Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 20: Làm thêm
Cuối cùng, dường như chuyến đi chơi của trường cũng đã khép lại một cách đáng mong đợi… Hoặc cũng có thể là do Lăng Từ Nhật nghĩ thế…
– Em tính khi nào thì tỏ tình với Dương Khánh Nam??…
… Phụt….
Lăng Từ Nhật ho sặc sụa, vừa lúc tống hết thứ nước cam đã qua sử dụng ra ngoài. Cô một tay che miệng ngượng ngùng, nhìn qua Hạ Kim Vy như thể sinh vật lạ từ Sao Hỏa mơi rớt xuống. Hạ Kim Vy nhún vai…
– Chị nói sai gì à??…
– Ừ thì… không phải là sai…
Mặt Lăng Từ Nhật đỏ hơn, cúi xuống nhìn mũi giày. Chị cũng thật là, đây là một vấn đề riêng tư nhạy cảm mà lị…
– Em không thích??
– Không không!!! – Lăng Từ Nhật lắc đầu, phút chốc lại cúi mặt xuống, hai bàn tay siết chặt gấu váy… – Chỉ là em có lý do riêng…
Hạ Kim Vy nhìn Lăng Từ Nhật khẽ thở dài, môi nở nụ cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu Lăng Từ Nhật. Biết sao được, cô bé không muốn nói thì cô cũng không thể ép…
– Được rồi!!! – Sau ba giây, Hạ Kim Vy đã có nụ cười ranh ma ngự trị trên khóe môi… – Chỉ cần đừng để lâu quá. Thằng ngốc đó không biết kiềm chế đâu!! Có khi lại lôi em về “ăn” luôn một thể ấy chứ!!…
Hạ Kim Vy còn cố gắng nhấn mạnh chữ “ăn”, khiến Lăng Từ Nhật không hẹn mà mặt ửng đỏ… Chị à ~!! Sao có thể nói chuyện tế nhị đó một cách thoải mái như vậy chứ??…
– Hai em sao còn ngồi đó?? Không muốn về trường à????
Thầy phụ trách đứng từ xa cầm loa hét vang hết một bờ biển. Hai cô nàng luýnh quýnh mãi, rồi cũng chạy ra xe… Tiếng cười của hai cô bạn nghe giòn giã đến tận mang tai…
…
.
.
.
…
– Oa!! Mệt quá đi!!
Lăng Từ Nhật vừa về đến nhà, đã vươn vai ngáp dài ngáp ngắn… Dương Khánh Nam vừa treo áo khoác lên giá, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát Lăng Từ Nhật. Phía sau, Dương Duy cùng Lăng Nhã Linh bước vào với hai bàn tay đã thít chặt lái với nhau. Sau sự cố về Đường Diệp Ánh, có vẻ như tình cảm của hai nhóc này cũng đã có sự thay đổi. Hai đứa có vẻ như thành thật với tình cảm của bản thân hơn…
…
Lăng Từ Nhật bước vào phòng, giày thậm chí không cởi mà ngã phịch lên giường mệt mỏi. Trời ạ!!! Cô vẫn còn say xe…
Dương Khánh Nam đứng dựa lưng vào cửa, chăm chú nhìn biểu hiện của con heo lười đang lăn tròn trong tổ ấm, cái nhếch môi cười nhẹ lại hiện ra… Không hiểu vì sao gần đây, anh rất thích ngắm gương mặt của cô, nó làm anh cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu…
– Oaaaa!!! Ông đứng đó từ khi nào thế?? Lăng Từ Nhật bật người dậy, thảng thốt nhìn anh… Dương Khánh Nam lại nhún vai đắc chí, chậm rãi đi đến bên giường của Lăng Từ Nhật…
– Ngày mai đi với tôi đi…
– Đi đâu?? – Lăng Từ Nhật nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, anh không kiềm được mà vươn tay nhéo cái mũi cô một cái… – Thì đi mua điện thoại cho cô!! Dù gì tôi cũng làm hư nó…
Lăng Từ Nhật nghi ngờ, lùi lại nhìn anh, nói giọng đề phòng làm Dương Khánh Nam không nhịn được phì cười một cái…
– Ý gì đây?? Sao tốt bụng quá vậy??
– Mẹ tôi dạy có nợ phải trả. Tôi nợ bà cái điện thoại thì tặng lại bà một cái. Coi như huề…
Nghĩ ngợi một chút. Dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, bỏ ra tý thời gian cũng không mất mát gì. Liều vậy, gật đầu có sao…
Nhưng đến khi chưa nhận được câu trả lời mong muốn, tiếng Lăng Nhã Linh từ dưới lầu đã vọng lên, cắt đứt nguồn cảm hứng của Dương Khánh Nam…
– Chị à!! Có điện thoại của Lăng Quốc Dân!!!!…
Lăng Quốc Dân?? Nghe đến đây, mặt Dương Khánh Nam đen kịt như đít nồi. Làm sao anh có thể quên “ông anh họ đáng mến” của Lăng Từ Nhật được cơ chứ?? Đúng là luôn canh thời điểm để phá hỏng chuyện tốt của anh. Thật là đáng chết!!…
Lăng Từ Nhật nghe đến Lăng Quốc Dân, miệng cười tươi, mắt sáng ngời ngợi. Liền mau chóng lướt qua Dương Khánh Nam chạy thục mạng xuống lầu. Càng khiến anh thêm ghen tức… Hậm hực đi xuống lầu… Lại còn bắt gặp cái cảnh cô nàng tíu ta tíu tít ôm cái điện thoại nữa chứ…
– Anh thôi chau mày đi được không?? Trông thật là bảo thủ!!…
Dương Duy ngồi trên sofa, ánh mắt khinh khỉnh nhìn anh mình. Thật là… đó chỉ là anh họ người ta thôi mà, sao có thể ghen tuông vớ vẩn vậy chứ??…
Nghe thằng em quý hóa nói vậy, Dương Khánh Nam chau mày, nói với giọng bực bội…
– Để xem một ngày Lăng Nhã Linh đi với cái thằng khác, xem em còn nói như thế với cái giọng đấy được không!!
Dương Duy đang còn cười đắc chí, nghe đến ba chữ “thằng nào khác”, mặt lập tức đen kịt…
…
Thôi không để ý đến thằng em trời đánh nữa, ánh mắt anh lại hướng về phía Lăng Từ Nhật. Hình như trông cô nhóc có vẻ hơi ngỡ ngàng, cười gượng, chút sau đôi mắt mã não đen lại sáng lên, gật đầu lia lịa…
– Họ nói cái quái gì thế không biết!! – anh nói với giọng đầy bực bội…
Một lúc sau, cái điện thoại chết tiệt cũng đã yên vị trên bàn máy. Tuy vậy, Lăng Từ Nhật lại vác cái bộ mặt vui vẻ bước về phía sofa… Mà không hiểu vì sao lần này, anh cảm thấy nụ cười của Lăng Từ Nhật mang dư vị không lành, và đương nhiên, như dự đoán…
– Xin lỗi ông nhé!! Mai tôi bận rồi!!…
Dương Khánh Nam mặt tối sầm, đôi mắt phủ đầy một màu đen, cố để bản thân không nghiến răng ken két… Dương Khánh Nam gằn giọng…
– Lý do??…
– Hehe!! Bí mật…
Nói rồi, cô ngúng nguẩy bỏ lên lầu… Để lại Dương Khánh Nam cùng với sát khí bức người… Lý do?? Lý do cái *bípppp* gì chứ??…
…
.
.
.
…
Lăng Từ Nhật cười thầm. Thật ra cô đang vui, cô mong là tối ngày mai, mọi người có thể quây quần bên nhau cùng vài chiếc bánh ngọt trên bàn…
Thật ra Lăng Quốc Dân đang giúp chú – tức ba của anh, quản lý một tiệm bánh ở đường X. Ngày mai sẽ là kỉ niệm một năm mở tiệm, khách khứa sẽ đến ủng hộ khá nhiều… Mà không may, một nhân viên lại nghỉ vì trùng với lịch học. Đương nhiên, Lăng Quốc Dân đã chọn cô để thay thế…
Lúc đầu Lăng Từ Nhật cũng có ý định từ chối nha, nhưng vì nghe nói Lăng Quốc Dân sẽ tặng cô vài cái bánh để làm quà, dại gì mà cô không đồng ý??…
Lăng Từ Nhật đắp chăn cười hì hì, cô thật mong rằng ngày mai sẽ đến sớm…
…
.
.
.
…
Sáng sớm, Dương Khánh Nam lười biếng cuộn người trong chăn. Hậm hực nhìn chiếc đồng hồ phía đối diện… Bảy giờ rồi… Hừ!! Cứ nghĩ đến chuyện hôm nay Lăng Từ Nhật sẽ ở đâu và làm gì mà không có trong tầm mắt anh, trong lòng không kiềm được mà dâng lên một cỗ ghen tức….
… Rừ… rừ… rừ…
Cái điện thoại màu trắng bạc trên đầu giường khẽ run lên. Anh vò rối đầu, nhếch nhác nhìn màn hình điện thoại…
” Gia Hoang Dang is calling “…
Anh chả buồn nhấc máy, để khi điện thoại rung đến hồi thứ năm mới nhấc điện thoại. Thật may mắn làm sao khi anh chưa đạp nó vỡ nát vì sự ồn ào quá độ…
– Alô!! Hê mày, hôm nay đi chơi với hai đứa tao đi… Tao mới phát hiện chỗ này hay lắm, tao đang ở trước nhà mày này. Ra đi tao đợi!!…
Nghe thằng bạn nói, anh khẽ vén tấm màn mỏng lên. Thấy Gia Hoàng Đăng cùng Hạ Kim Vy dưới nhà, còn phơi phới đưa tay vẫy vẫy mình… Ngay lập tức hạ màn xuống, nói vào điện thoại với giọng bức người…
– Hâm!! – rồi tắt máy… Lập tức 30s sau, tên ngốc đó liền gọi lại…
– Giờ mày muốn gì đây?? – Dương Khánh Nam như muốn hét lủng màn hình điện thoại… Bên kia đầu dây, Gia Hoàng Đăng đưa chiếc điện thoại ra xa khỏi lỗ tai…
– Tao lạy mày!! – Gia Hoàng Đăng chẹp miệng… – Mày đi cho tao nhờ…!!
– Tao thấy nó chả giống nhờ vả gì cả!! – Dương Khánh Nam không giãn được cái chau mày trên trán… – Mời tao đi chung với hai đứa bây trong ngày hẹn hò?? Tao không nghĩ mày lại “tốt bụng” đến như thế…!!
Gia Hoàng Đăng liếc mắt sang Hạ Kim Vy, khẽ cười trừ… Giấu hết được rồi, quả là không qua mắt được tên này mà…
– Tao định đi với mày đến chỗ này. Nhưng đi ba người thì giảm được một nửa giá tiền…
Dương Khánh Nam lừ mắt qua cửa sổ, nói giọng hằm hè…
– Tao biết ngay mà!!…
– Rồi rồi!! Giờ mày có đi không thì bảo, thằng kia!!…
– Được rồi!! – Dương Khánh Nam trả lời một cách biếng nhác… – Đi thì đi!!…