Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 47


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 47

Người phục vụ tiếp tục công việc của mình. Chốc chốc lại nhìn Minh Quân đang nằm đó. 

Thời gian trôi qua nhanh, chợt cửa quán mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là một thân hình nhỏ, người đó đội nón lưỡi trai che gần hết mặt. Nhưng cũng có thể biết được đó là con gái. 

Người con gái đó bước tới chỗ anh, đỡ anh dậy. 

Người phục vụ định lên tiếng thì người đó đã chen vào. 

“Tôi là Tinh My !” rồi khoác vai anh bước ra khỏi quán.

Tinh My mệt nhọc dẫn anh ra khỏi tòa nhà kia, bên cạnh, anh vẫn không ngừng kêu tên cô. Tim cô đau. Muốn khóc nhưng lại không thể.

Chợt anh ngã đè lên người cô trên vỉa hè. Cô thoáng bối rối. May mắn là trên vỉa hè bây giờ gần như không có ai cả.

Cô ngồi dậy, tính đỡ anh đứng dậy đi tiếp, nhưng cô cảm thấy gần như kiệt sức, nên ngồi đó, khẽ kê đầu anh lên chân mình.

Cô nhìn anh, nhìn thật lâu. Từ lúc nào, cô thấy quen thuộc với đôi mắt kia, quen thuộc với đôi môi, sóng mũi…và bây giờ, cô phải xa những hình ảnh ấy mãi mãi. Để sau này không phải làm đau anh nữa, để sau này cô cũng không phải đau. 

“Tinh My…” anh vẫn lẩm bẩm tên cô làm tim cô nhói đau. Cô rút tay lại, không chạm vào gương mặt của anh nữa.

Từ khóe mắt anh…có giọt nước mắt nhòe ra, sóng mũi cô bắt đầu cay.

“Hức…đừng có khóc…hức…” cô lấy tay, lau giọt nước mắt đó.

Anh khẽ nhăn mặt, dường như anh cảm nhận được sự hiện diện của cô ở đây, anh không tỉnh, mà trong cơn say, anh đặt tay lên trán, nước mắt rơi nhiều hơn.

“Tinh My, anh biết em yêu anh mà…em…nói dối phải không?…Đau lắm…đau lắm đó Tinh My!… Em đừng có đi …anh đau quá…anh không thở được làm ơn…cứu anh!” anh nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi.


Ánh đèn mờ, soi sáng gương mặt anh, soi từng giọt nước mắt, soi từng nỗi đau hiện trên gương mặt anh.

Cô khóc nấc lên. Cô cố gắng lấy tay bịt miệng lại để tiếng nấc không thoát ra. Tại sao? Cô cũng đau lắm chứ. Cô chỉ mong anh ngừng nói, làm ơn đừng nói nữa.

Cô cúi xuống, đặt vào môi anh một nụ hôn. Cô nhắm thật chặt mắt lại, cảm thấy tê tê nơi đầu môi, nụ hôn này không mang đến vị ngọt như hồi đó, mà lại là vị đắng.

Rồi cô lấy tay, đặt lên gương mặt đó.

“Tôi xin lỗi, không phải… không phải tôi không yêu you. Tôi cũng yêu you lắm! Yêu nhiều lắm! Đến nỗi bây giờ tôi đau lắm you biết không?… Đừng có tha thứ cho tôi…you có nghe tôi nói không hả? Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với you đó…biết không?…nghe cho rõ đi… tôi yêu you lắm mà…làm ơn…ghét tôi đi…đừng yêu tôi…đồ ngốc! Nghe không hả?….hức…” Tinh My nói ngắt quãng trong tiếng khóc bi thương, cô lấy tay lau nước mắt trên mặt mình. Để nước mắt không làm mờ mắt cô, để lần cuối cô được nhìn anh thật rõ. Dẫu biết trong trường sẽ có lúc gặp lại nhưng chắc chắn sẽ không có cơ hội nhìn anh gần như vậy, chắc chắn là không. Cô hôn vào trán anh.

“Chúc you…sẽ yêu và được yêu bởi một người con gái tốt hơn tôi!”

Giọng cô nghẹn lại, những lời cô nói, đâm vào tim cô. Biết đau nhưng cô vẫn nói. Vì cô yêu anh. Nước mắt bắt đầu rưng rưng. Nhưng cô nhanh chóng quệt đi.

Cô dìu anh lên một ghế đá gần đó, cho anh nằm lên đó, và…bước đi.

Cô không thể làm gì vào lúc này, chắc ngày mai, lúc tỉnh dậy, anh sẽ không nhớ gì đâu.

Cô đứng nhìn anh thật lâu, rồi cũng âm thầm bước đi.

Những bước chân thật nặng nề. Cô không đến đây để dẫn anh về nhà, mà là nói với anh những lời mà cô muốn nói. Những lời mà lúc anh tỉnh táo sợ rằng cô sẽ không nói được.

Con đường về nhà hôm nay thật dài, cô cố gắng làm xao nhãng mình, nhưng không thể. Cô vẫn còn cảm giác anh ở phía sau mình, chỉ có điều càng lúc càng xa mà thôi.

“Chúc you luôn luôn hạnh phúc, đồ đáng ghét!” cô nhìn trăng thầm nói.

“Bộp!” chợt một bàn tay nắm lấy tay cô, ai đó đang lôi cô chạy với tốc dộ chóng mặt.


“Này…ông là ai!” cô hét lớn.

Người nắm tay cô quay lại, cô nhận ra người này, đó là một trong hai người mà Đăng ra lệnh bảo vệ cô.

“Xin cô…hãy chạy theo tôi!” người đó mệt nhọc nói.

Tinh My giờ mới phát hiện người này đang máu me đầy mình, có vẻ như đang bị ai đó đuổi theo. Nhưng tại sao cô cũng phải chạy? 

Người đó vừa chạy, vừa móc điện thoại ra chưa kịp gọi điện, cái điện thoại nhanh chóng vỡ vụn.

Lúc này cả hai mới đứng lại, nhìn xung quanh, có lẽ hai người đang bị bao vây.

“Xin cô hãy chạy đi. Tôi sẽ cản chúng lại!” người đó nói xong, lao lên đối đầu với bọn chúng.

Cô không biết gì hết, chạy về hướng có anh, anh sẽ bảo vệ cô. Cô sợ. Chuyện gì đang xảy ra chứ? Nhưng cô dừng lại, quay lại nhìn hỗn chiến sau lưng.

Người đó- người đã nắm tay cô chạy đang bị thương, chắc chắn là không thể chống cự với hơn mười người này.

“Xin cô mau chạy đi! Bọn chúng tới bắt cô đấy! Hãy gọi cho cậu Đăng!” người đó nói vọng ra, hối thúc cô.

Cô thì chập chừng, nếu cô chạy người đó sẽ như thế nào? Mà tại sao lại tới bắt cô?

“Aaaa” tiếng la thất thanh cô không kịp thấy gì hết, chỉ biết trước mắt người đang cố bảo vệ cô đang bị thương, nằm ở dưới đất. Máu tuôn ra thật nhiều.

Cô tròn mắt, dùng tay bịt miệng lại.

Nhưng người đó nhanh chóng đứng dậy, mặc cho máu tuôn mà đánh tiếp.


“Dừng…dừng lại đi!” cô run rẩy, nói.

Hỗn chiến vẫn tiếp tục, lại thêm một lần nữa người đàn ông kia lại ngã xuống.

Bọn kia nhếch mép, rồi từ từ tiến tới.

“Khoan! Dừng lại đi! Mấy người tới bắt tôi…thì bắt đi!” cô chạy tới, đứng ở giữa, dang hai tay ra hét lớn.

Bỗng dưng mọi sợ hãi của cô biến mất, cô can đảm nhìn thẳng vào người đối diện.

“Hãy…cho người này tới bệnh viện! Tôi sẽ đi theo các người!” cô tiếp tục nói. Giọng nói có phần mạnh mẽ.

Người con trai đứng trước mắt cô- Tuấn- khẽ nhíu mày ngạc nhiên.

Cậu nhếch miệng, lấy điện thoại ra.

“Ở đây đang có một người mất máu rất nhiều. Hãy cho một xe cứu thương đến!” Tuấn nói, mắt vẫn dán về cô.

“Tôi đã gọi một xe cứu thương, và cô hãy thực hiện đúng lời hứa của mình đi!” cậu cất điện thoại vào trong túi, nói.

Cô cúi đầu, bước đi theo những tên đó.

Khi đi được vài bước thì một tên đàn em thì thầm vào tai Tuấn.

“Có cần giết hắn không?”

Cậu suy nghĩ, rồi cậu nhìn cô.

“Không! Hãy để tên đó sống, coi như chọc tức tên Đăng vậy!” cậu nhếch mép, đúng hơn là cậu muốn giữ lời hứa với cô.

Đi được một hồi lâu. Tinh My bắt đầu nghĩ cách chạy.


“Ah!” cô ôm bụng, kêu lên.

Tuấn chạy lên, đỡ cô: “Cô bị gì vậy?”

“Ưm…tôi…tôi đau bụng!” cô giả bộ e thẹn, nói lí nhí: “Làm ơn…cho tui tới nhà WC công cộng một tí được không?” cô nhăn mặt, khổ sở nói.

Tuấn thoáng đỏ mặt, rồi ra lệnh cho một đàn em đi theo canh chừng cô.

“Cô có 5 phút!” cậu lạnh lùng nói.

“Ok!” cô nháy mắt, rồi theo tên đàn em bước đi.

Đi được một khoảng, cô quay qua đối diện với tên đó.

“Cô bị gì nữa…ah!” tên đó la lên đau đớn khi bị cô đá vào hạ bộ. Cô lè lưỡi rồi nhanh chóng chạy đi với tốc độ tên bắn, bởi dù sao chạy cũng là sở trường của cô.

Cô cắm đầu chạy, không biết mình đang ở đâu, chỉ chạy và chạy.

10 phút sau, nhận ra mình đã chạy khá xa, cô dừng lại thở dốc.

“Ash! Mệt quá!” cô thầm than. Gập người tiếp tục thở dốc. Chợt một đôi giày tiến tới chỗ cô, cô từ từ ngước mặt lên.

“Nên nói cô sao hả? Tôi đã giữ đúng lời hứa mà cô lại gạt tôi là sao?” Tuấn nói với cô. . .giọng hờn dỗi.

Cô dở khóc dở cười….tên này…ha ha!! Có ai muốn bị bắt chứ bao giờ chứ? 

“Tôi thật sự không muốn làm việc này…nhưng coi như cô ép tôi vậy!” Tuấn nhún vai, và nhanh chóng một miếng vải trắng chụp lên miệng cô.

Cô cảm giác cơ thể mềm nhũn ra, không thể chống cự. Cô cố mở mắt nhưng đôi mắt cứ nặng dần nặng dần và màu trước mắt cô chỉ còn là màu đen.

Tuấn nhanh chóng đỡ cô, thật là một đứa con gái thú vị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.