tuần tới cứ nghỉ đi, nghỉ rồi tràn họng vào. Đến khi hối hận mà tức chết thì đừng có mà đến tìm tôi!!
Cao Đường Quân tức giận gầm lên chỉ thẳng mặt anh, đuổi ra khỏi phòng không thương tiếc…

– Bác sĩ Dương, lại bị viện trưởng mắng sao??
Một đồng nghiệp lên tiếng quan tâm, anh khẽ cười lắc đầu…
– Bà cô đấy còn hơn mẹ tôi ấy, khó tính khủng khiếp!!…
Nói rồi, cả hai lại cùng bật cười. Viốt nước mắt, người đồng nghiệp kia lại lên tiếng…
– Mà nghỉ phép một tuần lận, có việc gì quan trọng lắm sao??
– Ừ!! – nói đến đây, ánh mắt Dương Khánh Nam dịu lại, khẽ cười – Đi thăm bạn gái của tôi!!
– A!! Bác sĩ cứ như vậy thì đồng nghiệp nữ của chúng ta sẽ đau lòng mà chết mất thôi!!
Dương Khánh Nam lắc đầu, cười không nói, rồi cũng mau chóng quay lại chỗ làm việc của mình…
Bạn gái?? Phải rồi, đi thăm bạn gái của anh…
.
.
.

– Alo!! Anh đến sân bay rồi!!
– Anh Nam!! Em đứng ở đây, anh thấy không??
Nghe vậy, Dương Khánh Nam láo liếc nhìn khắp sân bay. Lập tức ánh mắt nheo lại mang theo ý cười, nhìn theo bóng dáng quen thuộc kia đang chạy lại…
– Anh Nam!! Anh đến rồi!!
– Ừ!! Lâu quá không gặp em, ra dáng thiếu nữ rồi đấy!! – Dương Khánh Nam vui vẻ xoa đầu Lăng Nhã Linh – Cô chú thế nào rồi??
– Họ vẫn khoẻ ạ!! – Lăng Nhã Linh híp mắt, đôi mắt lại láo liếc nhìn xung quanh. Anh chợt phì cười…
– Tiếc cho em quá!! Tên nhóc kia một tuần nữa mới đến!!
Bị nắm thóp, Lăng Nhã Linh giật thót một cái, rồi xấu hổ cúi đầu…
– Được rồi được rồi!! – Dương Khánh Nam khẽ ho khan – Chúng ta đi chứ??
Lăng Nhã Linh gật đầu. Song, bóng dáng hai người cũng biến mất trong dòng người tấp nập…

Dương Khánh Nam cùng Lăng Nhã Linh ngồi trên taxi, vui vẻ nói chuyện. Chợt nhìn ra cửa sổ. Một cảnh tượng khiến Dương Khánh Nam suýt nhảy dựng…

Đối diện bên kia đường là một bóng dáng hết sức quen thuộc…
Viện trưởng Cao Đường Quân?? Sao lại ở Úc??…
Khẽ nheo mày đầy khó khăn, anh ép mình phải quay lại cuộc nói chuyện…. Lăng Nhã Linh nhìn anh, trong ánh mắt bỗng dưng chứa đầy sự nghiêm túc…
– Anh ~!! Em không muốn chúng ta hy vọng nhiều rồi thất vọng nhiều, nhưng…
Lăng Nhã Linh ngước lên nhìn anh, khẽ mím môi…
.
.

.
.
– Nếu như em nói, có thể chị vẫn còn sống thì sao??
.
Tâm Dương Khánh Nam nghe xong, dường như lồng ngực thực sự bị ai đó cầm gậy quất mạnh vào, xao động không tả nổi. Nhưng anh tự mình gạt hết mớ cảm xúc không đáng có ấy ra khỏi tâm trí. Như cô bé nói, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Huống chi…
…Huống chi thật sự vào ngày đó, chính mắt anh nhìn thấy những gì, anh đều nhớ rõ…

“Suốt 7 năm, mẹ không hề dẫn em đến nơi chôn cất chị, anh cảm thấy là không quá kì lạ sao??”

” Kể cả khi em đề cập đến chuyện đó, ba mẹ lập tức lờ đi, em thật sự cảm thấy thật rất nghi ngờ…”
.
” Dù không căn cứ được gì, dù sót lại tia hy vọng nhỏ nhoi thôi, anh Nam, anh giúp em được không??”

Nếu Dương Khánh Nam anh nói, anh không hy vọng gì, thì quả thật chính là nói dối… Tâm anh như bị xáo trộn, trở thành một đống tơ vò trong lòng ngực, mãi không thể gở rối được…
Ngay tối hôm đó ở khách sạn, anh liền mở máy tính mà đi lang thang trong hồ sơ bệnh án vào bảy năm trước…

L…
.
Lăng Từ Nhật…
Nhìn thấy tên cô, lồng ngựa anh như bị đè nén đầy khó chịu. Click vào, toàn bộ bệnh án của cô hiện ra trước mắt anh…

Tên bệnh nhân : Lăng Từ Nhật
Địa chỉ : XXXX
Tên người giám hộ : XXXX
Bác sĩ phụ trách : Cao Đường Quân
Bệnh trạng : Không xác định

Ngày sinh : XXXX
Ngày mất :

Đọc đến đây, đôi mắt anh khẽ nhíu lại, trống ngực cũng bắt đầu đập vội vã…
Ngày mất lại để trống sao??
Khẽ day trán. Anh tiếp tục click vào khu vực của bệnh viện tại Úc…
Đôi mắt anh căng lớn, một bệnh viện ngay trung tâm thành phố. Mà… Cao Đường Quân hôm nay lại ở Úc…
Như nghiệm ra điều gì, anh bật điện thoại gọi đường dài đến bệnh viện tại Trung…
– Alô??
– Là tôi, bác sĩ Dương…
– A…!!
Nghe được chất giọng trầm trầm đầy quen thuộc, đầu dây bên kia khẽ hốt hoảng đầy cuống quýt…
– Cho tôi tìm gặp viện trưởng Cao…
– Anh tìm viện trưởng?? – bên đầu dây khẽ khựng lại đôi chút – Thật tiếc quá, bác sĩ đã rời bệnh viện từ tối hôm qua…
– Vậy cô có thể cho tôi biết, viện trưởng đi đâu và làm gì không?? – anh hỏi đầy gấp gáp…
– À!!… Nghe nói là một cuộc nghiên cứu về một căn bệnh lạ. Địa điểm là… tại Úc…
Giọng anh run run, chiếc điện thoại cũng bắt đẩu cầm không vững…
– Cho tôi hỏi, thời gian phát tán của căn bệnh… thời kì đầu tiên kà vào thời gian nào ạ??…
-… Thời gian đầu tiên??…
.
.
.
.
-… hình như chính xác là vào ngày này 7 năm trước…
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.