Đọc truyện Nhỏ Ngốc ! Bắt Được Em Rồi ! – Chương 28: hai người đàn ông
Thật sự là giờ Bảo Nhi rất là ngại, cô không nghỉ sẽ gặp lại anh củng không hề nghỉ đến anh có thể đối sử tốt với cô sau khi mà cô bỏ đi như thế. Chính anh củng không thể hiểu vì sao mình lại trở nên như vậy, nếu là người khác thì nát xương lâu rồi….. :3
Ăn sáng song cô lại cùng anh đi khắp nơi, như cặp tình nhân mới yêu nhau vậy. Nủng nịu, làm mặt dễ thương…… cô như trở lại 3 năm trước không có gì để bận tâm
Nuyên cả ngày Bảo Nhi chỉ quanh quẩn bên Thiên Vũ, ngày này sang ngày khác cô cứ vui vẻ như vậy mà quên đi nổi lo của chính mình.
Trưa, ngày cuối tuần. Bảo Nhi đang nằm dài trên giường chờ điện thoại của anh thì bên ngoài có tiếng chuông cửa. Khi cô mở cửa thì người nào đó đã đi thẳng vào nhà ung dung ngồi trên sofa. Bảo Nhi không bực bội mà chỉ mỉm cười đóng cửa rồi đi vào. Đến đối diện người đó ngồi xuống
– a. lâu lắm rồi không gặp nha : cô nói với giọng vui vẻ mang chút hờn dỗi
– là em khó gặp đấy chứ . haha .Khiết Nhật trar lời cô với giọng mỉa mai
– Chu choa! giờ anh còn có giọng mỉa mai em sao
– em nghỉ em đáng để anh mỉa mai hả?
– ai ya! anh muốn chết mà
Bảo Nhi liền xông lên phía trước cào bới mái tóc ca Khiết Nhậth củng không vừa vò đầu cô. Cả 2 dây dưa không phân thắng bại thì có tiếng chuông cửa
– để em mở cửa
Bảo Nhi đi mở cửa liền phát hiện ra Thiên Vũ. Anh nhìn cô với ánh mắt kì quái, đầu tóc rối bời quần áo luộm thuộm còn thở dốc. Nhưng cô còn hớn hở kéo anh vào nhà
Rất nhanh ánh mắt của Thiên Vũ phát hiện ra Khiết Nhật, hai người cứ nhìn nhau như vậy khiến cô hoài nghi
– hai người ngồi xuống nói chuyện đi, em vào lấy nước
phòng khách bây giờ chỉ còn hai người đàn ông, Thiên Vũ liền phá đi cái không khí im lặng thay vào đó là giọng nói hoài nghi
– sao ngươi ở đây
– ở đây thì sao? không phải nhà cậu
– đây là nhà Bảo Nhi, hai người quen nhau sao
– hơn cả quen ấy chứ. tôi nói cho cậu biết, chuyện của cậu và Bảo Nhi tôi biết rất rõ còn chuyện của tôi vào Bảo Nhi thì cậu chưa biết đến 50% – Khiết Nhật nói với giọng điệu mỉa mai nhìn Thiên Vũ với ánh mắt khinh thường
Thiên Vũ nhếch môi cười nhẹ
– thật sự tôi không biết chuyện của cậu nhưng tôi biết cô ấy chưa biết gì về chuyện ba cậu, phải không?
Khiết Nhật bâst chợt cầm chắc chiếc điện thoại trên tay như muốn bóp vỡ, miệng nở nụ cười lạnh
– hừ!! ít ra tôi sẽ luôn bảo vệ cô ấy
– thật khiến người ta ngưỡng mộ nhưng cậu nên tỉnh lại đi. Người cô ấy yêu….. là tôi
Khiết Nhật nhất thời không nói lên lời vì sự thật là vậy. 3 năm quen biết Bảo Nhi anh biết hình bóng Thiên Vũ vẫn ở trong lòng của cô nên cô mới có thể quên chính mình hiện tại.
– thì sao chứ? tôi sẽ gạt bỏ nó ra chỉ cần thời gian mà thôi. Tạm thời cứ chấp nhận là cậu đang thắng thế thì tôi củng không bỏ cuộc. Chúng ta quen biết nhau đã lâu….. phải không nào
Trong lúc 2 bên đang bừng lửa thì Bảo Nhi bưng nước ra phá tan không khí đầy khói này
– cafe đấy, hai người dùng thử đi
Thiên Vũ ngồi xuống, chân này vắt chéo chân kia, tay cầm ly cafe còn đang nóng lên thưởng thức. Mặt khác, Khiết Nhật củng tỏ vẻ hiên ngang không kém. 2 Gương mặt đẹp trai nhìn nhau như muốn đâm thủng
Bảo Nhi không đủ ngốc mà không nhận ra hiện trạng liền lôi kéo hai người ra phía cửa
Tại siêu thị, Bảo Nhi ung dung ngồi chễm chệ trong xe chở đồ ra tay chỉ đạo cái này cái nọ. Thiên Vũ đẩy xe nghe theo mệnh lệnh của cô còn Khiết Nhật vô cùng mệt mỏi chạy khắp nơi lấy đồ. Vì cô, họ bất chấp làn tất cả
Xung quanh không thoát khỏi sự chú ý này liền bàn tán. Một cô gái trong giỏ xe ra sức chỉ đạo hai người con trai cao qúy, cô như chỉ tay năm ngón .
Sau khi mua hết những thứ đồ cần thiết
Bảo Nhi giao cho Thiên Vũ nghĩa vụ cao cả – “ Thanh toán ”. Cô thoăn thoắt bước đi về phía trước vui tươi cười nói
– Về thôi, về thôi. Em sẽ đãi 2 người món ăn ngon nhất em từng làm.
Thiên Vũ cùng Khiết Nhật không hẹn mà mở to mắt nhìn nhau. Cô bảo cô nấu ăn sao, thảm họa rồi. Họ đau khổ nhìn nhau như muốn nói “ tôi nhường anh ăn nhiều hơn đấy ”
Về tới nhà, Bảo Nhi lao ngay vào bếp, mặc dù căn phòng ít khi được sử dụng nhưng lại không hề có bụi bẩn bám vào khiến cô vừa vào là đã chuẩn bị.
Sau một tiếng đồng hồ, khung cảnh dưới bếp có hai người đàn ông đang ra sức nấu ăn
Một tiếng trước
Bảo Nhi vật lộn với dao, cô muốn cắt cà chua, thái thịt,….. lại cắt trúng tay. Cô muốn xốp cà chua thì lại thành đen thui,….. trên bếp bừa bãi nguyên liệu cùng món ăn đen thui. Bảo Nhi cho thịt vào chảo thì lại bị bắn tung tóe la hét om sòm rồi chạy biến, ra ngoài liền đẩy 2 người nhàm rỗi vô bếp
– em muốn kho thịt ít ra củng không nên chộn dầu với nước chứ : Khiết Nhật o lắc đầu ngao ngánl
– không phải làm vậy sẽ tiết kiệm được một khoảng chi phí sao : cô nhíu mày nghi vấn
– không phải em là bà chủ bar Lostie nổi tiếng đó sao. tiền thiếu a
– gì chứ? em còn phải trả …….. : Bảo Nhi nói đến đây thì mới nhớ tới Thiên Vũ, vội ngậm miệng
Thấy cô tự dưng đâm ra hoài nghi Thiên Vũ liền đâm tò mò nhưng lại không hỏi cô mà chỉ đem vứt bỏ nghi vấn trong lòng
– đây là xốp cà chua sao? em đợi nó đông cứng lại rồi đem thành than nhóm bếp củng được nha : Thiên Vũ nhíu mày, tặc lưỡi
– anh muốn chết à? mặc dù vậy nhưng ăn vẫn được đấy
Nói xong cô liền cho thìa xúc nếm thử. Kết qủa Bảo Nhi ở trong WC suốt 30 phút và 2 người đàn ông tuy không ưa nhau nhưng vẫn phải giả vờ kết hợp nấu ăn.
Bảo Nhi ở ngoài phòng khách chống cằm xem TV, lâu lâu lại vô hối hai người nhưng liền bị đuổi ra. Kết qủa từ sáng đến trưa 3 con người chỉ có thể nhét nồi mì gói vô bụng.
Bữa trưa kết thúc, cô tiễn Thiên Vũ ra về thì bị anh chất vấn
– cái tên Khiết Nhât kia không đi sao
– không phải không đi mà là em có chuyện muốn nói với anh ấy
– chuyện gì chứ, anh không nghe được sao
– anh sao lại nhỏ mọn thế chứ?
Bảo Nhi nhăn mặt làm vẻ đáng yêu khiến anh bật cười, xoa đầu cô âu yếm nói
– được rồi, được rồi. em vào nhà đi
Bảo Nhi cười híp mắt, thơm lên má anh một cái rồi chạy biến vào nhà
Thiên Vũ xoa xoa nơi cô vừa hôn, mỉm cười mãn nguyện lên xe rời đi
Sau khi vào nhà, nụ cười Bảo Nhi vụt tắt thay vào đó là khuôn mặt đau khổ
– không sao chứ? hình như cậu ta vẫn còn rất yêu em
– không sao cả. em ổn
– anh biết em vẫn còn tình cảm. chỉ là k biết em còn muốn tiếp tục k thôi?