Đọc truyện Nhóc À! Em Sẽ Là Của Tôi – Chương 7: Dự tiệc 2
Vy cùng Thành bước vào với bộ đầm hồng phấn xoè ngắn tới đầu gối, cổ thuyền ko tay, đc thiết kế đơn giản nhưng vẫn tôn lên sự sang trọng quyến rũ, Thành với bộ vest xanh đen lịch lãm. Cả hai đi với nhau như một cặp đôi thật sự đang yêu nhau, theo sau là Trinh và Phong. Trinh vẫn với chiếc đầm trắng có hoa văn nhẹ màu đen xòe ngắn tới đầu gối và Phong với bộ vest đen lịch lãm, Trinh bị ép khoát tay Phong đi vào nên trong mắt mọi người hiện giờ họ đã là một cặp tình nhân. Tất cả đều bất ngờ khi thấy hai cặp đôi đều bước vào và bất ngờ hơi là người đi cạnh Phong lại là Trinh mà ko phải Thư Kỳ. Vừa vào trong thì Thư Kỳ tiến đến trước Phong và Trinh nói:
_Cô thật trơ trẽn.-Kỳ nhìn Trinh rồi lại nhìn Phong nói -ko phải Anh nói là ko quên cô ta sao hả? Thật ra em có gì thua cô ta chứ
_Tôi và cô ko còn là gì của nhau nữa, cô lấy quyền gì mà không cho tôi quen với cô ta chứ -Phong lạnh lùng
Trinh ko nhịn đc cơn tức của mình nữa và lần này cô đã hiểu mọi chuyện là ntn, cô quát:
_Nè cô mới là người trơ trẽn đó. Cô đã bị đá thì đừng đứng đây lên mặt với người khác. Chùng tôi có là gì của nhau cũng ko đến lượt cô lên tiếng
_Bảo vệ! Lôi cô ta ra ngoài, không cho cô ta vào và cũng ko ai đc phép cho cô ta vào để tránh làm hỏng buổi tiệc của bạn tôi. -Phong có hơi bất ngời trc phản úng của Trinh nhưng câu đã gọi bảo vệ để tránh càng làm náo loạn buổi tiệc.
Sau khi Kỳ bị lôi ra ngoài với gương mặt tức giận thì buổi tiệc vẫn diễn ra bình thường. Ai cũng vui chỉ riêng Trinh thì ko vì cô phải dự tiệc dưới những ánh mắt ghen ghét của các bạn nữ và ánh mắt muốn chiếm hữu của các bạn nam. Còn Vy thì vẫn đc nhận những con mắt ghen ghét của mấy con hám trai nhưng cô chẳng quan tâm và còn thân mật hơn với Thành làm mấy con hám trai tức điên lên. Thành thì cũng chỉ cười với Vy còn ngoài Phong, Tiên ra thì chẳng chịu cười với ai cả mạc đù đã từng có nhiều ny rồi. Phong thì vẫn kè kè theo Trinh phá cô làm cô tức điên lên mà chẳng làm đc gì, đặc biệt là khi Trinh đang tức thì Phong lại hôn lên má cô( chỉ cố một lần thôi nha) làm cô phải chết đứng và đỏ mặt rồi cậu lại trêu cô làm cho cô nàng ko phân biệt đc cảm xúc hiện tại.
Buổi tiệc kết thúc, Thành đưa Vy về,Phong cũng đưa Trinh về. Vừa về đến kí túc, Trinh mở cửa xe và chạy ngay vào phòng, vừa vào phòng Trinh nhìn ra cửa sổ thì thấy chiếc xe của Phong đã rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm thì Phong bước ra đứng trc mặt cô lm cô giật mình lùi về phía sau đụng phải ghế ngã xuống đất. Phong chạy vào đở cô dậy nói:
_Con nhóc như em đúng là hậu đậu
_Anh ák! Lm tôi giật mình nên mới té. -Trách móc -mà tôi thấy xe anh về rồi mà! Sao giờ ở đây.
_Tôi cho người chạy về rồi-Phong
_Sao anh ko về đi?-Trinh hơn khó chịu
_Không tối nay tôi ngủ ở đây với em-Phong vừa nói vừa bước tới dồn Trinh vào gốc tường.
_Anh….Anh.. Lm gì zậy hả?-Trinh đỏ mặt.
Phong định hôn cô thì cô đẩy Phong ra nói:
_Anh say rồi mau kêu người đưa về đi-mặt vẫn đỏ nhưng cô hơn khó chịu vì hiện ta Phong đang say rượu
_Chỉ cần ở lại thôi thì tôi ko làm gì em- Phong lợi dụng men rượu để uy hiếm Trinh nhưng thật ra cậu chã say vì cậu chỉ uống có một ly rượu vang thôi làm sao say đc chứ.
_Nhưng anh hứa sẽ ko đc làm gì tôi hết-Trinh
Cũng may là phòng dành cho hai người nên có hai chiếc giường. Phong chã làm gì cả khi Trinh chấp nhân thì cậu đã phi lên giường ngủ rồi nên cô nàng có chút an tâm hơn. Sau khi thay quần áo xong cô cũng lên giường ngủ vì cả hai cũng đã thấm mệt sau khi dự tiệc.
*Sáng hôm sau*
_Nè nhóc dậy đi học mau lên-Phong khều tay Trinh
_U….m…. Mấy giờ rồi-Trinh vẫn còn ngái ngủ.
_7h-Phong trả lời ngắn gọn.
Trinh bật dậy nhanh như chớp chạy vào VSCN rồi chuẩn bị tập vở. Chuẩn bị xong cô nhìn Phong thì hơn ngạc nhiên:
_Đồ đâu anh mặc?
_Gọi người mang đến. -giọng hơn lạnh
_ Ê khoan đã sao anh bình tĩnh qua zậy? -cô thấy Phong chậm rãi mang giày trong khi sắp trẽ h học
_Em nhìn đồng hồ đi-Phong cầm đt mở len cho Trinh xem h
_Anh….. Anh dám phá giấc ngủ của tôi. -Trinh tức giận
_Nếu ko nói zậy thì con nhóc như em mà chịu dậy à. Thôi đi học đi 6h rồi. -Phong lôi Trinh đi
Cả hai cùng đi bộ đến trường, Phong thì ngang nhiên đi trc mọi người còn Trinh thì phải đi dưới những ánh mắt và lời nói dèm pha của tất cả mọi người. Vừa vào đến cổng Trinh định chạy nhanh lên lớp nhưng Phong kéo lại và nói:
_Bảo nhóc con kia và cả em nữa xuống căng tin cho tôi.
Trinh cũng ko biết người Phong nói là ai chỉ gật đầu đại rồi chạy lên lớp. Vừa vào lớp Trinh lạo càng bất ngờ hơn khi thấy Băng Vy ngồi cạnh chỗ mình. Cô đi về chỗ ngồi và cười nói:
_Ủa mà Vy ngồi ở đây hả?
_Ukm hôm qua hai có nói mình học cùng nhau-Vy cười đáp rồi lại nhớ ra điều gì đó- A… Hôm qua ngủ có ngon ko bạn? -giọng trêu chọc
_Ngon gì chứ phải nhường giường cho anh ta, phải sang giường khác ngủ chã quen tí nào- Trinh tỏ vẻ khó chịu-à mà anh ta kêu tôi với cậu xuống căng tin đó, cậu xuống đi tôi ko đi đâu.
_Trái ý hai là ko hay đâu đi thôi -Vy kéo Trinh đi
Trong lúc đi xuống căng tin Trinh mãi nghĩ ngợi:“Tại sao hôm qua mình ngủ ngon zậy ta? Sao lúc đó ko nhớ Hùng nữa? “. Trinh ko hiểu vì sao lại ngủ đc vì từ khi sang TQ cô đã mơ thấy ác mộng và ko ngủ đc. Ngày nào cũng phải nghĩ đến Hùng cô mới ngủ đc (vì Hùng là người yêu cũ cũng là mối tình đầu của cô, khi cô đc học bổng cô đã định ko đi nhưng cô đã phát hiện Hùng ko yêu cô, anh ta đã có người mới và đã lừa gạt tình cảm của cô nên cô quyết đinh đi học) *biết lm sao đc Trinh yêu sâu đậm quá nên vẫn chưa quên đc*