Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 49
Trong một căn phòng sang trọng mang nét hiện đại, đơn giản, hòa cùng tiếng sóng biển rì rào, Tinh My và Tuấn ngồi đối diện nhau, trước mặt cả hai là một bàn thức ăn ê hề mà theo cô biết là “bữa sáng”.
Cô đang mặc một cái váy màu kem, kiểu giống váy đi dạo, sang trọng, cô liếc sơ cái váy thôi cũng biết thuộc dạng đắt tiền với họa tiết cổ điển mà tinh tế.
Cô hết nhìn xuống chân, rồi nhìn lên bàn thức ăn, rồi ánh mắt dừng ngay gương mặt Tuấn sau khi nuốt nước bọt cái ực.
Tuấn cũng nhìn cô khó hiểu: “Cô không dám ăn à?”
“Hừ! Ai biết được mấy người có bỏ gì vô đó hay không? Đáng nghi vô cùng!” cô hất mặt, quay mặt về phía cảnh biển, nói.
Tuấn khẽ cười trước cái tính trẻ con của cô.
“Cạch!” cậu đặt con dao lên bàn.
“Nếu muốn giết cô, tôi không cần tốn tiền mua thức ăn như vậy? Đó là chưa kể tiền mua thuốc độc!” Tuấn bình thản.
Cô khẽ nhướn mày: “Ai biết được mi bệnh hoạn cỡ nào!”
Tuấn nhún vai: “Không ăn thì tôi ăn vậy!”
Nói là làm, cậu cầm dao nĩa lên, cắt một cái đùi gà bỏ vào đĩa của mình, rồi lại gắp mỗi thứ một ít bỏ vào đĩa của mình, xong ăn ngấu nghiến.
Cô len lén nhìn Tuấn, cậu đang ăn một cách ngon lành, điều đó khiến bụng cô réo nhiều hơn.
Tuấn tinh nghịch nhìn cô, cô chợt quay mặt đi, cậu cười khẩy.
“Còn một cái đùi gà, cô không ăn, tôi ăn vậy! Tiếc thật, đồ ăn rất ngon!” Tuấn nói giọng tiếc nuối, xong ra tay lấy miếng đùi gà, đương nhiên hành động có phần chậm hơn lúc nãy.
“Anh ăn vừa vừa thôi…để tôi ăn!” cô nhanh tay giật miếng đùi gà, lúc đầu rất hùng hồn, lúc sau thì lí nhí ngượng ngùng.
Đặt miếng đùi gà lên dĩa, trong lòng cô không khỏi dâng lên một niềm vui lạ. Cô nhìn đùi gà, rồi khẽ liếc Tuấn.
Nhận ra ánh mắt của cô, Tuấn đưa tay, ra hiệu mời cô ăn.
Lưỡng lự một hồi, cô cũng đưa miếng đùi gà vào miệng.
Được miếng đùi gà
Cô lại tiếp tục ăn những món khác. Thức ăn ngon đến nỗi, cô chỉ biết ăn ăn và ăn. Đến khi dừng lại thì cô mới thấy là bụng mình sắp nổ tung đến nơi.
“Cô ăn tiếp đi chứ!” Tuấn đưa ánh mắt châm chọc nhìn cô. Chưa bao giờ cậu thấy có đứa con gái nào ăn như cô. Bình thường, một đứa con gái mà ngồi trước mặt con trai ăn sẽ luôn tỏ ra từ tốn. Còn đằng này, mặc dù là người chứng kiến cô ăn từ nãy tới giờ, nhưng khi nhìn vào đống thức ăn trên bàn, cậu cũng không khỏi giật mình.
Cô xoa xoa cái bụng.
“Thôi! Tui không ăn nữa, no quá!” cô khổ sở nói.
Tuấn nhìn cô một hồi, lắc đầu, xong cậu nói gì đó vào điện thoại.
Lập tức, bên ngoài, gia nhân bước vào, thu dọn bãi chiến trường của cô.
“Xem ra cô không có gì gọi là đang bị bắt cóc nhỉ?” Tuấn dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói.
Tinh My chợt sững người, cứ như có dòng điện 1000V đánh thẳng vào đỉnh đầu của cô.
Cô khóc thầm, cô đúng là đồ con heo, nhìn thấy đồ ăn là quên luôn mình đang ở trong hoàn cảnh nào: Mấy người là ai?” cô nghiêm giọng hỏi.
“Xem ra cô đã tỉnh táo được một tí!” Tuấn nhếch miệng cười ý châm chọc: “Tôi là Tuấn, là trợ lí của cậu Minh Nhật. Chắc cô cũng đã biết cậu ấy!”
“Là em trai Đăng?” cô lục lại trí nhớ, “Nhưng tại sao lại bắt tôi?” cô thắc mắc.
Tuấn nhìn cô, chậm rãi: “Cô chính là nguyên nhân khiến Minh Đăng tranh giành chức vị ông trùm, cô biết chứ?”
Cô nhíu mày, suy nghĩ…
“Mấy người bắt tôi là để uy hiếp Đăng?” cô nghiêm giọng.
Tuấn bất giác cười lớn: “Đúng vậy! Xem ra cô ăn như heo, nhưng não cũng không phải là heo!”
Khỏi nói cũng biết cô tức cỡ nào.
“Thả tôi ra!” cô nhìn Tuấn, hạ giọng hết cỡ.
Tuấn không cười nữa, cậu ngồi thẳng dậy.
“Điều đó không do tôi quyết định! Cậu chủ sẽ quyết định!” Tuấn nghiêm nghị không kém.
Cô đanh mặt lại.
“Cô hãy thoải mái đi, trưa nay cậu chủ sẽ nói chuyện với cô!” Tuấn nói, đồng thời đứng dậy ra khỏi phòng.
“Nên nhớ, nơi đây luôn có ít nhất là năm người để canh chừng cô, đừng nghĩ tới việc chạy trốn!” nói rồi Tuấn đóng của lại, lạnh lùng bước đi.
Cô nhìn theo bóng Tuấn, đến lúc này, cô mới cảm giác, mọi chuyện không còn đơn giản nữa rồi.
———————
Tại phòng hội trưởng, sau khi Đăng đóng cửa, Minh Quân liền hỏi:
“Tại sao cậu biết My bị bắt cóc?”
Đăng không nhìn anh, cậu nhìn ra cửa sổ: “Hai người mà tôi đã ra lệnh đi theo Tinh My, một người đã chết, một người đang được điều trị tại bệnh viện. Chính người đó nói là người của Minh Nhật đã đến.” rồi Đăng lạnh giọng: “Họ nói…lúc 1 giờ sáng, bỗng dưng Tinh My ra khỏi nhà…tìm cậu!” Đăng dừng mắt tại anh.
Anh ngạc nhiên, tim bắt đầu đạp loạn xạ, cô đã ở bên anh sao?
“Thực sự tôi còn nên tin ở cậu nữa không? Nếu lúc đó Tinh My không ra khỏi nhà, liệu cô ấy có bị bắt không?” Đăng đay nghiến hỏi, xoáy sâu một mũi tên vào tim anh.
Anh nắm chặt tay lại, cứ ngỡ da thịt gần như bật máu.
Anh đã hứa bảo vệ cô.
Anh đã bảo cô tin mình.
Giờ thì sao? Anh chính là người khiến cô bị bắt. Thì ra đêm qua không phải là ảo giác, thì ra cô đã ở bên anh.
Anh trách cô chẳng phải đã nói là không yêu anh, không quan tâm anh sao? Sao lại tìm anh làm gì?
“Người của tôi nói rằng Tinh My đã tự nguyện bị bắt nhằm giữ mạng sống của ông ấy!” Đăng nói tiếp, anh chỉ giữ im lặng.
Đăng nhìn anh: “Minh Nhật đã biến mất. Hiện người của tôi đang điều tra nơi ở của cậu ta. Tôi đang nghi cậu ta đang giữ Tinh My tại ngôi biệt thự gần biển cách đây 150 km!”
“Hãy tới đó đi!” anh đứng bật dậy, đề nghị.
“Không được! Chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể, hiện tôi đang cho người điều tra. Minh Nhật là người không hề đơn giản, nhất là trong khi bên cạnh hắn có Hoàng Tuấn_ một tay trợ lí đắc lực. Bây giờ cậu ta như hổ có thêm cánh!” rồi Đăng im lặng một lúc, xong tiếp tục nói trong khi nhìn anh, “Chỉ cần manh động, cậu ta có thể lấy mạng của Tinh My bất cứ lúc nào. Tốt nhất là nên biết nơi cậu ta giam Tinh My để dễ bề hành động!”
Không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm lên hai người khi Đăng ngừng nói. Cả hai đều lo lắng cho cô, đều như ngồi trên đống lửa. Anh cảm thấy mình như một tội đồ khi khiến cô bị bắt như vậy. Từng dây thần kinh của anh như bị căng ra cực độ. Thà anh nếm cảm giác bị cô từ chối trăm lần, chứ không muốn cô bị như vậy. Làm sao đây? Cô đang làm gì? Tên đó có làm gì cô không ? Cô đang hoảng sợ? Đang khóc?
Anh đau đớn khi nghĩ tới cảnh giọt nước mắt trên gương mặt của cô. Anh không muốn cô khóc.
Rồi anh nắm chặt tay lại.
*Tinh My, hãy đợi anh! Anh nhất định sẽ cứu được em!*