Đọc truyện Nhớ Ra Tên Tôi Chưa? – Chương 26
Suốt cả buổi còn lại, mỗi lần đi ngang qua hành lang là Phong Phi nhìn Hà Hạo một cách khó hiểu. Đúng là trên đời này, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra! Thế mà Hà Hạo lại là người nối nghiệp hắn, đứng đây chịu phạt vì thư tình!
Phong Phi không ngờ mình có người nối nghiệp, càng không ngờ người này là Hà Hạo.
Đúng là, cùng một phe thì lúc nào cũng như nhau…
Sắc mặt Hà Hạo lầm lì cả buổi, đứng đó không nói một lời.
Tuy vậy, Phong Phi lại chủ động đi hỏi thăm hắn.
“Có thể chia sẻ với người anh em này không?” Phong Phi đứng bên cạnh Hà Hạo, nhíu mày nói, “Là cô nào vô ý tứ vậy?”
Hà Hạo nghiến răng, quay lại trừng Phong Phi như thể muốn ăn sống hắn.
“Nói đi.” Phong Phi dựa vào tường, khoanh tay lại, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời càng khiến khuôn mặt Hà Hạo vốn đã đại chúng lại càng trở nên đại chúng hơn. Hắn nghiêm túc nói: “Nói thật, nếu tao là mày thì tao sẽ chấp nhận người ta.”
Hà Hạo nghiến răng ken két, chỉ hận không thể nghiền nát đứa còn lại, gằn từng chữ một nói: “MÀY —- CÚT —- CHO —- TAO!!”
“Chưa đến giờ học mà, tao rảnh lắm.” Phong Phi thật sự nghĩ cho Hà Hạo. Thường thì mấy người rơi vào lưới tình hay có cái biểu hiện này lắm – thích đi làm quân sư tư vấn yêu đương cho người khác. Phong Phi giảng giải: “Thật đó, ít ra người ta cũng thật lòng, không có toan tính.”
Hà Hạo đấm thật mạnh vào tường, giận dữ nói: “Thật lòng cái đ*o gì! Chuyện này không liên quan đến tao!”
Phong Phi gật đầu: “Ừ, không liên quan.”
Hà Hạo sửng sốt, lòng thầm kinh ngạc, vừa định mở miệng đã bị Phong Phi chửi: “Bộ chuyện lần trước có liên quan đến tao hả?”
Nhớ lại chuyện lần trước, Phong Phi lại phát điên: “Thầy chủ nhiệm đúng là một lão già ngu ngốc! Người khác viết thư tình cho tao thì liên quan gì đến tao? Chẳng lẽ đẹp trai là cái tội? Đúng là bệnh hoạn… Còn ép tao nói ra ai là người viết, bộ ổng điên hả…. Hừ, mày làm tốt lắm, đàn ông phải như vậy chứ, tự mình nhận hết tội lỗi cũng không khai người kia ra.”
Ánh mắt Hà hạo chết lặng, mỉm cười thê lương: “À… Chủ nhiệm còn không cho tao cơ hội kìa, không hỏi ai là người viết đã bắt tao đứng phạt.”
Phong Phi ngạc nhiên: “Vậy là mày đã định khai người ta ra? Ầu, không ngờ Hà Hạo mày lại là một tên tiểu nhân đấy.”
Họng Hà Hạo trào lên một búng máu, nhưng hắn đành phải lặng lẽ nuốt xuống, im lặng không nói lời nào.
Phong Phi đứng đó than thở vài câu về sự đời, rồi xoay người trở về lớp.
“Hà Hạo bị phạt đứng một ngày thật sao?” Hải Tú không đành lòng nói: “Đâu phải lỗi do cậu ấy…”
Phong Phi lắc đầu, thổn thức: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu…”
Hải Tú ỉu xìu: “Cậu… Lần trước cậu cũng vui vậy hả? Người ta viết thư tình cho cậu đó.”
“Lần trước? Ừ, vui lắm luôn.” Phong Phi dịu dàng nói: “Lần trước có người thẳng thừng từ chối đưa thư tình giùm người ta, tôi không vui sao được?”
Trong chớp mắt, Hải Tú lại vui vẻ rồi.
Phong Phi nhéo mặt cậu, cười nói: “Lần trước, tôi còn không thèm đọc đã vứt luôn trước mặt cậu, vậy mà còn dám ghen?”
Hải Tú né sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đừng quậy nữa… Sáng mai là cậu ấy được vào lớp đúng không?”
“Một ngày lận, nó phải đứng đến tận trưa mai… Nếu không ai quan tâm nữa thì có thể trở lại, nhưng cũng tùy vào cơn điên của thầy chủ nhiệm nữa.” Phong Phi suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô Nghê cũng không quan tâm lắm, vì phạt đứng chỉ để làm màu thôi, ngày mai chủ nhiệm không nói gì thì Hà Hạo sẽ được vào lớp thôi.”
Hải Tú lặng lẽ cầu nguyện – thầy chủ nhiệm ơi, mau quên chuyện này đi.
Ngặt nỗi, thầy chủ nhiệm chẳng những không quên mà còn tức giận hơn, quyết định nghiêm khắc kỉ luật, chấn chỉnh tất cả.
Hậu quả của chuyện này là – ngày hôm sau, tại tấm bảng nội quy viết đầy những quy định nghiêm khắc, giữa một đống lộn xộn lại xuất hiện thêm một nội quy mới khiến người ta phát điên — Học sinh lớp 12 bắt buộc phải tham gia lớp tự học buổi tối.
Để giúp học sinh có điều kiện học tập tốt nhất, học sinh từ lớp 10 sẽ có lớp tự học buổi tối, mỗi ngày có một giáo viên tới quản lớp. Bảy giờ bắt đầu, mười giờ kết thúc. Nhưng lớp học không bắt buộc tất cả học sinh phải tham gia, dù gì cũng có những học sinh như Hải Tú, nhà quá xa hoặc vì nhiều lý do mà không tiện đi học.
Thế nhưng từ bây giờ, học buổi tối là bắt buộc.
Nội quy vừa đưa ra, tất cả học sinh lớp 12 đều than trời.
Phong Phi vừa biết tin thì trầm tư mấy giây, đột nhiên cảm thấy – như vậy cũng không tệ.
“Cậu mà học buổi tối thì làm sao về nhà?” Phong Phi bình tĩnh phân tích cho Hải Tú, “Mẹ cậu thường xuyên không có nhà, cậu không thể gọi cô đến đón được.”
Hải Tú lắc đầu: “Mẹ tớ đi làm về rất mệt mỏi, tớ không muốn làm mẹ mệt hơn, tớ… tớ có thể đón xe…”
“Chưa tính đến chuyện đón xe được hay không, nếu cậu đi xe về ít nhất phải nửa tiếng mới tới.” Phong Phi lắc đầu, “Cậu về nhà tắm rửa, đi ngủ cũng phải 11 giờ.”
“Không trễ như vậy đâu…” Hải Tú sợ hắn lo lắng, bèn nói: “Tớ ngủ trễ một tí cũng không sao! Tớ không cần ngủ nhiều, thật đó.”
“Nói nhảm.” Phong Phi ngắt lời cậu, “Học hành cả ngày mệt mỏi, ngủ không đủ giấc làm sao được.”
“Hải Tú…” Hằn từ từ nói, “Đã vậy thì… cậu đến nhà tôi ở đi, Cậu biết nhà tôi gần trường thế nào rồi đấy, đến nhà tôi ở thì cậu sẽ mất ít thời gian đến trường hơn, sẽ được ngủ nhiều hơn nữa.”
Hải Tú nghẹn lời: “Ở… Ở nhà cậu?”
“Ừ, cậu nhớ mẹ thì cứ về thăm nhà. Mẹ cậu vẫn thường xuyên đi vắng, cậu có ở nhà cũng không gặp được cô. Hay là cậu ở nhà tôi từ thứ hai đến thứ sáu đi, đến cuối tuần thì về nhà cậu.. Làm vậy vừa không ảnh hưởng đến việc cậu ở cùng mẹ, vừa giúp cậu đi học đỡ vất vả hơn.” Phong Phi càng nói càng hợp lý, “Rồi mỗi ngày cậu sẽ được ngủ nhiều hơn một giờ.”
Hải Tú vẫn còn do dự: “Vậy còn… Người nhà cậu…”
“Mẹ tôi mong cậu ở cùng tôi còn không được ấy, cậu quên mẹ tôi thích cậu thế nào rồi hả? Phong Phi nửa ép buộc nửa dụ dỗ, cầm di động cậu lên, “Cậu thấy sao? Nếu đồng ý thì tôi sẽ gọi cho mẹ cậu để nói chuyện.”
“Khoan đã…” Hải Tú chần chừ, “Việc này…”
Phong Phi cười cười nhìn cậu: “Sao nào?”
Thực sự là Hải Tú không muốn làm phiền Phong Phi, nhưng hiện tại cậu không tìm được lý do nào để từ chối. Đang lúc cậu còn do dự, Phong Phi đã cầm điện thoại lên gọi
Hải Tú sợ đến mất vía, Phong Phi thì vừa che miệng cậu vừa nói rõ mọi chuyện cho Khương Dụ Mạn nghe. Đồng thời, hắn cũng bày tỏ sự nhiệt tình của bản thân và người nhà, nói mọi người rất hoan nghênh Hải Tú dọn đến. Khương Dụ Mạn không hề do dự, lập tức đồng ý với Phong Phi, liên tục cảm ơn hắn, còn nói là sẽ chi trả tiền ăn của con mình.
Phong Phi cười cười, bất đắc dĩ nói: “Cô đừng khách sáo, cháu với Hải Tú như anh em vậy, cần gì tính toán mấy chuyện nhỏ này. Dù gì thì Hải Tú cũng thường xuyên giúp cháu học, cháu còn nghĩ là phải trả tiền dạy thêm cho cậu ấy nữa kìa.”
Bên kia điện thoại, Khương Dụ Mạn lập tức từ chối. Phong Phi cười nói: “Vậy nha cô, chúng ta đừng xa lạ như vậy nữa, quyết định vậy nhé? Cô cứ làm việc tiếp ạ!”
Phong Phi cúp điện thoại, trả lại cho Hải Tú: “Mẹ cậu rất yên tâm nếu cậu ở nhà tôi.” Hắn xúc động nói: “Thiệt không dễ dàng mà, cuối cùng cũng có thể ở chung với cậu thật lâu…. À không, là sống chung một nhà thật lâu mới đúng.”
Hải Tú xấu hổ đến độ phát sốt: “Cậu…”
“Lỡ lời lỡ lời.” Phong Phi cười cười, “Được rồi, vào thôi, sắp vào học rồi.”
Hắn vẫn luôn tìm mọi lý do để Hải Tú ngủ lại nhà mình, nay lại đột nhiên mọc ra một lý do vô cùng chính đáng, sao có thể không lợi dụng được? Phong Phi suy đi tính lại, càng nghĩ càng thấy trời đang giúp mình. Uống nước không quên người đào giếng*, hắn đi đến phía sau Hà Hạo, lại tán thưởng chuyện thư tình của hắn lần nữa.
*Uống nước không quên người đào giếng: giống với Uống nước nhớ nguồn của Việt Nam mình ấy.
Hà Hạo: “…”
Nói ra thì, thực ra nhà Hà Hạo xa trường hơn nhà Hải Tú…
Phong Phi bảo: “Đúng rồi, chuyện của mày và bạn gái kia sao rồi? Người ta giúp tụi mình bận rộn như vậy, mày không định đáp lại hả?”
Hà Hạo cảm thấy thật mệt mỏi. Thôi, hắn không nói gì nữa đâu!