Bạn đang đọc Nhỏ Nhút Nhát và Cold Boy Cá Tính – Chương 37
Nó nhắm mắt chờ đợi, đếm từng tiếng động, hi vọng từng bước chân.. Chờ đợi từng lời nói.. Số là hai ngày nay các vết thương của nó đã lên da non.. Rất ngứa và đau nhưng có ai hiểu đc cho nó?
Hiền ra khỏi phòng giam đóng cửa cẩn thận rồi lén lút về phòng mình, cẩn trọng nhấc nhẹ bước chân cô bước trên hành lang.. Hiền bỗng thấy có bóng người đang đi về hướng ngược lại.. Cô vội lẩn vào bóng tối..
Người đi ngược lại vs cô là Kun. Anh là anh trai cùng cha khác mẹ với Hiền :”> Anh là một chàng trai trầm ấm.. Đôi khi nóng lạnh thất thường.. Nụ cười nhẹ và ánh nhìn băng giá khiến bao trái tim non trẻ đổ trào trên dòng sông mơ mộng..
Kun bước chầm chậm lại khi thấy những vết giày còn dính chút máu ở đế dẫn tới phòng giam bỏ hoang.. Ai lại sử dụng cái phòng này nhỉ!? Anh tò mò hé cánh cửa.. Bên trong tối om, anh chỉ kịp thấy bóng một cô gái gầy gò thở hổn hển dưới ánh trăng mờ hắt từ cửa sổ, khuôn mặt thuần khiết tựa thiên thần rỏ nhẹ mồ hôi hòa lẫn với máu.. Những lọn tóc dài rũ xuống phất phơ trong gió nhẹ.. Tiếng thở đều đều của nó khẽ khàng trong đêm.. Mưa lất phất, giọt máu hồng chảy nhẹ trên đôi môi đã tái đi nhiều.. Kun nhìn đau đáu vào cô gái ấy.. hoang dã và cuốn hút.. Anh tiến lại gần hơn thì phát hiện dây xích.. Nhẹ nhàng tháo xích anh nhanh chóng đỡ lấy thân hình yếu ớt đổ xuống ngay tức khắc..
Nó mệt nhọc hé mở đôi mắt.. Có phải hắn không nhỉ? Không… Chỉ là một người khác mà thôi..! Hắn đã không tới.. Nó giận hắn quá.. Nhất định về nhà nó sẽ oánh hắn một trận à xem.. Rồi sẽ sai vặt hắn sau đó nhìn hắn đau khổ mà cười thầm.. Nhất định!
Kun đưa nó về phòng dịu dàng đặt nó trên chiếc giường êm.. Anh xoay đi lấy cho nó một chiếc váy của Hiền..
Khẽ vuốt những lọn tóc mềm.. Anh sờ trán nó.. Một dòng điện chợt chạy thẳng vào tim anh, hình như đã làm tổn thất mộ phần nào đó rồi! Anh rụt tay lại nhìn nó.. Quả là một cô gái thú vị..!
-Em sốt rồi!-Kun sờ trán nó. Quay đi quay lại lấy thuốc hạ sốt rồi sát trùng và băng những vết thương trên người nó.. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ TRẢ GIÁ trên cánh tay nó.. Rõ một thiên thần thế này mà tại sao phải chịu một áp lực quá lớn! Thật nhục nhã và xấu hổ cho kẻ nào dám chà đạp lên một sắc đẹp như thế này [?]
Nó đã đỡ hơn một chút, đôi mắt đã có dấu hiệu mở dần.. Kun cứ chờ đợi và chờ đợi..Chẳng biết anh đang chờ đợi một điều đặc biệt gì nữa.. Chờ đợi nó mở đôi mắt kia ra chăng [?]
-Ưm..Tôi đang ở đâu vậy?-Giọng nó hơi yếu và còn khàn nữa.. Trước mặt nó là một người con trai hoàn hảo đến từng chi tiết. Đôi mắt nâu sâu thẳm hơi buồn.. Sóng mũi cao thông minh kiêu kỳ lạ thường.. Khóe miệng có chút gì đó khinh thường nhưng ánh nhìn lại cực kì ấm áp.. Nó đâu biết ánh nhìn đó chỉ dành cho nó đâu..
-À..Cô đang ở phòng tôi.-Kun giật mình quay mặt đi.. Nó xinh còn hơn cả biển sao..Đôi mắt lấp lánh ánh bình minh rực rỡ.. Một tia hi vọng.. Một cái nhìn biết ơn từ nó..
-Cảm..cảm ơn anh!-Nó cười hiền nhìn Kun định ngồi dậy
-Ah~…Em đừng ngồi dậy.. Cứ nằm đó đi! Còn sốt cao lắm.-Kun khẽ ho một tiếng.. Sắc mặt phớt hồng khiến nó phải phụt cười.. Không ngờ anh ta lại dễ thương đến thế.. Ai biết đc một con người với sắc mặt lạnh lùng như anh ta lại ngốc nghếch trong lời nói đến đáng yêu như vậy [?]
-Cảm ơn anh! Hì hì..