Đọc truyện Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời – Chương 13
Quay trở lại phía Hoàng Thiên và Thanh Thanh
Hiện tại Thanh Thanh đang bị Hoàng Thiên lôi đi mua kem ăn. Nhỏ cứ nắm chặt
áo Hoàng Thiên mà rụt rè bước rồi lâu lâu cứ liếc nhìn xung quanh. Cuối
cùng cũng để Thanh Thanh phát hiện ra phía ngoài cửa hàng có bóng một
đứa bé trai nhìn những ly kem mà thèm thuồng. Trong lòng nhỏ bỗng dâng
lên những cảm xúc lạ lẫm.
Sau khi đợi
Hoàng Thiên mua xong hai ly kem, Thanh Thanh liền kéo áo cậu lôi đến chỗ đứa bé. Khi trông thấy một bé trai mặt mày lem luốc đứng trước mặt
mình, cùng với động tác cầm lấy ly kem chìa ra trước mặt đứa bé của nhỏ
khiến cho Hoàng Thiên không tránh khỏi ngạc nhiên. Thanh Thanh nở một nụ cười nhẹ đối với đứa trẻ ấy
_Em… ăn không
Đứa bé ấy có chút rụt rè, Thanh Thanh lại nở nụ cười tươi hơn
_Nhận lấy đi
Đứa bé liếc nhẹ qua Hoàng Thiên, thấy cậu cũng mĩm cười mới dám nhận lấy ly kem ăn ngon lành
Bây giờ mới nhận ra trên tay đứa bé còn có một con chó con lông vàng cam.
Nó ăn kem rồi chìa ra cho chó con liếm một tí nữa. Hoàng Thiên cúi người hỏi thăm cả hai
_Em sống một mình cùng với chú chó này à
_Không, em còn sống với mẹ nữa – Đứa nhỏ khẽ lắc đầu
_Vậy cuộc sống thế nào – Hoàng Thiên tò mò hỏi
_Thật sự… có chút khổ cực. Ơ…
Thanh Thanh đưa ra số tiền là 1 triệu đồng, đó là tất cả tài sản mà nhỏ đang
mang theo bên mình. Thanh Thanh có ý tốt muốn tặng cho đứa bé
_Em… nhận lấy đi
_Không, không được – Đứa bé xua tay – Em không dám
_Chẳng phải em đang gặp khó khăn sao, cứ lấy mà làm vốn buôn bán nhỏ.Tuy không nhiều nhưng sẽ giúp được em phần nào đó trong cuộc sống
_Em…
Đứa bé biết rõ hoàn cảnh của mình cũng đang rất cần tiền cho nên trông nó
có chút phân vân. Cuối cùng, nó nhìn con chó nhỏ lần cuối rồi đưa cho
Thanh Thanh
_Thật cảm ơn anh chị. Anh chị có thể nhận lấy con chó con này không ạ, cứ xem như hai người dùng số
tiền này để mua nó. Vốn dĩ nhà em cũng không có khả năng để cho nó sống
thật tốt
Đứq trẻ này tỏ ra thật hiểu chuyện
Thanh Thanh khẽ liếc nhẹ Hoàng Thiên thì trông thấy cậu mĩm cười rồi gật đầu, lúc đó nhỏ mới nhận lấy con chó con. Hoàng Thiên lấy 1 tr của nhỏ cùng
với 1 tr của mình rồi dúi vào tay đứa bé. Vậy là coi như chú chó con ấy
có giá tới 2 tr rồi
Đứa bé cười vui vẻ,
vẫy tay chào tạm biệt với cả hai. Hoàng Thiên xoay sang tiếp tục xoa đầu Thanh Thanh, còn nhỏ thì đang cười híp cả mắt.
_Em ngoan lắm
Chưa kịp để Thanh Thanh trả lời, cậu đã nhanh chóng nắm tay dắt cô đến một nơi. Một nơi vô cùng đẹp…
17:20
Mắt Thanh Thanh long lanh mở to tròn nhìn ngắm cảnh vật trước mắt. Lại đây
nãy giờ mà bây giờ cả hai mới có cơ hội nhìn ngắm biển. Vào thời khắc
hoàng hôn như thế này, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên thật lung linh.
Mặt trời chuyển sang màu hồng cam, nhuộm luôn cả sắc trời màu hồng sẫm.
Không những thế, cả bầu trời xinh đẹp kia còn in bóng mình xuống mặt
biển. Với những chuyển động nhẹ nhàng của từng cơn sóng biển, nét đẹp ấy lại trở nên ảo dịu hơn
Thanh Thanh đặt con chó con đang say ngủ lên cát, sau đó nắm lấy bàn tay để cậu dẫn đi
Hoàng Thiên cùng Thanh Thanh đang hòa mình giữa lòng biển. Trong lúc nhỏ đang say sưa ngắm cảnh, Hoàng Thiên cúi người tát nước vào người nhỏ. Thanh
Thanh bị ướt nhẹp như thế liền đứng nhìn ngơ ngác trông ngố cực kì.
_Em sao thế, sao không chơi thử đi
_Không…-Thanh Thanh lắc đầu liên tục
Hoàng Thiên lại tát nước vào người nhỏ một lần nữa, mắt Thanh Thanh trở nên
long lanh ngấn nước. Là Hoàng Thiên bắt nạt nhỏ, nhỏ sắp khóc rồi này
Trông thấy Thanh Thanh có biểu hiện lạ, Hoàng Thiên nắm tay kéo nhỏ vào trong lòng mình rồi ân cần hỏi han
_Em có sao không
_Em…
Thanh Thanh xô Hoàng Thiên ra rồi đấm vào lồng ngực cậu mấy phát
_Xấu xa, đáng ghét. Anh làm ướt hết cả người em
Nhìn thái độ kì lạ của nhỏ, Hoàng Thiên không thể nào nhịn được cười. Thanh Thanh dễ thương đến thế kia mà
_Ừ, xin lỗi xin lỗi nhé
Hoàng Thiên vừa xin lỗi, vừa cười lại vừa bẹo má Thanh Thanh khiến cho má của nhỏ sưng đỏ lên trông yêu vô cùng. Cho đến khi cậu buông tay ra, lùi về sau một bước thì Thanh Thanh lại tiến thêm một bước để trã đũa cái bẹo
má ấy. Nhưng ai mà ngờ cô tiểu thư này lại hậu đậu tới mức mới bước có
một bước mà lại trượt chân ngã, còn lôi Hoàng Thiên làm tấm đệm rồi ngã
lên đấy nữa cơ chứ
Ở đây không có cảnh
môi chạm môi mà chỉ đơn thuần là trạng thái tai Thanh Thanh áp vào lồng
ngực của cậu. Tiếng tim đập tuy không quá rộn ràng nhưng đủ để nhỏ có
thể nghe thật rõ. Thanh Thanh ngước lên nhìn Hoàng Thiên thì lại thấy
Hoàng Thiên nhìn mình, trên gương mặt lại có chút… Nhỏ bò nhẹ nhàng ra trước một chút cho mặt mình đối mặt với mặt Hoàng Thiên ở phía dưới.
Nhìn hành động có chút kì lạ kia, Hoàng Thiên cũng không khỏi thắc mắc
và kèm theo một chút mong chờ. Thanh Thanh ngờ nghệch nhìn Hoàng Thiên
vài giây, sau đó lại cúi người xuống
Khoảng cách hai gương mặt càng lúc càng gần hơn
Hoàng Thiên nhìn chằm vào đôi môi anh đào kia, trông chờ một nụ hôn ngọt ngào
Nhưng thật tiếc…
_Hình như gương mặt anh có cát này, để em lau cho
Nhìn hành động ngây thơ vô tội của Thanh Thanh, Hoàng Thiên khẽ thở dài
_Em thật là…
_Em thế nào ???
_Thôi, chúng ta chuẩn bị về nhà đi
“Thanh Thanh ngốc? Không, Hoàng Thiên còn ngốc hơn”
19:00 – Cả hai về tới nhà