Nhớ Mãi Tình Anh

Chương 7 - 2


Bạn đang đọc Nhớ Mãi Tình Anh – Chương 7 – 2

Nó quay lại nhìn tôi , gương mặt tĩnh táo :
− Mày đừng lo , nếu có điên thì tao đã điên cách đây mấy hôm rồi . Lúc xảy ra chuyện đó tao chạy đến đây thì mày đi đâu mất , bây giờ tao bình tĩnh rồi đó chứ , có điều thấy đáng đời tao lắm .
− Anh Trung không nhỏ nhen đến vậy đâu , mày đừng bị ám ảnh chuyện đó nữa .
− Làm sao tao không bị ám ảnh ha? Vân , có bao giờ tao quên được anh ấy đâu , lúc đó ta bị hào quang của Hoàng Hùng làm loá mắt , đến khi về sống chung với hắn rồi , tao mới thất vọng ê chề , muốn quay lại với anh Trung thì muộn rồi .
Tôi tò mò :
− Mày thất vọng anh Hùng chuyện gì , sao lâu này mày không nói với tao .
− Chuyện vợ chồng nói ra mày cũng không hiểu đâu , khi nào có chồng rồi mày mới hiểu .
Tôi càng tò mò :
− Thì cứ nói đi mà ,mầy lấp lửng như vậy ai đâu biết mày khổ ra sao .
Hồng Hạnh lúng túng :
− Hắn thô bạo lắm, tao có cảm tưởng mình chỉ là đồ chơi khi hắn muốn thỏa mãn bản năng, và mày thấy rồi đó, hắn ăn uống, đi đứng thô tục không chịu được sống chung mày mới thấy. Có một người chồng như vậy làm sao tao coi trọng được .
Tôi yên lặng , bây giờ nó như ván đóng thuyền rồi , chuyện xưa nhắc lại chỉ làm nó thêm khổ . Tôi thấy ngậm ngùi không biết cho anh Trung hay cho nó.
Hồng Hạnh chợt cười khan :
− Nhiều khi nghĩ , như thế cho sáng mắt cha mẹ tao , nhưng mà cũng tại tao nữa chứ , yếu đuối nhẹdạ cho lắm vào . Đáng đời tao lắm .
− Mày phá thai anh Hùng có cản không ?
− Tao không nói gì hết .
− Tao thấy mày đừng làm vậy , biết đâu có con rồi anh Hùng sẽ thay đổi . Hồng Hạnh cười mỉa :
− Ông ta mà cũng biết suy nghĩ à ? Giá mà trong đầu ông ta có chút tâm hồn thì tao cũng thấy mừng . Ông ta thuộc mẫu người không quan tâm gì hơn là thân xác mình mầy hiểu chưa .
− Thế mày định làm sao ?
− Ly di.
− Trời !
Nó mím môi . Khuôn mặt đanh lại :
− Tao không phải loại người cúi đầu theo hoàn cảnh đâu . Một là có một gia đình hạnh phúc , hai là đạp đổ nó . Tại sao tao lại sợ dư luận cam chịu sống đày đọa thân mình chứ ?
− Mày bản lĩnh qúa .
− Bị đời đá cho vài cái thì con giun cũng phải oằn . Phải đứng thẳng lên chứ , chỉ có đứa ngốc mới ngồi khóc lóc than thân trách phận . Tao không muốn có con để ràng buộc với hắn thêm nữa . Chán lắm rồi .
Tôi e dè :
− Phá thai đau lắm đó Hạnh .
Nó hỏi lại :
− Thế vì sợ đau mà tao bỏ việc lớn hơn ?
− Thôi tùy mày, nhưng không biết anh Hùng biết được sẽ phản ứng ra sao . – Tao không quan tâm đến chuyện đó, mặc hắn .
Tôi im lặng . Một khi đã nổi giận, Hồng Hạnh sẽ dám làm tất cả những gì nó muốn , miễn là nó được giải thoát , nhưng liệu rồi nó sẽ làm được gì đây . Tôi thay đồi rồi đến bệnh viện với nó, hồi hộp căng thẳng, còn nó thì ngồi yên , bình thản nhìn những người đang chời đợi. Nó nhìn tôi như động viên ” Đừng sợ ” .. Nhưng người sợ lẽ ra không phải là tôi rồi. Rồi Hồng Hạnh vào phòng khám, tôi đứng áp sát tường nghe ngóng tiế ng lịch kịch của những dụng cụ chạm nhau làm tôi thấy kinh hồn . Tôi đi ra ngoài , hình dung những gì đang xảy ra bên trong kia , cố nén cảm giác nôn nao sợ hải .
Nhưng rồi trí tưởng tượng lại mạnh hơn mọi thứ, ôi , trí tưởng tượng làm khổ tôi. Tôi choán váng ngồi gục xuống thềm. Có lẽ thời gian qua lâu lắm . Khi ngẩng lên , tôi thấy cô y tá dìu Hồng Hạnh qua phòng bên cạnh , nó rũ rượi và xanh mướt . Nhìn nó nằm lả trên giường , tôi nghe một nỗi đau tức đến nghẹn ngào . Tại sao khi một gia đình đổ vỡ , người phụ nữ bao giờ cũng nhận phần đau đớn và thua thiệt thế chứ . Trong khi họ yếu đuối mỏng manh là thế . Tôi ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng lau khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nó. Hồng Hạnh chợt mở mắt nói nhỏ :
− Đưa tao về chổ mày đi Vân, tao đỡ rồi .
Tôi đỡ nó ngồi lên . Chúng tôi đi chậm chạp ra ngoài . Ở thành phố xa lạ này , chẳng có ai thân thiết ngoài hai đứa với nhau , nếu bây giờ không có tôi ở đây . Hồng Hạnh sẽ phải chịu đựng tâm trạng gì nữa ?
Suốt một buổi chiều nó nằm rũ trên giường , nhìn ra cửa sổ với khuôn mặt buồn rười rượi . Tôi ngồi bó gối dựa vào tường , chúng tôi im lặng nhìn trời chiều đìu hiu . Buồn qúa !
Cửa phòng chợt mở toang, rồi Hoàng Hùng xồng xọc đi vào, tôi đứng dậy :
− Anh Hùng đến có chuyện gì không ?
Anh ta nhìn tôi một thoáng , rồi quay qua Hồng Hạnh :
− Em đi đâu cả ngày nay vậy ? Đi sao không nói :`
Hồng Hạnh lạt lẽo :
− Nói với ai ?
− Thì it’ nhất em cũng nói với anh một tiếng .
− Tôi không thích , cũng không thấy cần thiết .
Hoàng Hùng cau mặt :
− Tính gây gỗ ở đây nữa à ? Đi về .
− Mấy người về trước đi .
− Không, về một lượt luôn .
− Tôi chưa muốn về bây giờ .
Hoàng Hùng liếc về phiá tôi, bắt gặp tia nhìn thiếu thiện cảm ở tôi, anh ta hơi ngượng, nổi nóng lên :
− Tôi hỏi cô có về bây giờ không ?
− Không .
Anh ta nắm tay Hồng Hạnh kéo bật dậy , tôi hét lên :
− Anh làm gì vậy , anh có biết nó đang bệnh không ?
− Bệnh gì ?
Hồng Hạnh nhăn mặt , rồi trừng mắt :
− Anh làm rộn qúa nhiều rồi đấy . Ra khỏi đây ngay .
− Lúc này em cứng đầu lắm nghe !
− Thế anh có đáng để tôi phải tôn trọng không, nhìn lại mình đi .
Hoàng Hùng cau mặt :
− Tôi cho cô một cái tát bây giờ .
Tôi lạnh người , anh ta vừa nói gì thế ? Thật là thô bạo không chịu được , tôi tức tối xen vào :
− Anh mà đánh Hồng Hạnh , tôi sẽ mách với mẹ nó cho xem .
Anh ta cười đểu :

− Tôi đâu có sợ chuyện đó mà cô dọa mất công, nhưng mà này, cô là gì mà xen vào chuyện riêng tư của người ta vậy .
Tôi nói ngang :
− Là bạn , nhưng cho dùng không phải là bạn đi nữa thì tôi cũng không cho phép anh đánh người ở phòng tôi .
Hoàng Hùng gật gù :
− Tường Vân cũng biết gai góc nữa à . Thật là đáng ngạc nhiên .
Hoàng Hùng nhìn tôi chăm chăm, tôi lùi lại, co người trước đôi mắt rất đểu của hắn. Tôi nhìn Hồng Hạnh, nó ngồi lên quắt mắt nhìn Hoàng Hùng :
− Tôi bằng lòng đi về, không phải vì anh đâu, mà tôi sợ anh làm bẩn căn phòng của Tường Vân đó .
Nó quay qua tôi :
− Tao về nghe , ngày mai tao tới .
Còn lại một mình , tôi ngồi phịch xuống giường , mọi chuyện xảy ra như là trong mơ . Tôi không hiểu vì sao mình có thể đốp chát với Hoàng Hùng như vậy .. Nhưng suy cho cùng , làm sao tôi có thể mềm mỏng với một người kém tư cách như hắn . Tôi hiểu vì sao Hồng Hạnh trở nên cứng rắn rồi .
Tôi lại nghĩ đến Từ Huy .
” Sau này em thuộc về anh rồi , mong rằng anh đừng bắt em phải khổ như Hồng Hạnh , Huy nghe , chắc em chết mất “.
Tôi đứng bên cạnh me. Hồng Hạnh , hồi hộp nhìn những người bước xuống máy bay . Bên cạnh tôi, mọi người trong gia đình cũng nôn nao ngó về phía trước . Hồng Hạnh nói nhỏ :
− Mày có run không Vân ?
− Run gì ?
− Gặp lại anh Huy ấy mà ?
Tôi im lặng không biết mình đang nghĩ gì . Không biết chiều nay tôi ra phi trường đón anh bằng tình cảm của một người yêu mong chờ người yêu , hay của một người vợ đón chờ người chồng sắp cưới …… Trông tôi giờ là cảm giác tò mò pha lẫn chút xấu hổ. Khi tiễn Từ Huy ra đi , tôi buồn như tiễn người bạn , rồi bây giờ vì tôi anh trở về , mối quan hệ đã khác xưa rồi , tôi biết phải có thái độ ra sao .
Rồi Từ Huy xuất hiện , Hồng Hạnh chạy tới níu lấy tay anh , mừng ríu rít . Từ Huy choàng tay qua lưng nó , đi về phía chúng tôi . Anh ta bị vây giữa những người thân và bạn bè , tôi đứng nép sau Hồng Hạnh , cảm thấy xấu hổ và bối rối kỳ lạ .
Tôi đứng yên quan sát Từ Huy , gần một năm không gặp anh vẫn như xưa , vẫn một thái độ trầm tĩnh và đôi mắt đăm chiêu xa vời . Nhìn thấy tôi , khuôn mặt anh như sáng lên , anh bước đến ôm nhẹ tôi , giọng thật nhỏ và âm yếm :
− Chào em .
Xunh quanh , mọi người nhìn chúng tôi với vẻ mặt hài lòng , Hồng Hạnh cười hớn hở :
− Em với nho? Vân về đây trước một tuần lễ để đón anh đó . Trời ơi ! Em cứ hồi hộp sợ anh đổi ý không về , chắc em tức chết được . Vân nó cũnhg mong anh lắm anh biết không .
Từ Huy nhìn tôi , đôi mắt như một câu hỏi ” Có không em ” . Tôi cúi đầu lảng tránh … Điều đó anh đã biết rồi, đừng bắt em phải nói ra mà . Nhưng chúng tôi chẳng có thời giờ để dò hỏ , tìm tòi suy nghĩ của nhau . Từ Huy bận với những cái bắt tay và những câu hỏi thăm tới tấp. Tôi lẳng lặng bên cạnh mọi người. Những lúc này thời gian của anh không phải để dành cho tôi. Liên tiếp mấy ngày sau đó , như một đôi vợ chồng mới cưới , tôi theo anh đến những buổi chiêu đãi của bạn bè và với những chuyến thăm viếng bà con . Tôi và anh như bị vây giữa những mối quan hệ mới của lễ nghi ràng buộc. Tất cả sao mà choáng ngộp, ào ạt , đến nổi chúng tôi không có thời gian kiểm tra lại tình cảm của chính mình .
Chiều nay, trở lại Đà Lạt , Từ Huy lại đưa tôi đến những nơi rong chơi cũ , và bây giờ chúng tôi mới thấy thật sự sống với thế giới của riêng mình . Tôi cứ nhìn Từ Huy mãi , ngỡ ngàng với ý nghĩ đây sẽ là người chồng , người mà tôi gắn bó suốt đời , và niềm hạnh phúc hay nổi bất hạnh của tôi đều sẽ phụ thuộc về anh …. Những ý nghĩ lạ lùng làm tôi bàng hoàng như một cơn mơ .
Nhớ lại năm xưa cũng ở nơi này , vào cái ngày đầu tiên bắt gặp tia nhìn thầm lặng của anh , rồi cảm giác trìu mến dịu dàng khi thấy anh với những cánh hoa tôi thả trôi theo dòng suối , và những buổi tôi cùng anh thơ thẩn ngắm hoàng hôn màu tím …… Ngày đó làm sao tôi ngờ được định mệnh đã gắn bó cuộc đời tôi vào anh .
Nhìn Từ Huy tôi càng ý thức tôi đã thuộc quyền sở hữu của anh từ lâu rồi , từ cái đêm tôi đoạn tuyệt với qúa khứ để chấp nhận tình yên của anh , và cả một thời gian dài tôi chưa bao giờ tìm tòi ở trái tim cảm xúc của tình yêu , cũng chẳng bận tâm tìm hiểu nó……. Nhưng bây giờ một mình đối diện với anh , tôi hoang mang , ngơ ngác giữa những tình cảm rối bời mà tôi chưa nhận diện được . Chúng tôi im lặng bên nhau thật lâu , quan sát lẫn nhau , như ngỡ ngàng trước mối quan hệ mới , như thăm dò , kiểm tra lại tình cảm của chính mình .
Rồi anh nói dịu dàng :
− Bây giờ em có hối hận vì đã quyết định gắn bó với anh không Vân , em vẫn còn thời giờ để suy nghĩ lại . Anh không áp đặt em điều gì cả .
Tôi lắc đầu :
− Em không có gì để phân vân nữa hết , tất cả những gì cần nói để anh hiểu ,em đã nói hết trong thư rồi .
Từ Huy gật đầu :
− Anh chỉ cần biết bao nhiêu đó . Còn tình yêu thật sự của em là sẽ tùy vào anh phải không ? Anh hiểu rồi .
− Anh cao thượng với em qúa .
− …..
− Anh Huy này , em muốn kể hết với anh về những gì đã xảy ra giữa em và người đó , và động lực nào đã làm em nhận lời với anh . Trước lúc đám cưới với nhau em không muốn giấu anh điều gì cả, em nghĩ cứ nói hết để sau này anh không trách em .
Từ Huy khoát tay :
− Không cần , chuyện cũ qua rồi em khơi lại làm chi, anh chỉ cần biết một điều là anh rất yêu em ,, và bằng lòng những gì em mang đến cho anh, còn những gì khác anh không bận tâm đến .
Tôi thở nhẹ. Cám ơn anh đã không hồ nghi, tra vấn và đòi hỏi tôi phải nói đến tình yêu. Nếu phải nói thật lòng mình thì phũ phàng cho Từ Huy qúa , nhưng tôi không thể dối lòng một cách gượng ép, dù suy cho cùng, anh có quyền đòi hỏi ở tôi điều quan trọng đó .
Chưa lúc nào lòng tôi ray rứt hơn bây giờ , tất cả tình cảm của tôi dành cho anh chỉ là sự cảm phục , kính trọng và trìu mến . Còn tình yêu thì đã đặt vào Vũ Phương mất rồi , có muốn lấy lại cũng không được . Thật buồn cho Từ Huy và bất hạnh cho tôi .
− Em nghĩ gì vậy Vân ?
Tôi ngẩng mặt lên , Từ Huy đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng kéo tôi đứng dậy , tôi định lên tiếng thì anh cúi xuống mặt tôi thì thầm :
− Em lúc nào cũng suy tư và mơ mộng. Mai mốt làm vợ anh rồi anh muốn em phải hồn nhiên vô tư như Hồng Hạnh, được không em ?
Và anh ôm tôi vào lòng , hôn phớt lên môi tôi . Bất giác tôi dụi mặt trong ngực Từ Huy , thả trôi theo một cảm giác khó tả mà anh đã gợi lên . Từ lúc gặp nhau , anh hay hôn môi tôi như một người yêu , dịu dàng chứ không đắm đuối cuồng nhiện . Anh nhẹ nhàng với tôi như một món pha lê dễ vỡ ….. Và tất cả những cử chỉ đó gợi lên trong tôi cảm giác lãng mạn xao động .
Bên cạnh Từ Huy , tôi luôn có tâm trạng tin cậy bình yên , một chút mơ mộng bay bổng và toi yêu cảm giác đó . Tôi gục mặt trong vai Từ Huy , thả trôi mình trong cảm giác êm đềm và lặng nghe hơi thở của anh mơn man trên mặt . Nếu bây giờ có ai hỏi tôi hạnh phúc không, tỗi sẽ trả lời rằng tôi không đòi hỏi gì hơn nữa . Có một người chồng như anh tôi chẳng bao giờ hoang mang lo sợ nữa rồi .
Buổi trưa tôi một mình đến nhà anh Trung , anh vẫn sống như xưa ,nghĩa là ngày hai buổi đi làm và buổi chiều trở về một mình trong ngôi nhà quạnh vắng . Hình như anh Trung không có ý muốn tìm một tình yêu nào để lấp đi khoảng trống mà Hồng Hạnh để lại .
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi vẫn thấy mình là cô em gái bé nhỏ mà anh hay nuông chiều , có điều bây giờ tôi khác đi rồi .
Anh Trung cười trìu mến với tôi :
− Bây giờ em thay đổi nhiều qúa , em trầm tĩnh và người lớn hơn lúc anh em mình còn làm chung nhiều .
− Anh cũng vậy , hình như anh gầy đi đó anh Trung .
− Anh già rồi .
− Và khó tính nữa chứ
− Nhỏ này !
Chúng tôi im lặng một lát , anh Trung cố lấy giọng bình thản :
− Hồng Hạnh khỏe ha? Vân ?
− Nếu bảo khỏe thì có khỏe , nhưng nó sống khổ lắm .
Tôi quan sát anh Trung , khuôn mặt anh ấy hơi biến sắc :
− Khổ là sao, chồng cô ấy giàu lắm mà ?
− Nhưng đâu phải giàu là hạnh phúc .
− Anh không hiểu .
− Nói ra thì sợ anh xem thường nó, anh Trung biết không, lúc nào nó cũng ân hận vì chuyện cũ ca?
− Vậy à ?
Tôi dè dặt :

− Anh còn giận Hồng Hạnh lắm phải không ?
− Không .
Tôi lúng túng :
− Lúc trước em cũng giận nó, nhưng bây giờ nếu biết hoàn cảnh của nó chắc anh không giận đâu. Hồng Hạnh khổ vì chồng lắm, nó đang muốn ly dị anh ấy.
Anh Trung đứng dậy , đi tới đi lui , tôi ngồi yên ngó theo . Rõ ràng là anh ấy xúc động .
Rồi anh ấy đứng lại trước mặt tôi , cười gượng :
− Vân gặp Hồng Hạnh thì nói giùm anh chuyển lời hỏi thăm cô ấy .
− Da.
Anh Trung hơi lắc đầu , như muốn gạt bỏ một ấn tượng nào đó . Thấy cái nhìn của tôi anh ấy cười nhẹ :
− À cái lần gặp ở nhà Vũ Phương anh bảo em chờ anh đến nhà nói với em một chuyện, em nhớ không ?
− Em nhớ .
− Sao em bỏ đi gấp qúa vậy .
− Lúc đó em quẩn trí quá , không muốn biết chuyện gì thêm nữa .
− Em thật là hấp tấp , nếu em nghe anh nói rồi thì em đỡ khổ hơn .
Tôi bình thản :
− Chuyện vì vậy anh Trung , bây giờ anh kể đi .
− Chuyện Vũ Phương với em .
Tôi chớp nhanh mắt :
− Thôi anh à , chuyện đó xảy ra lâu quá rồi , em không muốn nhớ nữa .
− Nhưng anh không muốn em bị mặc cảm , xấu hổ , em cứ nghe anh kể đi rồi sau đó em thấy thanh thản hơn .
Tôi cắn môi, ngồi yên :
− Lần đó , Vũ Phương có đến nhà Hồng Hạnh tìm em , nhưng không gặp . Em biết nó tìm em làm chi không ?
− Em không biết .
Anh Trung thở dài :
− Có lẽ em với Vũ Phương không có duyện nợ , lần đó Vũ Phương đi tìm em để xin lỗi và muốn nối lại tình cảm cũ . Nhưng Hồng Hạnh đã không biết em ở đâu . Anh đoán là cô ấy cố ý không cho Vũ Phương biết .
Tôi buồn rầu :
− Anh Phương còn yêu em sao lại đám cưới với Mỹ Nga , em không tin.
− Anh cũng không nói thế nào . Em còn nhớ lúc em quyết định nghĩ làm không?
− Dạ nhớ .
− Lúc ấy anh khuyên em đừng vội rút lui , và hãy kiên nhẫn một chút , không ngờ em lại biến mất một cách đột ngột như vậy , chuyện này phần cũng do em tự ái qúa cao .
− Thế anh muốn em mãi chịu đựng cảm giác bị bỏ rơi nhục nhã hay sao . Khi Vũ Phương yêu Mỹ Nga rồi em phải tự trọng rút lui chớ .
− Cái đó không phải là tình yêu đâu Vân, chỉ là sự đam mê thôi , em thừa biết tính Vũ Phương lăng nhăng , cho nên đứng trước cô gái sành sỏi quyến rũ như Mỹ Nga , nó cũng bị xiêu lòng và định vui đùa một chút thôi , ai ngờ …….
Tôi nói nhỏ :
− Có thể đó là điều may cho em , Mỹ Nga đã giúp em nhận ra được bản chất của anh Phương , còn hơn để em có một người chồng như chồng của Hồng Hạnh .
Anh Trung hỏi lại :
− Em nói gì ?
− Không có gì hết .
− Lúc em đi rồi Vũ Phương mới sực tỉnh và tìm em khắp nơi , anh biết nó đau khổ hối hận lắm , nhưng Mỹ Nga cũng không phải hiền , cô ta làm mọi cách quyến rũ để có thai với Vũ Phương và bắt nó cưới . Cô ta quậy ghê lắm , cô ta tới công ty làm dữ với chú Ba , đòi thưa kiện lung tung . Rốt cuộc Vũ Phương cũng phải chịu cưới cô ta để giữ thể diện cho gia đình . Em thấy đó , nó đâu có hạnh phúc như em nghĩ , và nó cứ bị hối hận dằn vặt , không bao giờ nó hết thương em đâu Vân a.
− Nhưng anh ấy còn thương hay không cũng đâu có nghĩa lý gì nữ ạ Hai đứa em mỗi người đều có ràng buộc khác rồi .
Tôi lấy tấm thiệp đặt trên bàn :
− Hôm nay em đến là để gởi thiệp anh Trung .
Anh Trung có vẻ sững sờ :
− Em sắp có chồng à , chừng nào em đám cưới ?
− Tuần tới anh ạ .
− Anh chúc mừng em , lẽ ra anh không nên kể chuyện Vũ Phương làm gì .
− Sao vậy anh Trung ?
− Anh sợ em còn vướng bận chuyện cũ mà ngày cưới không vui . Chồng em làm gì vậy Vân ?
− Anh ấy là kỹ sư hoá
− Vân nói thật với anh đi , em có yêu chồng em không ?
Tôi nhìn xa xăm ra ngoài :
− Thú thật là em chưa thấy yêu, em chỉ mến và kính trọng anh ấy …. Nhưng trong thâm tâm bao giờ em cũng nghĩ rằng mình phải yêu chồng .
− Anh biết em chưa quên Vũ Phương được .
− Anh Trung nói đúng , nhưng rồi em sẽ cố quên . Em phải sống với bổn phận làm vợ
nữa . Nếu gặp anh Phương cho em gởi lời hỏi thăm, và nói giùm là em không giận hờn anh Phương điều gì cả . Em chúc anh ấy hạnh phúc .
− Anh em mình còn nhiều dịp để gặp nhau , hôm nào rảnh anh rủ em đi chơi được không ?
− Dạ được
Tự nhiên tôi buột miệng :
− Hồng Hạnh cũng đang ở đây , em không biết rồi nó có chịu về Đà Lạt sống không…. Có lẽ là không bao giờ nữa .
Anh Trung có vẻ xao động :

− Vậy à ?
− ……
− Nếu có dịp, anh mong sẽ gặp lại cô ấy .
− Thật chứ anh Trung .
− Thật .
− Em hỏi anh nói thật nhé , anh còn nghĩ tới Hồng Hạnh không ?
− Không lúc nào anh quên Hạnh được . Nhưng thôi , chuyện cũ qua rồi , lúc nào anh cũng mong cô ấy được hạnh phúc .
− Nó cũng vậy , cũng còn nghĩ tới anh nhiều lắm .
Anh Trung cười khẽ :
− Không phải vô cớ khi gặp người ta nói mối tình đầu thường khó quên , Vân có đồng ý với anh không ?
Tôi gật đầu không trả lời . Anh Trung dịu dàng :
− Nhưng lấy tư cách của một người anh , anh khuyên em đừng nên nhớ đến Vũ Phương nữa , không yêu chồng thì em sống không hạnh phúc đâu .
− Hồng Hạn đã cho em thấy điều đó .
− …….
− À , chú Ba vẫn khỏe hả anh Trung , có một đứa cháu nội chắc chú ấy đỡ cô quạnh hơn .
− Ai nói với em chú ấy không cô quạnh . Nói đến ông già ấy thấy tội nghiệp lắm , vợ chồng Vũ Phương suốt ngày lục đục cãi cọ làm ông già khổ tâm , có đứa cháu nội thì bệnh chết . Nếu rảnh em đến thăm chú Ba đi Vân, gặp em chắc ông già mừng lắm .
− Con anh Phương chết rồi hả anh Trung ?
− Ừ , bị sốt huyết , lẽ ra bệnh cũng không nguy hiểm , nhưng Mỹ Nga bỏ bê đứa bé quá, đến khi thằng Phương phát giác đưa vào bệnh viện thì trễ rồi .
Tôi nhìn xuống đất, chuyện Vũ Phương làm tôi thấy ngậm ngùi . Rốt cuộc thì anh ấy cũng chẳng có hạnh phúc với tình yêu mới .
Tôi đứng dậy :
− Em về .
− Em có mời Vũ Phương không Vân ?
− Không anh ạ , em không làm chuyện đó được .
− Anh thấy như vậy hay hơn , đừng để chồng em có ấn tượng không hay
− Dạ , em về nghe anh Trung .
Tôi đứng dậy , ngay lúc đó một bóng người bước vào. Tôi chới với nhận ra Vũ Phương.
Anh ấy cũng sững sờ khi thấy tôi .
Không khí như lắng đi một giây , rồi tôi nghe Vũ Phương bật kêu lên :
− Tường Vân , trời ơi .
Anh bước nhanh đến , như muốn ôm lấy tôi . Bất giác tôi né người qua , tôi không hiểu mình làm như vậy , Vũ Phương bất kể có anh Trung và thái độ kháng cự của tôi . Anh giữ vai tôi thật chặt , giọng nói gấp gáp :
− Anh không ngờ hôm nay anh gặp em ở đây . Bây giờ gặp được em rồi , em phải để cho anh nói hết , anh có nhiều chuyện cần phải nói với em.
Tôi lắc đầu cố thoát khỏi Vũ Phương :
− Không được , bây giờ em phải về . Không có chuyện gì để nói đdâu anh Phương . Em về .
Tôi cố gỡ tay anh ra , nhưng Vũ Phương như bất kể mọi thứ , anh siết chặt tôi hơn và quay lại anh Trung :
− Mày ra ngoài cho tao mượn chỗ này một lát .
Anh Trung ngần ngừ , tôi nói nhanh .
− Anh đừng đi đâu hết , em về bây giờ mà, đừng đi anh Trung .
Vũ Phương quay phắt lại nhìn tôi , anh như bị xúc động dữ dội :
− Anh biết em ghét anh , nhưng em chưa hiểu hết , bây giờ ở đây rồi để anh nói hết đi, nói cho anh nhẹ lòng , anh xin em mà .
Anh Trung xen vào :
− Em nên ở lại nói chuyện một lát đi Vân , dù sao thì hai người cũng phải giãi bày với nhau một lần .
Anh ấy để chìa khoá trên bàn nói với Vũ Phương :
− Tao đi công việc , có lẽ tối mới về , khi nào về mày khoá cửa giùm .
Tôi nhìn anh Trung đi ra ngoài , cố gỡ tay Vũ Phương ra :
− Em không thể ở đây với anh thế này được , anh buông em ra đi , em về đây .
Anh Phương hơi gằn giọng :
− Anh để em bước ra khỏi chỗ này được . Chẳng lẽ anh phải van lạy để được nói chuyện với em sao . Suốt hơn một năm qua anh phải đè nén qúa nhiều rồi . Em đừng cự tuyệt dửng dưng như vậy .
Tôi bình tĩnh hỏi lại :
− Ở hoàn cảnh thế này , nếu không dửng dưng thì em phải làm sao đây anh Phương . Anh đừng quên anh đã có gia đình rồi .
Vũ Phương hơi khựng lại lẩm bẩm :
− Anh biết em có cái lý của em , tình yêu thì vượt qua hết thảy mọi rào chắn , em đừng nhìn anh như kẻ thù nữa , anh chịu không nổi Vân ạ , thà em xỉ vả anh thế nào đó , nhưng em đừng phủ nhận tình yêu hai đứa , anh đau khổ lắm . Tôi cố lấy vẻ lạnh lùng :
− Mỹ Nga là em của em , anh đừng nói đến tình yêu với chị vợ của mình chứ . Đừng ” loạn luân ” anh Phương .
Vũ Phương như choáng váng, anh cắn chặt răng :
− Em tàn nhẫn thật .
Tôi cắn môi quay mặt đi , trái tim tôi không đủ sức cứng rắn trước vẻ đau khổ của Vũ Phương . Trời ơi ! Không hiểu sao tôi cứ yêu một cách day dứt như thế .
Giọng Vũ Phương đều đều như một con chiên xưng tội :
− Anh biết , chỉ trong giây phút đam mê sống ngoài lý trí , anh phải trả một giá qúa đắt , đó là anh đã mất em . Khi hay tin em nghĩ việc ở công ty , anh mới thấy choáng váng và bừng tỉnh khỏi ma trận của Mỹ Nga . Anh đi tìm em khắp nơi , nhưng em thì biến mất như một sự chừng phạt .
Tôi ngắt lời :
− Nếu có gặp lại , em cũng không thể tiếp tục yêu anh , chẳng lẽ em giành giựt tình yêu với em của mình sao . Nói chuyện bao nhiêu đó đủ rồi anh Phương . Em về .
− Không được , em phải để cho anh nói hết . Nếu không thì anh sống mà cứ bị ray rứt mãi . Anh biết là anh có lỗi với em , nhưng cái đó không phải là sự phản bội . Trước khi yêu em anh đã lăng nhăng với nhiều người và cuối cùng đều chán chường với những tình cảm qua đường đó , với Mỹ Nga cũng vậy . Nhưng với em thì không , anh có thể bay bướm với nhiều người , nhưng yêu thì chỉ yêu một lần trong đời , anh cần em Vân ơi .
− Nhưng anh có vợ rồi .
− Anh không coi Mỹ Ng là vợ , từ khi đứa bé chết , lúc nào anh cũng muốn ly dị với cô ấy . Em là chị, hẳn em phải biết tính cách em của mình , bắt anh phải gắn bó suốt đời với một người như vậy là một sự trả thù ghê gớm nhất mà em có thể nghĩ ra , em đừng ác độc như vậy .
Vũ Phương nghiến răng :
− Anh không tin em không hiểu , em đừng cố tình lừa dối suy nghĩ thật của mình .
− …….
Cho đến tận bây giờ , lúc nào anh cũng nghĩ mọi cách để ly dị với Mỹ Nga , và anh xin em , hãy trở lại với anh , đừng tiếp tục trừng phạt anh nữa Vân . Anh biết em không thể nào quên anh được đâu
Tôi quay mặt , cố giấu nước mắt :
− Đúng , em không giấu rằng em không thể nào quên anh , nhưng em cũng
sắp có chồng , dù muốn dù không em phải sống với bổn phận làm vơ.
Vũ Phương kinh ngạc đến sững người , anh ngồi lặng nhìn tôi lạc giọng :
− Em lấy chồng thật sao , anh không muốn tin.
− Hôm nay em đến gởi thiệp anh Trung , tuần tới đám cưới em , em không thể mời anh được , đừng buồn em .

Vũ Phương vẫn ngồi lặng , rồi giọng anh thật nặng nề :
− Em có yêu chồng em không Vân ?
− Co , rất yêu ,
Giọng anh hoài nghi :
− Anh không tin .
− Điều ấy tùy anh , em không thanh minh điều gì cả .
− Sao em vội vàng vậy Vân , em không thể có chồng được.
Tôi ngẩng lên nhìn Vũ Phương , anh có biêÍt anh vừa nói gì không . Trong cách nói của anh tôi cảm thấy mình là người không kiên định trong tình yêu , nhưng gần một năm qua tôi còn gì để chờ đợi hy vọng .
Nếu anh biết được rằng ngày đám cưới anh, tôi đau đớn vật vã như ai bóp chết trái tim mình , thì hẳn anh sẽ hiểu anh đã đẩy tôi vào tuyệt vọng thê nào. Bây giờ nhớ lại ngày ấy, tôi vẫn còn nguyên vẹn nổi đau chưa phai mờ. Tôi muốn khóc lên, muốn nói với tất cả những gì tôi đã chịu đựng. Nhưng thôi, bây giờ cuộc đời mỗi người đều có ngã rẽ, nhắc lại làm gì. Sắp có chồng rồi, không được vướng bận tình cũ nữa, bổn phận của tôi bây giờ là chỉ biết có Từ Huy mà thôi .
Tôi đứng dậy :
− Em về .
Giọng Vũ Phương thật yếu đuối :
− Vậy là anh mất em thật sao Vân ? Chuyện hai đứa kết thúc đơn giản vậy sao ? Vậy mà suốt hai năm qua anh vẫn mang ý thức có em trong đời anh , và anh làm mọi cách để tìm lại em , bây giờ gặp lại em thì chính là lúc anh mất em vĩnh viễn . Anh không tin được , và cũng không muốn tin điều đó
Tôi cúi mặt , cố dằm tâm trạng lưu luyến , bịn rịnh . Nếu được làm theo sai bảo của trái tim , trong giây phút này đây , tôi sẽ ngã vào lòng anh , áp môi vào mặt anh và bảo rằng tôi vẫn còn yêu anh với tất cả cảm xúc ban đầu . Vũ Phương có hiểu được lòng tôi bây giờ không ?
Tôi nhìn Vũ Phương , tất cả những đường nét trên khuôn mặt anh điều thân thương gần gũi với tôi biết bao nhiêu . Vũ Phương làm sao biết rằng đã có những đêm anh là hình ảnh của giấc mơ tôi . Từ lâu rồi tôi cố quên mọi chuyện , tôi cứ tưởng lòng mình thanh bình trước tình yêu củ , nhưng bây giờ gặp lại anh , tôi mới hiểu mối tình đầu vẫn còn trọn vẹn trong một góc trái tim . Điều đó tôi đau khổ cùng tận .
Tôi ngẩng mặt , cố dằn tâm trạng yếu đuối :
− -Em về .
Vũ Phương hỏi khẽ :
− Chồng em làm gì , và ở đâu , Vân ?
− Anh ấy ở bên Pháp về .
− Nếu vậy đám cưới rồi em sẽ theo chồng đi Pháp sao ?
− Da.
− Vậy là vĩnh viễn mình sẽ không gặp nhau nữa à ?
Tôi im lặng , Vũ Phương buồn rầu :
− Chúc em hạnh phúc .
− Em cũng chúc anh với Mỹ Nga hạnh phúc .
Tôi đi nhanh ra ngoài , đến cửa tôi quay lại , Vũ Phương ngồi gục đầu bên bàn . Tờ thiệp của tôi bị đẩy rơi xuống đất, nằm im lìm lạc lõng . Tôi đi lang thang trên đường phố , lòng ngơ ngác bàng hoàng . Mọi chuyện xảy ra tưởng như giấc mơ , không bao giờ tôi ngờ mình gặp lại Vũ Phương và càng không tin anh đã tuyệt vọng khi mất tôi ….. Nghĩ đến giờ này Vũ Phương …
Tôi đi nhanh ra ngoài , đến cửa tôi quay lại , Vũ Phương ngồi gục đầu bên bàn . Tờ thiệp của tôi bị đẩy rơi xuống đất, nằm im lìm lạc lõng . Tôi đi lang thang trên đường phố , lòng ngơ ngác bàng hoàng . Mọi chuyện xảy ra tưởng như giấc mơ , không bao giờ tôi ngờ mình gặp lại Vũ Phương và càng không tin anh đã tuyệt vọng khi mất tôi ….. Nghĩ đến giờ này Vũ Phương đau khổ , tôi mím môi , nước mắt chảy tràn trên mặt , tôi khóc mà không giải thích được lòng mình . Về nhà tôi đã thấy Từ Huy trên phòng , tôi bước vào ngẩn ngơ và gần như sửng sốt khi thấy anh .
Từ Huy đứng dậy ,, kéo tôi xuống , tôi máy móc ngồi trong lòng anh , nghe tiếng anh thật dịu dàng :
− Em đi đâu về và sao mặt em có vẻ bất thường vậy ? Có chuyện gì không ?`
− Dạ không
Từ Huy rút khăn tay lau mặt cho tôi :
− Đừng giấu anh , em mới khóc phải không ? Có chuyện gì vậy nói anh nghe đi .
− Em ……
− Em đi đâu về vậy ?
− Dạ … em đến nhà anh Trung gởi thiệ0 .
− Vậy à ? Rồi chuyện gì xảy ra với em phải không ?
Tôi lúng túng ngồi im .
Từ Huy hơi nhướng người hôn lên mặt tôi :
− Sắp làm vợ chồng rồi mà em còn giấu anh sao , có chuyện gì nói với anh đi , anh sẽ giải quyết cho em .
Tôi cắn môi, Vâng , là vợ chồng rồi tôi không được quyền giấu anh bất cứ điều gì cả , nhưng làm sao tôi dám thành thật hết mình đây
Từ Huy vẫn mơn man trên mặt tôi :
− Nói đi em .
− Anh Huy , lúc nãy em đến nhà anh Trung em gặp anh Phương .
Từ Huy hơi bất ngờ , rồi thở nhẹ :
− Vậy à ?
− Em và anh ấy nói chuyện rất lâu .
− Anh biết .
Tôi nhìn vào mặt Từ Huy :
− Làm sao anh biết điều đó ?
− Nhìn vẻ mặt xúc động của em , anh biết anh ấy phải nói một điều gì đó .
Tôi dụi mặt trong cổ anh :
− Em biết như vậy là có lỗi với anh , nhưng em không cố tình anh Huy ạ . Anh có muốn nghe em nói không ?
− Anh không bắt em phải nói , nếu lòng em không muốn .
Tôi lắc đầu :
− Nhưng em không muốn giấu anh bất cứ điều gì hết , rồi sau đó anh nhìn em như thế nào em cũng chấp nhận .
Và tôi kể hết với Từ Huy tất cả những điều Vũ Phương đã nói với tôi …. Tôi nói , nói hết những điều chất chứa torng lòng . Tôi thở hổn hển vì xúc động . Từ Huy im lặng nhìn tôi chăm chú , rồi anh cắt ngang :
− Chỉ cần em trả lời anh câu này , nếu bây giờ em và Vũ Phương được tự do , em có trở lại với anh ấy không ?
Tôi quá bất ngờ , chỉ biết im lặng nhìn anh . Từ Huy cười khẽ :
− Em không trả lời được , tức là em đã nói lên những điều thật nhất trong lòng em rồi.
Nhưng anh không buồn em đâu .
− Anh không còn tim em phải không ?
Từ Huy điềm tĩnh lắc đầu , rồi nghiêm trang :
− Bây giờ em có hối hận đã nhận làm vợ anh không ?
− Không , không bao giờ em hối hận cả, lúc nào em cũng nghĩ em đã có chồng rồi , và em có bổn phận phải quên chuyện cũ .
Từ Huy siết tôi vào lòng :
− Anh yêu em vô cùng .
− ……….
− Rồi một ngày nào đó em sẽ thật sự là của anh, anh tin là như vậy .
Tôi định nói , nhưng anh thì thầm bên tai tôi :
− Anh sẽ giúp em quên .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.