Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 24: Ai là hồ ly?
Chương 24 :
Dương Khánh Nam ão não lê chân đạp chiếc xe cũ về nhà, lòng rối bời. Có phải là anh có hơi quá đáng với cô hay không?? Chỉ là cảm thấy phút chốc, trong mắt cô tràn đầy sự sững sờ và tức giận. Tự thở dài một chút, có lẽ anh nên hỏi ra lẽ chuyện này trước, rồi sẽ xin lỗi Lăng Từ Nhật sau vậy…
… Két…
Cái cổng sắt bạc màu được anh nặng nề kéo ra. Khẽ nheo nheo mày, chắc là giờ này Lăng Từ Nhật đang khó chịu ngồi nhăn nhó ở góc nào đó mà lôi họ tên anh ra chửi rủa…
– Anh Nam??!
Lăng Nhã Linh từ phía trong bỗng dưng hớt hả chạy ra khỏi nhà, mồ hôi nhễ nhại gấp gáp nhìn anh. Phía sau là Dương Duy lững thững đút tay túi quần bước theo. Không khỏi nheo mày thắc mắc, anh hạ giọng…
– Hai người sao vậy??
Dương Duy nhìn anh một chốc, khẽ nhún vai. Chỉ có Lăng Nhã Linh hấp tấp, nhào vào một chốc liền hỏi nhanh…
– Anh Nam… chị… hai người cãi nhau sao??!
Dương Khánh Nam nheo mày, chuyện lúc sáng có được coi là cãi nhau không nhỉ??… Anh nhìn Lăng Nhã Linh, cố ý lái sang vấn đề khác…
– Có chuyện gì sao??…
Lăng Nhã Linh vuốt mồ hôi, cố gắng trấn áp bản thân bình tĩnh một chút, nuốt nuốt nước miếng kể lại, điệu bộ thê thảm như vừa mới đánh trận về…
– Chị có về trước anh một lúc… nhưng anh Nam!! Tại sao chị ấy lại bị thương??
– Bị thương?? – Dương Khánh Nam nhướn mày. Chính là bị thương sao?? Rõ ràng trước đó không thấy mà… Hay ngay cả vụ lúc sáng, chính Lăng Từ Nhật miệng chắc chắn kể tất cả là do cô làm, hoàn toàn chả đụng chạm gì do Hoãn Thu hay Trương Đồng Thư cơ mà, cớ sao lại có thương tích?? ( cha này ngu ghê )…
– Em có chắc không??…
– Em…
– Là thật!!…
Lăng Nhã Linh chưa kịp gật đầu lên tiếng, Dương DUy đã lên giọng chen ngang từ phía sau. Tiếp đến, anh chỉ lách người qua mà đứng đối diện cậu em một khoảng xa. Dương Duy thấy được cái nhìn tò mò của anh mình, thuận tay đưa lên di di một bên trán, chệch lên phía thái dương một chút…
– Ở đây!! Một vết bầm thâm lớn, còn có máu đã khô!! Chắc do để lâu không băng…
Dương Khánh Nam nghe đến, giật bắn người… Bầm?? Thâm?? Còn có máu??… Vậy là sao??… Nghĩ đến Lăng Từ Nhật, cả ngày ngồi trong lớp học, gồng mình chịu đau đớn vì một vết thương như vậy, lòng anh phút chốc khẽ nhói, vội lay lay vai Lăng Nhã Linh, hỏi gấp gáp…
– Thế Lăng Từ Nhật đâu?? Cô ấy đâu??…
Ôi trời!! Sao giờ phút này anh có thể hỏi ngu đến như thế cơ chứ?? Lăng Từ Nhật không ở phòng cô thì còn có thể ở đâu?? Nghĩ là làm, giày không cởi đã vụt chạy vào nhà, phóng lên cầu thang. Mặc dù không thể nghe được tiếng Lăng Nhã Linh gọi tên anh í ới…
…
… Rầm…
Dương Khánh Nam đập mạnh cửa phòng cô bung ra. Dáo dác nhìn xung quanh. Nhưng chưa kịp lên tiếng, khung cảnh trước mắt khiến anh sững sờ…
Lăng Nhã Linh cùng Dương Duy chạy lên theo sau, mồ hôi còn túa nhiều hơn cả lúc nãy… Vội vỗ vỗ ngực…
– Em… em chính là hỏi anh!! Cả hai… cả hai cãi nhau làm sao mà…
.
.
.
… -…mà chị ấy bỏ đi luôn vậy??
…
Anh sững sờ nhìn căn phòng màu kem hiu quạnh không một bóng người. Đồ đạc và vật dụng thường dùng, kể cả quần áo… đều trống không. Không còn bất kì thứ gì cả, mọi thứ đều rất sạch sẽ đến kinh ngạc khi nhìn qua chiếc tủ áo hay bàn học của Lăng Từ Nhật. Cứ ngỡ trước đây chưa từng có ai sống trong căn phòng này…
– Tụi em cố cản chị ấy… – Dương Duy nhún vai… – Nhưng dường như không có tác dụng!!…
Dương Khánh Nam nghiến răng ken két, liền xô Dương Duy qua một bên, lao thẳng ra khỏi cổng mà điên cuồng chạy thẳng. Anh rất điên, rất sôi máu và rất… hối hận…
Anh cho dù được người ta hết lời khen ngợi rằng luôn rất thông minh, rất nhạy bén. Nhưng thực tế anh biết anh rất ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi luôn không biết cô cần gì và cô nghĩ gì. Cứ luôn nghĩ rằng cô ngốc nghếch và vô tư lắm, chẳng dễ gì mà tổn thương được…
… Và bây giờ thì anh làm tổn thương cô rồi. Ha ~!! Mày sáng mắt ra chưa Dương Khánh Nam??… Tiếp tục suy nghĩ ấu trĩ đi, rồi đến lúc mất cô ấy, đừng có mà hối hận…
…
– Hạ Kim Vy!!!!! Bà ra đây cho tôi!!!!!!…
Anh đá song cửa sắt, quát ầm lên, mặc cho người ta đang nhìn anh với ánh mắt kì thị… Nếu là cô, cô chỉ có hai nơi thật sự có thể đến. Cho dù nếu Lăng Từ Nhật đến nhà bạn, thì chắc chắn cũng không ai nhẫn tâm đuổi cô về nhà, nhưng anh biết Lăng Từ Nhật, cô không thích làm phiền gia đình của bất kì ai. Vì vậy, bạn cùng lớp chính là sự lựa chọn không thể nào… Chỉ còn hai nơi…
… Nhà của Hạ Kim Vy, và…
… nhà của Lăng Quốc Dân…
Ước gì anh có thể ngu hơn một chút về khoản suy đoán giống như Shelock Homes này. Nhưng anh ngu cũng đoán ra được tình trạng gì sẽ xảy ra khi Lăng Từ Nhật dọn đến nhà ông anh họ chướng mắt đó…
Ba của Lăng Quốc Dân tức cậu của Lăng Từ Nhật sẽ gọi điện kêu réo ầm ĩ và kể tình trạng của Lăng Từ Nhật cho ba mẹ cô nghe, sau đó trễ nhất là hai mươi phút nữa, mẹ anh sẽ có một “cuộc điện thoại viếng thăm đường dài” đến anh và ca cho anh nghe bài ca khúc “giã hoàn”, gọi dễ hiểu hơn là nhạc đám ma của anh đấy…
… Mà giờ anh vẫn bình yên đứng đây mà gào thét, tức là đáp án đã đậu ở chỗ còn lại : Nhà của Hạ Kim Vy – con bạn thân của anh…
– Kim Vy!!!! Bà ra đây!!! Nhanh!!!…
Anh vẫn điên cuồng thét lớn suốt gần mười phút… Sau đó từ xa, bóng góc váy hoa của Hạ Kim Vy thấp thoáng khiến anh mau chóng hạ hỏa, vẫn không ngăn được bàn tay siết chặt thành cú đấm đang nổi đầy gân máu…
– Ông đến đây làm gì??
Hạ Kim Vy cười lạnh nhìn anh, cô đang còn rất tức. Tức đến nỗi ngay lập tức tại đây có thể cầm dao đâm vào bản mặt của anh mất nhát. Hừ!!! Giờ có việc mới đến và tìm cô sao??… Dương Khánh Nam nhìn Hạ Kim Vy, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên…
– Má của bà…
Hạ Kim Vy nghe anh nhắc, đưa tay chạm vào miếng băng bên má trái, “à” lên một tiếng, cười chế giễu…
– Thấy thế nào?? Đẹp chứ?? Do “hai con hồ ly tinh” trang điểm giùm đấy!!…
Dương Khánh Nam sững sờ một chút, hồ ly tinh, không phải… Hạ Kim Vy nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của anh, bất giác ngoác miệng cười lớn hơn, mỉa mai…
– Tôi không ngờ một ngày rồi mà não ông chưa thấm được cái gì?? Sao rồi!! Quên cái gì rồi hả??…
Anh giật bắn nhìn Hạ Kim Vy, không phải chứ. Chỉ là anh… ngay từ đầu đã cảm nhận được thực sự có điều gì đó không đúng. Rõ ràng đã biết Lăng Từ Nhật có chết cũng không vô duyên vô cớ đánh người, vậy mà, vậy mà…
… Vậy mà anh vẫn trách mắng Lăng Từ Nhật và nghi ngờ cô sao??…
Vết thương trên mặt Hạ Kim Vy, vết thương trên trán Lăng Từ Nhật, hay cái giọng kể nhão nhoẹt và vô cùng bất hợp lý về câu chuyện do Trương Đồng Thu nói ra, tất cả…
Dương Khánh Nam mở to mắt, cảm giác như tự cầm con dao đâm vào chính bụng mình vậy…
– Bingo!! – Hạ Kim Vy búng tay cái chóc, khóe môi lại nhạt nhạt vươn lên… – Não thông chậm thật!! Giờ thì nghiệm ra chưa??…Ai mới là hồ ly??…
Dương Khánh Nam run run, không dám ngẩng đầu, giọng khàn khàn, ngay lúc này đây quả thật rất muốn tự đấm vào mặt mình vài cái cho nó khôn ra…
– Cho tôi gặp Lăng Từ Nhật đi!!! Tôi biết cô ấy ở đây…
– Ơ?! Gì mà gặp??
Hạ Kim Vy trên mặt biểu hiện rõ sự ngạc nhiên tột độ, thập phần thập nhìn càng chướng mắt… Quát ầm lên không thể kiềm chế…
– Lột bỏ ngay cái mặt nạ diễn viên đó đi!!! Mau cho tôi gặp Lăng Từ Nhật!!!
Sự ngỡ ngàng trên khóe môi hơi cứng lại một chút, ngau sau đó, nụ cười mỉa mai lại hiện ra, nói nửa mơ nửa hồ…
– Có thì sao?? Không có thì sao?? Mà nếu có, tôi cũng không cho gặp!!…
– Bà…
– Ông thử nghĩ lại đi!! Ông làm A Nhật tổn thương sâu sắc!! Giờ cứ bảo muốn gặp là gặp?? Hừ!!!! Con bé là con gái, nó cũng có trái tim, nó cũng biết đau!!! Tuyệt đối không phải là đồ chơi dưới cảm xúc của ông!!!!…
Hạ Kim Vy hét lên bi phẫn, xót xa bao nhiêu khi nhớ lại gương mặt đau đớn đầy nước mắt của Lăng Từ Nhật. Họ không phải chị em, họ là bạn bè, là cảm xúc với cảm xúc, như vậy còn chưa đủ hơn hai người chị em sao?? Hạ Kim Vy rất muốn an ủi và làm mọi thứ cho cô. Nhưng chỉ như vậy thôi, liệu chăng có đủ??…
– Ông về đi!!!
Hạ Kim Vy ngoảnh mặt đi, tay run run kiềm chế sự tức giận. Dương Khánh Nam định mở lời, nhưng phút chốc, lời nói cũng bị nuốt lại hết vào trong. Hạ Kim Vy nói đúng!! Hiện giờ anh quả thật không có tư cách…
… Rầm…
Song sắt đóng lại trước mặt anh, đầy tuyệt tình và nhẫn tâm. Ánh mắt đau xót hướng nhìn lên phía lầu hai của căn biệt thự, nơi tấm rèm màu hoa buồn bã đang buông thõng trong làn gió chiều…
Dương Khánh Nam cắn chặt môi, rồi miễn cưỡng xoay gót bước đi. Từng ánh màu hoàng hôn phủ trên bả vai anh, nghe như khúc hòa tấu mùa thu kéo dài day dứt, tê tái lòng…
…
.
.
.
…
– Em ổn chứ??
Hạ Kim Vy bước vào căn phòng ở lầu hai, mang theo hộp y tế, đặt xuống cạnh giường. Nhìn Lăng Từ Nhật đứng dựa vào khung cửa sổ, ánh mắt bi ai nhìn theo sắc hoàng hôn chưa tàn, mấp máy môi…
– Chị à!! Có phải em trẻ con lắm không?? Vì một chút cãi nhau, mà lại dẫn đến cơ sự này…
Lăng Từ Nhật cắn môi, chỉ vì muốn trốn tránh anh mà cô làm đến mức này, có phải là… do cô ngu ngốc hay không. Hạ Kim Vy nhìn cô thở dài…
– Đó không phải là trẻ con!! Em đang khó chịu trong lòng mà, cứ ở đây nếu em cảm thấy ổn hơn…!!
… Lăng Từ Nhật không buồn lên tiếng nữa, trong cuộc cãi vã này, liệu như vậy thật sự có đáng??…
… Cô thật sự không biết bản thân nên làm gì…