Đọc truyện Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời – Chương 22
Trong lúc Tiểu Anh đang thổi vào lòng bàn tay bé nhỏ của mình (do
đau) thì nghe có tiếng người gọi mình. Cô vừa ngước lên chưa kịp nhìn
xem ai đang kêu thì bản thân đột nhiên xoay vòng. Là do Thiên Ân đột
nhiên xoay ra sau làm cô cũng bị xoay theo luôn. Còn anh, sau khi thấy
Ryan anh đã lườm hắn ta một phát. Đúng là tên phiền phức mà
_Là cậu
_Là tôi thì không được sao chứ – Ryan cười đầy kiêu ngạo mà nói
Cho dù vẫn còn ở trên vai Thiên Ân nhưng chỉ cần mất vài giây, Tiểu Anh đã
đoán ra được giọng nói kia chính là của tên khốn kiếp Ryan. Hắn đúng là
oan hồn đeo bám mà. Sao cho dù cô ở đâu cũng bắt gặp hắn cơ chứ. Nhưng
mà bị Ryan bắt gặp khi đang bị Thiên Ân vát lên vai thế này thì đúng
thật là… ngượng chết đi được. Cả Thiên Ân và Ryan đều là những tên xấu xa >
_Thiên Ân, buông tôi ra mau, buông ra, nhanh !!!
Dù sao Ryan cũng ở trước mặt, Thiên Ân đành lòng thả cô xuống nhưng lúc
chân Tiểu Anh vừa mới chạm đất là anh vòng tay ôm chặt lấy eo của cô
ngay. Nắm giữ chặt thế như sợ báu vật bị đánh cắp vậy. Trong khi đó,
Tiểu Anh liếc xéo Ryan, cô cất lên tiếng nói lộ rõ sự khó chịu
_Sao ngươi lại ở đây
_Sao tớ lại không thể ở đây chứ. E hèm, mà quan hệ của hai người là cái gì vậy Yuri
Ryan sau khi thấy cử chỉ thân mật của Thiên Ân và Tiểu Anh, bản thân không
tránh khỏi thắc mắc. Mà sau khi nghe lời nói của Ryan, Tiểu Anh khẽ chớp chớp mắt hết mấy cái. Sau đó bỗng dưng lại vòng tay ôm lấy Thiên Ân đầy tình cảm như thách thức hắn vậy
_Nếu là bạn trai ta thì sao chứ. Ngươi chịu buông tha ta sao
Nhìn thấy thái độ thay đổi chóng mặt của cô, Ryan càng cảm thấy thú vị. Càng lúc càng muốn chinh phục cô hơn.
_Dù là bạn trai thi đã sao. Có là chồng đi chăng nữa thì tớ cũng cướp cậu về tay tớ thôi
_Đồ điên – Càng lúc càng cảm thấy tên Ryan biến thái, Tiểu Anh rớt rớt mồ
hôi liền nắm tay lôi Thiên Ân vào rạp – Thiên Ân, nào, vào coi phim đi.
Cứ mặc kệ hắn ta, đi đi nào
Ít ra thì
trong lòng Thiên Ân cũng thầm cảm ơn Ryan, nhờ hắn ta mà Tiểu Anh mới
chịu ngoan ngoãn theo anh xem phim mà. Thế nhưng thật chẳng ai ngờ…
Ai mà ngờ được vào trong xem phim chưa đầy 5 là Tiểu Anh đã ngủ ngất ngây trên vai Thiên Ân rồi. Đúng thật là cô gái kì lạ, nhưng mà ai bảo kì lạ sẽ không có người thích chớ… (Còn những đứa kì lạ thì FA đầy nhở)
_Cứ để chị ấy ngủ vậy hay sao – Hoàng Thiên nhìn cô đầy suy nghĩ
_Dù sao tao cũng không mê phim này, để tao đưa cô ấy về cho – Thiên Ân thở dài nhìn cô, nhẹ nhàng bế cô đi ra ngoài
Đêm tối, từng cơn gió nhẹ khẽ lùa qua góc phố. Thiên Ân từ từ bước đi vì
thể xác ai kia không hề nhẹ. Tiểu Anh khi ở trong lòng Thiên Ân nhẹ
nhàng cử động, chớp chớp mi mấy cái là thấy mặt Thiên Ân xuất hiện ngay. Thế nhưng cả hai vẫn chìm trong im lặng, không ai nói ai câu nào. Nhưng mà Tiểu Anh nghịch ngợm cứ khều khều anh, chọt chọt vào người anh khiến cho người ta có muốn im cũng không im được. Bản thân cũng không nhịn
được mà phì cười.
_Thức có cần phải nghịch vậy không
Tiểu Anh phồng má, dụi đầu vào lồng ngực Thiên Ân như trốn tránh
_Không có, không có ai thức hết á
Cho dù biết lời mình nói ra anh sẽ không tin, cơ mà Tiểu Anh vẫn cứ nói ra
thử xem sao. Ai mà ngờ được Thiên Ân nhỏ mọn lại không chịu bế cô tiếp
chứ, đi bộ thật rất mỏi chân nha. Thả cô xuống dưới đường thiệt là nhẫn
tâm quá mà.
Sau khi bị bỏ xuống dưới lòng đường, Tiểu Anh nhanh chóng bám chặt lấy thân thể anh mà không buông.
Thiên Ân đành lắc đầu ngao ngán, cô công chúa nhỏ này đúng thật là…
toàn làm điều quái dị không thôi
_Không biết đâu, anh phải cõng tôi về cơ. Đừng có bắt tôi đi bộ mà…
_Không được – Thiên Ân cố nhịn cười, khuôn mặt vờ tỏ vẻ nghiêm nghị
_Đi đi mà – Tiểu Anh vẫn cứ nũng nịu mà không nhận thấy được cái nhìn nguy hiểm của Thiên Ân
Ai muốn nói gì với Thiên Ân thì phải nhớ suy nghĩ trước sau kĩ càng hết
nghe chưa. Anh hơi bị biến thái lắm đó, suy nghĩ không có được bình
thường đâu. Trong khi đó, Tiểu Anh bé nhỏ của chúng ta lại trưng ra cái
mặt ngây thơ vô cùng (mà ai ngây thơ hơn ai cũng chưa có biết đâu)
_Được rồi, nhưng phải có điều kiện mới được – Thiên Ân khẽ nhếch môi lên
_Điều kiện? Anh muốn làm cái gì cơ
Nghe thấy câu nói của anh có chút không bình thường, Tiểu Anh ngước đôi mắt
long lanh lên nhìn anh. Đáp lại từ Thiên Ân chỉ đơn giản là cái nhìn hờ
hững thật xa xăm. Chứ nếu nhìn vào gương mặt ấy, anh không nhịn được mà
cười mất. Vì trông Tiểu Anh lúc này thật ngốc vô cùng
_Chủ động hôn tôi, được chứ? Hay muốn đi bộ về
Tiểu Anh thoáng sững sờ với yêu cầu của anh. Cô buông cả thân thể anh ra, đi tới đi lui xung quanh Thiên Ân hết mấy vòng. Điều kiện này có nên chấp
thuận hay không
Cơ mà Thiên Ân biết lợi dụng thật đấy