Bạn đang đọc Nhỏ Nhút Nhát và Cold Boy Cá Tính – Chương 33
Hắn quỳ đó.. dưới cơn mưa.. Đã nửa tiếng rồi.. Hắn cứ ôm nó thật chặt.. truyền hơi ấm,truyền tình yêu của hắn.. Trái tim hắn cứ thế mà đóng băng lại.. Mà cớ sao nó cứ lặng thinh mãi như thế!? Hắn đau lắm nó có hay chăng??
Hắn bế nó về nhà.. Đặt nó trong phòng rồi hướng ánh mắt về nó.. Mỉm cười chào tạm biệt.
Đợi hắn ra ngoài một lúc lâu Nhã mới ngồi dậy sửa sang lại mái tóc và quần áo rồi lấy cái Iphone đầu giường gọi cho Hiền:
-Có cần tôi.. đưa nó tới ko?-Giọng cô run run..
-Haha…đc vậy thì còn gì bằng.. Mang nó tới đi!!-Đầu dây bên kia Hiền hẳn đang sung sướng lắm..
Nhã tắt điện thoại. Cô cắn môi vào phòng nó.. Nó vẫn nằm đó lạnh buốt.. Người nó ko còn chút hơi ấm.. Nhã đánh răng cầm cập nâng nó dậy rồi lấy ra cái bịch đen mang sẵn bế nó vào đó..
-Xin lỗi.. Cái này là do cô tự chuốc lấy!!-Nhã nhìn nó đăm chiêu.. Chẳng biết có phải lỗi là do nó [?]
……
Nhìn nó nằm sóng soài dưới dất mà Hiền tỏ vẻ rất mãn nguyện, cô ấn vào cổ nó.. Máu vẫn chảy bình thường.. Vậy là thuốc của Hiền đã có tác dụng..
Cùng tua lại đoạn chiếc xe tải phòng qua nó nhé.. Một tên đàn em phục sẵn chờ tín hiệu của chiếc xe tải đi ngang quá nó mà bắn vào chân nó một chiếc kim bé xíu.. Và khi cái kim tự tiêm hết chất độc thì tự nó nhả ra và rơi mất.. Loại thuốc ấy từ một loài rắn Bite… Có tác dụng làm nhịp tim giảm đến nỗi chỉ còn 10 beat.. Nhưng vẫn có thể sống đc chỉ thở rất nhẹ đến nỗi con người ko thể nhìn bằng mắt thường đc…Người bị trúng chất độc này tạm thời sẽ ngất đi một vài giờ..
Nó lắc nhẹ đầu.. Cơn mơ cứ bám lấy nó.. Đầu nó cứ ong ong.. Nó mở mắt.. Xung quanh khá tối nên nó ko bị chói.. Nó thấy lờ mờ bóng Hiền ngồi trước mặt nó.
-Tốt!Tỉnh rồi đấy!-Hiền nâng cằm nó, cười khẩy
Chát!!!! Âm thanh chói tai vang lên giữa đêm tĩnh mịch.. Xôn xao lạ thường..
Hiền điên tiết bóp mạnh cằm nó gằn:
-Àh…Đã bao lần tao tha ày rồi nên ko biết điều phải không? Này thì…-Chưa kịp nói hết Hiền vung tay.. Cánh tay hạ nhanh trong không trung.. Và ngay lập tức nó cảmthấy má mình đỏ và rát.. Cảm giác ấy.. Nhục nhã..
Nó lau vết máu đọng lại trên môi.. Cười khinh bỉ
-Hừm..Trói cô ta lại!-Hiền nói vs hai tên vệ sĩ cao to mặc đồ đen mới bước từ cửa vào..
Nó bị trói chặt.. Tay nó giống như dính liền vào thành cầu thang..
Hiền rút con dao giấu trong tay áo.. Mân mê nó.. Sắc nhọn và sáng loáng..
-Thấy sao hả Phương!? Mặt mày phản chiếu trong này.. có đẹp ko??-Hiền nhìn xuống con dao phản chiếu mặt nó rồi lại liếc nhìn nó.. Dưới ánh trăng nó biết Hiền ko đơn độc.. Còn có một bóng người ẩn nấp trong góc tường kia nữa.. Mái tóc uốn xoăn ngang vai.. Gương mặt quyến rũ quen thuộc…
Hiền di di con dao vào khuôn mặt trắng nõn dính ít bụi của nó.. Con dao sắc xoẹt ngang một đường qua mặt nó.. Khẽ nhăn mặt vì đau.. Từ vết xước có ít máu.. Nó nhìn Hiền ko chút sợ hãi..
Hiền thở mạnh.. Tiếng thở của cô càng gấp khi một giọt máu trườn nhẹ xuống mặt nó..Đôi đồng tử cô giãn mạnh ra.. Hiền cười nhìn con dao rồi đưa lên mặt nó..
Xoẹt…!
Xoẹt….!
Xoẹt….!
Hiền nhìn lưỡi dao nhuốm máu nó.. cười sảng khoái.. Cô cười như người điên.. Nó rát và đau.. Đã mấy vết trên mặt nó rồi.. Máu cứ thế chảy đều đều..
-Mặt..chưa đủ đâu nhỉ!?-Hiền hết nhìn con dao lại nhìn nó rồi phá lên cười.. Cô đưa con dao lại gần nó.. Nhe răng cười man rợ.. Nó quay mặt đi..
Soạt…Soạt…soạt…soạt…
Tiếng dao đều đều vang lên nhịp nhàng.. Phút chốc cái váy ướt nó mặc rách bươm.. Chỉ còn cái quần ngắn nó đang mặc và bộ nội y..
Hiền chép miệng nhìn cánh tay mềm của nó.. Cô đặt con dao lên.. Và di một đường..
-Ah~…-Nó nhắm mắt lại.. Máu chảy trên tay nó.. Máu.. chảy khắp người nó.. Theo từng chiếc dao nhỏ sáng loáng trong màn đêm..