Đọc truyện Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời – Chương 28
Từ giọt nước nhẹ chạm vào cơ thể khiến Tiểu Anh rùng mình. Hình như là trời bắt đầu mưa rồi. Cho dù cảm thấy hơi lạnh, cho dù biết rằng bản thân sẽ bị ướt mưa, nhưng cô vẫn ngồi lì ra đó. Từng chiếc, từng
chiếc xe lướt qua. Từng người, từng người lại vội vã đi qua. Chỉ còn
mình cô ngồi trên ghế đá trong công viên, chỉ một mình
Rồi mưa cũng lớn thêm, quần áo thấm ướt hơn, lạnh hơn
_Em đúng là lì lợm mà. Mưa thế còn chưa chịu về
Nghe thấy giọng nói phát ra, Tiểu Anh vô thức nhìn lên trên liền chạm ngay
ánh mắt của anh. Nhìn thấy người mà trong lòng mình suy nghĩ nãy giờ,
Tiểu Anh bối rối cúi xuống đất. Mà Thiên Ân thì lại dễ gì buông tha cho
cô, anh nhanh chóng lôi Tiểu Anh đứng dậy để mặt đối mặt với mình. Nhìn
đôi mắt tròn xoe long lanh ngấn nước kia, thách Thiên Ân không thể không xiêu lòng
_Buông ra – Tiểu Anh cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra khỏi anh được
_Không bao giờ. Cho đến chết tôi vẫn sẽ không buông em ra – Thiên Ân một tay cầm dù, một tay vẫn nắm chặt cô
Tiểu Anh vẫn không thể nào hiểu được, tại sao Thiên Ân chỉ nắm cô bằng một
tay nhưng cô lại không thể nào thoát ra được. Là do sức cô không bằng
anh hay trong lòng không muốn thoát ra khỏi anh. Haizzz…. cái gì dính
tới Thiên Ân đều thật rối rắm…
_Anh… anh thật đáng ghét
Tiểu Anh dùng tay còn lại đánh tơi tả vào người anh, đau lắm đó nha nhưng
Thiên Ân vẫn cắn răng chịu đựng. Rồi những hành động chớp nhoáng xuất
hiện, Tiểu Anh nằm gọn trong lòng anh, Dù bên ngoài hiện đang có mưa,
nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy thât ấm áp
_Cô nhóc này, em có biết là tôi yêu em nhiều thế nào hay không. Phải luôn ở bên tôi, không được rời khỏi, nghe chưa
Cho dù vẫn đang tựa đầu vào lồng ngực anh, nhưng Tiểu Anh vẫn nghe rõ những câu nói đầy tia ôn nhu của Thiên Ân. Cô khẽ ngọ nguậy, nhẹ nhàng cất
lên một giọng nói tưởng chừng như êm dịu nhưng thật ra là…
_Tai có điếc đâu mà không nghe – Ngữ điệu lời nói của Tiểu Anh quá ư là ương bướng
Thiên Ân không nhịn được mà phì cười, tay lại càng ôm chặt cô hơn. Mà Tiểu
Anh trong này lại khẽ cười trộm, ánh mắt hiện rõ tinh ranh ma. Suy nghĩ
của cô so với Thiên Ân thật không thua sự biến thái cho lắm. Phải chăng
là do ở chung lâu ngày nên lây nhiễm…
Tiểu Anh vội xô Thiên Ân ra dưới đôi mắt ngỡ ngàng của anh. Anh đương nhiên không thể đoán được cô định làm gì rồi
Tiểu Anh nhanh chóng nhón chân lên, vòng tay ra sau cổ để kéo Thiên Ân cúi
người xuống. Anh chưa kịp thích nghi thì đã thấy mình bị “cướp răng”
rồi.
Cô nhấm
nháp đôi môi của anh, rồi nhẹ nhàng tiến vào trong tách răng Thiên Ân
ra. Cái lưỡi nghịch ngợm của Tiểu Anh lướt qua hết từng ngõ ngách trong
miệng anh. Từng giọt nước bọt ngọt ngào của cả hai trao đổi cho nhau.
Hai cái lưỡi lại quấn lấy nhau không rời
Thiên Ân bị cô dọa cho ngẫn người, chiếc dù trên tay cũng bị rớt ra. Nhưng
anh cũng thích ứng rất nhanh, một tay vòng qua eo, một tay vòng qua cổ
cô rồi ôm ấp thân mật. Lúc đầu là chính Tiểu Anh nắm thế chủ động, bây
giờ đổi ngược lại, Thiên Ân cướp thế chủ động của cô
Ở đây tuy có mưa nhưng không nghĩa là không có người qua lại. Đây là công viên nha, là nơi công cộng nha. Tình cảm lãng mạn thân mật như thế này
không ngại cơ à
Cơ mà… hôn nãy giờ cũng hơi bị lâu đó, cuồng nhiệt vừa vừa thôi
_Em đúng thật là kì lạ mà – Cho đến khi xém bị đứt hơi, Thiên Ân mới buông ra mà thì thầm vào tai cô
Tư thế hiện tại vẫn là ôm nhau dưới mưa…
_Ừ, kì lạ vậy đó. Bởi vậy mới đi thích một tên như anh
Nghe thấy một câu na ná như tỏ tình, Thiên Ân vui sướng mà buông Tiểu Anh ra, nhéo lấy cái mũi bé nhỏ của cô
_Nhóc, chờ đợi mãi mới nghe được em nói thích anh
Cả hai lại tiếp tục rơi vào tình trạng ôm hôn kịch liệt. Hôn rồi lại
buông, buông nhau vài giây rồi lại hôn tiếp. Rốt cuộc cũng không biết
hai người bị nhốt đói khát bao nhiêu năm mà lại…
Cho đến lâu thật lâu sau, Tiểu Anh mới xô anh ra, đấm vào lồng ngực Thiên
Ân hết mấy cái cho bỏ ghét. Rồi lại chu mỏ phồng má trách mắng anh, làm
nũng với anh
_Trời lạnh lắm, anh còn để em ở ngoài này tới khi nào chứ, tên đáng ghét này
Nhờ vậy mà Thiên Ân mới chịu đem cô về nhà. Mà về đến nhà ôm hôn thêm mấy
phát cuồng nhiệt mới chịu tha Tiểu Anh ra mà đi tắm. Phải chăng vì hạnh
phúc quá lớn mà Thiên Ân bị cuồng hôn siêu cấp thế này…
Bởi vậy, đi dầm mưa mà không chịu tắm nước ấm sớm sớm, báo hại cả hai cùng
nhau bị cảm. Còn Hoàng Thiên và Thanh Thanh vừa mới đi chơi về mà đã cực khổ nuôi hai người bệnh rồi. Mà hai bệnh nhân này lại ương bướng vô
cùng. Tiểu Anh thì không chịu uống thuốc, Thiên Ân thì lại không thích
ngủ một mình. Phương pháp giải quyết cuối cùng là cho anh nằm chung với
Tiểu Anh. Ngày ngày cho uống vào miệng Thiên Ân rồi lại hôn truyền thuốc sang cho cô. Hai bệnh nhân ôm ôm ấp ấp ở cùng nhau hết 3 ngày 3 đêm…
Còn Thanh Thanh cứ khi thấy hai người kia thân mật lại đỏ mặt. Hoàng Thiên
thấy thế liền lôi nhỏ về phòng mình, rồi lại oanh liệt gặm môi Thanh
Thanh hết mấy phát ^^…