Nhóc Con Anh Yêu Em - Full

Chương 44


Bạn đang đọc Nhóc Con Anh Yêu Em – Full – Chương 44

Ngày chủ nhật, một ngày đáng lẽ Tinh My được ngủ nướng, một ngày đáng lẽ là một ngày hạnh phúc của cô, thế mà giờ đây, cô phải lếch thân tàn ma dại qua nhà Trang để lấy mấy cái váy loli.

“Hắc hắc! Mày qua rồi hả? Vô đi!” từ ngoài cửa, Trang đã đứng đó từ khi nào, đợi cô.

Tinh My không nói gì, khẽ ngáp một cái rồi gật gật đầu, tay bị Trang giật lôi vào nhà.

Lát sau,

“Aaa! Tao không mặc đâu!” Cô như tỉnh ngủ, chạy vòng vòng trong phòng Trang, phía sau, Trang cầm một bộ váy loli dí theo.

“Mày không mặc ai mặc hả? Ai kêu mày tới trễ, hai đứa kia chọn váy xong đi rồi, còn một cái thôi! Mặc vô cho tao!” Trang hét lớn.

Tới góc phòng, cô ngó đông ngó tây, đúng là hết đường chạy, cô liền giương đôi mắt van nài nhìn Trang.

“Mày là bạn tao ít nhất phải dành trước cho tao chứ!” Cô mếu máo.

“Không bạn bè gì hết! Ai biểu hôm qua nghe không rõ mà gật đầu làm gì! Mặc vô đi!” Trang ném cái váy qua cho cô.

Cô nuốt nước mắt, nhìn cái váy.

Cô thầm than, váy gì mà đã ngắn còn xòe nữa, chưa kể rườm rà đủ họa tiết. Tuy không tệ nhưng cô biết mặc vào sẽ chật vật như thế nào. Mà cô là ai chứ? Ngoại trừ váy đồng phục, hầu như cô rất ghét mặc váy. Nhất là mấy cái váy ngắn như vầy.

Cô ngước mặt nhìn Trang, miệng run run: “Thật tao không còn sự lựa chọn?”

“Đúng!” Trang gật đầu cái rụp.

Cô lẫn thẫn, nhìn Trang, xong thở dài vào nhà WC thay cái váy.

“Kịch!” Minh Quân dừng xe trước địa chỉ mà cô dặn.

Cùng lúc đó, cửa nhà của Trang mở ra.

“You…you tới rồi hả?” Cô nấp sau cánh cửa, ló đầu ra, dùng đôi mắt e ngại nhìn anh.

Anh nghiêng đầu, bộ dạng này của cô làm anh tò mò.


Cô mím chặt môi, rồi hướng mắt nhìn xuống đất, xong thu hết can đảm bước ra.

Anh sững người, một bộ váy thật cầu kì nhưng có vẻ lộng lẫy với nhiều họa tiết phức tạp, tim anh đập mạnh bởi… cô trông thật dễ thương.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô càng đinh ninh rằng cái váy này thật… lố bịch.

Cô chu môi ra, quay lại.

“Em đi đâu vậy?” Anh ngạc nhiên.

“Để tôi thay bộ khác!” Cô buồn thiu nói lại.

Anh mở cửa xe, chạy lại chỗ cô, nắm tay giật lại.

“Ngốc! Sao phải làm vậy chứ?” Anh nói.

“Thì…cái này…” cô chỉ xuống cái váy.

“Đẹp lắm!” Anh chen vô nói.

Phút chốc, cả hai cùng đỏ mặt. Đẹp? Anh nói cô đẹp? Cô tròn mắt nhìn anh, anh gãi đầu, đi về phía xe, mở cửa.

“Chúng ta trễ rồi…nên đi thôi!” Anh nói.

Cô nhoẻn miệng cười, bộ dạng này của anh chẳng phải đáng yêu sao? Cô nhún vai, mỉm cười thật tươi, cùng anh bước lên xe và tiến về trường.
……………..

Với cao kiến của Trang, lớp cô thật sự nổi bật. Trước cửa lớp, ba cô gái mặc váy loli thật thu hút. Nhiều người tới lớp cô vì tò mò, xong cũng phải mua.

“Á….Đăng kìa!” mấy nữ sinh trong lớp cô la lên. Lúc này cô đang lôi kéo một học sinh cấp dưới, cũng ngước mặt lên xem.

Đăng đứng nhìn, cậu liền nhếch mép, tiến về phía cô.

“Đẹp lắm!” Đăng thì thầm, rồi đi vào lớp cô.

Cô đứng ngơ người, nhìn theo bóng Đăng. Nụ cười hồi nãy có phải là của cậu hồi đó? Nụ cười thân thiện, tỏa sáng, chứ không lạnh lùng như bây giờ. Bất giác tim cô thấy thật ấm áp. Xong cô quay trở lại công việc của mình.
………………………….

“Oa~ mệt quá!” Tinh My ngồi phịch xuống ghế đá sau trường, uống mấy ly nước mà cô… chôm được của tụi bạn, ai biểu bắt cô làm việc nặng nhọc làm gì, cô không thèm trả tiền cho biết mặt.

“Uống từ từ thôi coi chừng sặc!” Minh Quân từ đâu bước ra, ngồi cạnh cô, đưa cho cô một cái hộp khá bắt mắt.

“Cho tôi à?” Cô hỏi, anh gật đầu. Cô nhìn cái hộp trên tay, rồi mỉm cười, mở ra.

Cô ngạc nhiên khi trong đó là mấy cái bánh cup-cake socola dễ thương, không những vậy mùi socola còn lan tỏa, xộc vào mũi.

“Em thích không? Lớp anh bán đó!” Anh cười, nói, nhìn gương mặt thích thú của cô, anh thấy rất vui.

“Dễ thương quá à!” Cô trầm trồ khen ngợi, một tay cầm cái bánh lên, ngắm nghía.

Lát sau, cô xụ mặt xuống, nhìn anh than.

“Huh~~ đẹp như vậy sao tôi nỡ ăn chứ?”

Anh phì cười, “Nếu em thích, anh có thể làm cho em ăn nữa!”

“You biết làm sao?” Cô tròn mắt ngạc nhiên. Vụ này lạ nha.

Anh vẫn cười, gật đầu.


Cô cười tươi, nhìn cái bánh, xong cũng đưa vào miệng, cắn một cái. Cô nhắm mắt cảm nhận socola tan trong miệng, rất ngon.

“Chiều nay…em không bận gì chứ?” Anh nói, cô liền ngưng động tác ăn, nghiêng đầu nhìn anh.

“Ưm…rảnh! Chi vậy?” Cô hỏi lại.

“Em…chiều nay có thể đi chơi với anh không?” Anh ngượng ngùng, gãi đầu, xong cũng nhìn thẳng cô mà nói.

Bất ngờ, cô im lặng vài giây.

“Cũng được!” Cô nói , tiếp tục thưởng thức cái bánh.

Anh thở phào.

Anh nhìn xa xăm, cô có biết không? Lần đi chơi này…không hề bình thường, anh nắm chặt hai tay.

*Tinh My, liệu câu trả lời của em như thế nào? Liệu…anh có đặt đúng ván cờ không?*

Rồi anh nhìn cô ăn, liệu quyết định này quá sớm? Liệu…sau hôm nay…cô còn nói chuyện với anh? Có không? Tim anh đập mạnh, nửa muốn thời gian ngừng trôi, nửa muốn chiều đến thật nhanh. Anh không biết, chỉ mong…mình đặt đúng ván cờ.
………………………..

Chiều, Tinh My đánh một giấc sau khi từ trường về, mở mắt ra, vẫn thấy những tia nắng của chiều tà.

Cô chép miệng, đã 4 giờ rồi sao?

Cô nhanh chóng chạy vào WC để vệ sinh cá nhân.

Cô bước ra từ nhà WC, tay giũ giũ mái tóc ướt, chợt nhận được một tin nhắn từ Minh Quân.

“Anh đang đứng trước nhà em!”

Cô liền ló đầu ra cử sổ, phát hiện anh đang đứng đó thật, thấy cô, anh vẫy tay chào.

Cô đỏ mặt, lúng túng chạy vào trong nhà thay đồ.

“Cạch!” cánh cửa mở ra, cô xuất hiện trước mặt anh trong một cái quần bó màu đen bụi bặm cùng chiếc áo to thùng thình cá tính.

“You đợi lâu chưa vậy?” Cô hỏi, chân vẫn bước về phía anh.

“Ừm…không lâu đâu!” Anh cười , nói, mở cửa xe cho cô.


Cô nhanh chóng bước vào trong xe.

“Ừm…mình đi đâu vậy?”

“Công viên nha?!” Anh quay qua, nói với cô.

“Ah! Được nha! Tôi thích công viên!” Cô hớn hở.

“Ok!” Anh cười cười, đáp. Nhấn ga nhanh chóng tới công viên trò chơi gần đó.
…………….

“Này! Hôm nay đông quá à!” Cô nhận xét, tiếp tục ăn cây kẹo bông gòn trên tay.

Anh đi sau cô, không nói gì, chỉ mỉm cười, anh muốn nhớ mãi hình ảnh này. Chỉ sợ…sau hôm nay, anh sẽ không được nhìn lại cô.

“Nè! Tôi với you chơi trò kia đi!” Cô chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc, tươi cười, anh nghiêng đầu, nhìn cô. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô.

“Ừm!” Anh nói, nắm tay cô bước lại chỗ bán vé.

“Aaaa!” Cô la lên khi… tàu mới khởi hành.

Mọi người chú ý tới cô, nghĩ cô chắc chạm mạch, tàu chưa lên cao mà đã la.

Nhưng cô thì khác, cô la lên vì đang rất phấn khích vì đây là lần đầu tiên chơi trò này.

Cô quay qua bên trái, nhìn những gương mặt ở dưới đang nhỏ dần nhỏ dần, thực sự cảm thấy thích thú.

Anh nhìn cô, lắc đầu. Trông thật trẻ con. Nhưng sao anh lại yêu trẻ con chứ? Buồn cười. Anh nắm lấy tay cô.

“Nếu sợ, hãy nắm chặt tay anh!” Anh nói to khi tàu bắt đầu rơi.

Cô định nói gì đó nhưng tàu đã lao xuống với tốc độ chóng mặt, mọi người la lên ầm ĩ, cô cũng la, tiếng gió xé không khí vù vù, gió phả vào mặt hơi đau rát. Nhưng vui vẫn là chính.

Thế nhưng…trong cái đống âm thanh ầm ĩ đó, trong lúc mọi thứ thật hỗn loạn, lại có một người còn tâm trí để ngắm một người và nói: “Anh yêu em!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.