Đọc truyện Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh – Chương 18: “Dương Duy!! Nhóc hãy nói rõ đi!!”
@MaknaeHuns không biết pạn có đọc hay không nhưng thanks pạn vì đã ib cho mềnh. Đọc chap mới vui vẻ (^O^)…
…Và có linh cảm chap này sẽ văng vào vài cảnh sến…
…
Lăng Từ Nhật chạy lại chỗ Lăng Nhã Linh, nét mặt vui mừng thấy rõ, giọng điệu lo lắng… Một tay đỡ cô bé dậy, ân cần hỏi thăm…
– Linh!!! Em… em ổn chứ??!!
Lăng Nhã Linh ho sù sụ, mặt nhếch nhác đến thấy rõ. Cả người bắt đầu run lên vì lạnh, cố gượng cười để chị mình không lo lắng, bờ môi tím tái không nói lên lời. Bắt đầu phớt lờ đi sự quan tâm của chị mình, Lăng Nhã Linh khẽ đảo mắt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Dương Duy, cô bé lại giật thót, cắn môi cúi đầu câm nín…
Dương Khánh Nam từ xa khẽ chạy lại, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp… Rồi bất chợt nhìn thấy ba con người quen thuộc trong đám đông. Phút chốc, cảm giác nhẹ nhõm dâng lên đến cổ họng…
Dương Khánh Nam đã rất bực tức và nổi giận với cô. Nhưng sau đó vài phút thì trong tận thâm tâm anh cảm thấy thực sự rất hối hận. Có ai biết tim anh như bị băm nát đến cỡ nào khi loáng thoáng nghe về vụ tai nạn ở gần bờ biển. Gần như không kiềm chế được, anh đã bắt đầu lao nhanh đi như một thằng điên…
Cái cảm giác đau thấu tim khi trong tâm trí anh nghĩ rằng… anh sẽ không bao giờ còn có thể gặp cô nữa. Một thế giới vắng đi hình bóng cô… làm sao mà Dương Khánh Nam anh… còn có thể mỉm cười??…
Và giờ đây, ngay giờ phút này, cô ngồi đó… Dương Khánh Nam không thể diễn tả được cái tạp xúc nhen nhóm nở trong lòng. Biết là không nên, nhưng anh cảm thấy thật may mắn biết bao… khi cô không phải là người gặp tai nạn…
– Lăng Nhã Linh!!!!!
Từ xa, một bóng dáng thấp thoáng chạy đến, giống hệt như cảm xúc khi Lăng Từ Nhật, biểu lộ rõ từng cảm xúc trên nét mặt thanh tú… Lo lắng, mừng rỡ, hoang mang,… và có cả tức giận…
– Thơ Thơ??…
Lăng Nhã Linh ngước đôi mắt phờ phạc lên nhìn Giáng Tiểu Thơ… Ngược lại, Giáng Tiểu Thơ không thèm nhìn lại, lập tức đi vội về phía Dương Duy, mặt hầm hầm lửa giận…
… Chát…
Lăng Nhã Linh sững sờ, Lăng Từ Nhật sững sờ, Dương Khánh Nam sững sờ, và trên tất cả… Dương Duy cũng sững sờ… Nhưng thật lạ, anh chàng khó tính thường ngày dường như đã đi đâu mất, chỉ để lại nỗi ân hận cho một người con trai. Cậu không mắng lại, không chửi lại, không đánh lại. Cậu chỉ đơn giản là… chịu đựng…
– Sao??!! Còn gì biện minh??…
– Tôi nói thì bà có nghe không??…
Dương Duy hừ lạnh, ánh mắt xót xa vẫn hướng về người con gái ngồi trên mặt cát… Cậu không cần ai hiểu, cậu chỉ cần Lăng Nhã Linh hiểu cậu mà thôi… Vậy mà, chính sự thông cảm đó lại bắt mồi cho sự an toàn của người con gái cậu yêu sao??…
Giáng Tiểu Thơ đánh mắt vòng quanh trong đám đông. Chợt khựng lại, nét mặt tức giận thấy rõ, cô hét toáng…
– Đường Diệp Ánh!!!!! Cô mau đứng lại cho tôi!!!!
Bất chợt trong đám người, một bóng đen vụt chạy đi. Dương Duy và Lăng Nhã Linh phút chốc cứng đờ… Đường Diệp Ánh??…
Ngay lúc quan trọng nhất, Dương Khánh Nam khẽ đưa một góc bàn chân ra, ngáng đường, khiến Đường Diệp Ánh đau đớn lăn ra đất…
– Còn chạy?? – Dương Khánh Nam nhếch môi cười khẩy. Nhìn sơ qua dáng điệu và biểu hiện thú vị trên gương mặt của đám nhóc kia, anh cũng lờ mờ đoán được nguyên do của tất cả mọi chuyện… Khẽ xốc cánh tay của Đường Diệp Ánh lên, Dương Khánh Nam bình thản lôi cô nàng về trung tâm sân khấu, vứt bừa trước mặt Giáng Tiểu Thơ…
– Trả lại cho em, cô bé!!…
Lăng Từ Nhật phía sau nhìn bóng lưng anh, cắn môi. Trong lòng bỗng dưng lên một cỗ chua chát…
– Cô còn dám chạy??
Giáng Tiểu Thơ khoanh tay trước mặt, bặm môi trợn mắt, nhìn Đường Diệp Ánh dưới chân nhìn mình căm hận, bàn tay nắm chặt cát trắng, từng hạt từng hạt rải rác rơi ra ngoài…
Lăng Từ Nhật tự nhắc mình quay lại vấn đề chính, khẽ khàng buông tay Lăng Nhã Linh ra, đi lướt qua Dương Khánh Nam, đến bên cạnh Giáng Tiểu Thơ, liếc mắt về phía Đường Diệp Ánh…
– A Thơ?!! Con bé này…
Câu còn chưa dứt, đã nghe thấy Giáng Tiểu Thơ nghiến răng trèo trẹo, hận không thể ngay lập tức tại đây mà nhai đầu cô ta ra rồi phun xuống biển, để cá thoải mái mà rỉa tóc cô ta. Giáng Tiểu Thơ tức tối chỉ thẳng mặt…
– Chị Từ!!! Cô ta chính là người đẩy Linh Linh xuống biển!!!!
Lăng Từ Nhật ngạc nhiên xoay đầu, mắt mở lớn. Lăng Nhã Linh không nói, chỉ cúi thấp đầu. Dương Khánh Nam khoanh tay bình thản như đã biết trước được kết quả… Chỉ có Dương Duy…
… Ngay từ đầu, phải chăng đó là ý đồ đã được lập sẵn??…
… Chuyện Đường Diệp Ánh bất ngờ vấp ngã ở hành lang…
… Chuyện cậu đỡ Đường Diệp Ánh…
… Chuyện hai người đụng trúng môi nhau…
… Chuyện Lăng Nhã Linh cùng Giáng Tiểu Thơ đứng cả bên một góc hành lang chứng kiến…
… Tất cả… tất cả… tất cả…
…….. đều là…..
Dương Duy sững sờ, buông thõng hai tay. Tất cả đều là… do Đường Diệp Ánh dàn dựng cả sao??
– Giờ nhóc muốn sao?? – Lăng Từ Nhật lên tiếng… – Dương Duy!! Nhóc hãy nói rõ đi!!!
Cậu khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt, dứt khoát đi đến trước mặt Đường Diệp Ánh, chân thành cúi đầu…
– Bạn học Đường!!! Cảm ơn về tình cảm của bạn.. – Dương Duy ngước đầu lên, ánh mắt tràn ngập yêu thương hướng về phía Lăng Nhã Linh… -… nhưng mình đã có… người con gái mình thực sự yêu thương…
Lăng Nhã Linh sững sờ, hai tay bịt kín miệng không nói lên lời. Nước mắt trào ra từ hai khóe mắt, tấm lưng nhỏ run run theo từng cái nấc… ” Người con gái mà cậu ấy thực sự yêu thương”…
Đường Diệp Ánh mím môi câm lặng, cố ngăn không cho nước mắt trào ra ngoài. Dứt khoát đứng lên nhìn cậu, le lưỡi tinh nghịch như cố gắng che giấu một nỗi đau…
– Xì!!! Làm như có mình Dương Duy là con trai ấy!!! – Dương Diệp Ánh cười tươi, giọt nước mắt không kiềm được tràn ra khỏi khóe mắt…- Rồi tôi sẽ tìm được người con trai hoàn hảo hơn cả ông, cứ chờ xem!!!…
Giáng Tiểu Thơ nhếch môi thách thức, nói đểu…
– Tôi luôn ở đây chờ đợi xem cô dinh về một tên ăn mày nào đấy!!…
Và rồi Đường Diệp Ánh không để nghe lọt tai chữ nào, vụt chạy đi với gương mặt tím đỏ… Giáng Tiểu Thơ cười lớn đắc thắng, đám đông cũng từ thế mà tản ra bớt…
…
– A à!!! “Người con gái tớ luôn yêu thương cơ đấy…
Mọi người đang rảo bước đi về phía tập trung của trường. Lăng Từ Nhật suốt thời gian đi cứ moi cái chuyện lạ có thật ra mà trêu Dương Duy mãi, huých huých cùi chỏ vào người Dương Duy, cười ranh ma…
– Nhóc mau nói lại cho chị xem nào!!…
Dương Duy đỏ mặt đẩy Lăng Từ Nhật ra…
– Chị im đi!!!
Lăng Từ Nhật không nhịn được cười sằng sặc. Ôi ôi!! Không thể tin thằng nhóc này có thể nói ra câu hết sức “mủi lòng” như thế… Chợt ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Dương Khánh Nam, Lăng Từ Nhật giật thót rồi quay người đi. Biểu hiện như thế càng khiến anh hơi nheo mày…
– A!!! Nhật!!!
Hạ Kim Vy nhìn thấy cả đám người, hốt hoảng chạy lại lay lay mạnh vai Lăng Từ Nhật, nói giọng quở trách…
– Em đi đâu thế hả?? Làm chị lo gần chết!! Điện thoại em đâu?? Sao không nghe??…
– À…
Lăng Từ Nhật khẽ “à” một tiếng, mắt không tự chủ lại lén lút nhìn qua Dương Khánh Nam, cắn cắn môi… Điện thoại cô về với mẹ thiên nhiên ( ở đây có thể hiểu theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ạ =v=) cmn mất tiêu rồi. Móc đâu ra mà nghe cơ chứ??…
Hạ Kim Vy thấy cô mím môi đến bệch trắng khẽ đau lòng, không nỡ gặng hỏi nữa… Chỉ lôi Lăng Từ Nhật về phía trường đang tập trung để ăn tối…
Lăng Từ Nhật hơi nghiêng đầu nhìn Dương Khánh Nam đằng sau, lại một bụng dân đầy tạp xúc, thuận chân mà bước nhanh hơn…
…
Dương Khánh Nam từ lúc cô rời đi, ánh mắt vẫn không quên dõi theo. Khẽ thở dài… tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?? Không nói chuyện với cô quả thực như có hàng ngàn con kiến bò tới bò lui trong tim anh, ngứa ngáy không thôi…
– Thật khó khăn mà…
… Cũng tại anh, chính là luôn luôn không bao giờ có thể kìm chế được nỗi lòng trước mặt cô. Vậy mà đến cuối cùng, cô nhóc ngốc nghếch ấy lại không bao giờ nhận ra nỗi lòng của anh…